Đoàn quân khởi nghĩa Tây Việt chạy nhanh như sóc, vù một cái là đến cổng trạm gác.
Mặc dù không còn lính canh nhưng đây chỉ là thôn xóm thông thường, thiếu đi tường thành che chắn nên bất cứ ai đi dạo trên đường cũng có thể nhìn thấy.
Nghĩa quân phải chạy thật nhanh để chớp thời cơ.
Cũng cần phải nói đến tố chất thân thể của dân Dưa Lạc thực sự khủng kh·iếp, mang theo v·ũ k·hí mà chạy với tốc độ còn hơn cả quán quân điền kình.
Đi đầu tiên là một thanh niên cầm rìu, cơ bắp lực lưỡng, trên mặt có vết sẹo hình chữ X một bên má.
Anh ta vừa chạy vào liền thu hút rất nhiều ánh mắt của những người trên đường.
Có tướng lĩnh Dưa Lạc.
Có lính Khô Máu Đỏ.
Có tiện dân hầu hạ.
Chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Ngay cả tên lính Khô Máu Đỏ cũng chỉ định vươn tay ra cản lại để hỏi xem là ai.
Gần chục năm yên bình khiến họ cảm thấy trên đất Dưa Lạc sẽ không ai dám động đến mình nữa.
- Này, ngươi là …
Chữ “ai” còn chưa ra khỏi miệng, tên lính Dưa Lạc đã kinh hoảng nhìn thấy đối phương vung lưỡi rìu về phía mình.
- Xoẹt!
- Á!
Một rìu m·ất m·ạng, máu phun năm thước, xác c·hết nằm ngay ở một ngã ba đường.
Những người khác hoàn toàn sững sờ trước pha t·ấn c·ông của quân khởi nghĩa Tây Việt, mắt trợn tròn không tin vào chuyện vừa xảy ra.
Ngay sau đó, tiếng hét chói tai được thốt lên khi họ nhận ra đây là một vụ g·iết người.
Dân chúng chạy tán loạn trong khi tên tướng lĩnh to béo của Khô Máu Đỏ không biết làm gì.
Gã ta chỉ là một tên ham ăn lười làm, đi vào q·uân đ·ội bằng cửa sau nên không hề có một chút kiến thức xử lý trường hợp đột phát.
Đặc biệt là khi phía sau người tiên phong cầm rìu có hàng ngàn binh lính khởi nghĩa áo vải tràn lên, tên tướng lĩnh chỉ biết tìm chỗ trốn mà không nghĩ đến việc tập hợp q·uân đ·ội chống trả.
Chính điều này đã dẫn tới rất nhiều binh lính Khô Máu Đỏ bị c·hết ở trên giường, nhà xí.
Nghe có vẻ buồn cười và không thể tưởng tượng nổi nhưng thực tế nhiều khi còn khó tin hơn tiểu thuyết.
Binh sĩ cũng là con người, cần tắm rửa, đi đại tiện.
Và chắc chắn không có thằng ngu nào nhắc nhở đối phương ỉa xong rồi mới đánh.
Phải chờ đến khi lực lượng quân khởi nghĩa đi tới gần quảng trường thì một vài binh lính Khô Máu Đỏ kịp phải ứng lại bằng việc gõ chuông, tập hợp quân lính tản mạn khắp nơi để chống cự.
Nhưng bởi vì thiếu tổ chức và bất ngờ, hoảng loạn nên đám lính Khô Máu Đỏ liên tục b·ị đ·ánh lùi về phía sau.
Tướng Vichake, thống lĩnh trấn Snuol đang ra lệnh cho binh sĩ của mình quay trở lại, chiếm giữ phòng tuyến.
Lúc này, hai bên đang giằng co nhau ở một con hẻm chật hẹp, bên phía Khô Máu Đỏ tận dụng địa hình để câu kéo thời gian.
Hai bên hẻm là tường đất kiên cố, ở giữa chỉ có độ rộng khoảng ba người đi lọt, rất khó để phe t·ấn c·ông đi qua.
Nhưng đây lại là con đường bắt buộc phải đi qua để tiếp cận trại tị nạn và trại Tân Sinh đang giam giữ các n·ạn n·hân.
Hiển nhiên, mục tiêu của nghĩa quân là cứu người còn Khô Máu Đỏ thì ngăn cản.
Về mặt chiến thuật, đáng lý phe Khô Máu Đỏ phải giữ nguyên trạng thái giằng co như thế này để lực lượng được tập hợp, chỉnh đốn sau thời gian đầu hoảng loạn.
Nhưng Vichake không nghĩ được nhiều như thế, gã lo lắng biệt phủ chứa hàng tấn châu báu, ngọc ngà của mình bị nghĩa quân c·ướp sạch.
Ông ta điên cuồng hối thúc, ép cho những người lính Khô Máu Đỏ phải chen chúc vào con hẻm chật hẹp.
Bởi vì bị tẩy não từ nhỏ, những người lính này dù sợ hãi vẫn phải liều mạng lao lên để tránh bị đày xống làm tiện dân thấp kém.
Vệ Xá Nhân với kinh nghiệm dày dạn của mình liền nhạy bén bắt được thời cơ, cố ý thả cho chúng tiến lên.
Chờ cho tới khi giặc Khô Máu Đỏ gần ra khỏi con hẻm, tiến thoái lưỡng nan thì đội nhiên tập kích g·iết c·hết.
Người của nghĩa quân đứng ở bên ngoài có thể tập trung hàng chục người thay phiên chém, trong khi bên phía Khô Máu Đỏ tối đa có ba người chen lấn trong môi trường chật hẹp cuối con hẻm.
Không khó hiểu khi xác của những người lính Khô Máu Đỏ chất đầy đầu con hẻm, trông cứ như thiêu thân lao vào lửa.
Chỉ vì tư lợi cá nhân, tên Vichake đã khiến gần trăm người t·hiệt m·ạng một cách vô ích.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Khi Vichake nhận thấy không thể đánh bại lực lượng nghĩa quân một cách chính diện, lão ta liền ra lệnh:
- Mau đem con tin đến đây, đe dọa tụi nó, nếu không chịu lui quân sẽ g·iết sạch tiện dân.
- Dạ, thế con tin người Việt có mang ra không ạ?
- Cứ mang hết, thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót.
Nghe theo lệnh, một toán lính khoảng tầm trăm người chạy xồng xộc vào trong trại tị nạn.
- Mở cửa ra, tướng quân có lệnh đưa con tin tới hẻm.
Lúc này, cánh cửa Trại Tị nạn đóng chặt để ngăn cản tiện dân bỏ chạy khi loạn lạc, đây là điều lệ thông thường của Khô Máu Đỏ.
Nhưng mang theo mệnh lệnh của tướng Vichake thì chắc chắn phải mở.
Cánh cổng từ từ mở ra.
Toán lính Khô Máu Đỏ chạy vội vào trong.
Nhưng tất cả ngẩn người bởi khung cảnh trước mặt.
Nòng súng lạnh như băng của các binh sĩ nhà Trần đã chờ sẵn sau cánh cửa.
Bằng, bằng, bằng!
Tiếng súng nổ vang lên hàng loạt ở cự ly gần khiến gần chục tên trúng đạn ngã lăn ra đất ngay lập tức.
Số còn lại vội vàng bò lăn xuống đất bỏ chạy.
Hóa ra, lực lượng tinh nhuệ của Việt Nam đã bí mật đột nhập vào khu vực giam giữ n·ạn n·hân từ trước.
Trong lúc lực lượng Khô Máu Đỏ liều mạng t·ự s·át để giữ tài sản cho Vichake thì biệt đội nhà Trần cũng đã lén lút tiếp cận hàng rào phía sau.
Những chiếc rào gỗ đơn sơ cao không quá một mét chẳng có một chút tác dụng nào trong việc ngăn cản những người lính tinh nhuệ, thiện chiến bậc nhất thế giới lúc bấy giờ.
Không dừng lại ở đó, đội súng trường xách súng đuổi theo truy bắn và đuổi g·iết Khô Máu Đỏ chạy không kịp mặc quần.
Nguyên nhân là ở đạn khóa nòng mà súng trường mang lại.
Với tốc độ bắn hàng chục viên mỗi phút, binh lính dùng súng có thể tự mình tác chiến mà không cần phải phụ thuộc vào đội hình xếp hàng theo hình vuông, hình tròn gì cả.
Khả năng chiến đấu linh hoạt được tăng lên theo cấp số nhân với v·ũ k·hí tuyệt vời này.
Nhưng lính Khô Máu Đỏ không biết điều đó, chúng thấy lính súng trường của nhà Trần xé lẻ liền m·ưu đ·ồ quay lại cắn trộm.
Ở góc tường, một toán lính nấp ở sau chờ đợi, khi thấy binh lính nhà Trần vác súng trường chạy tới liền lao ra bất ngờ.
Bằng một tiếng!
Một tên giặc ngã xuống, kẻ núp sau hô vamg:
- Nó bắn rồi, lao lên, đừng để nó mồi thuốc.
Đám lính Dưa Lạc cả đời chưa từng thấy v·ũ k·hí nóng mấy lần, cứ tưởng rằng giống như “sách giáo khoa” lấy mạng người lao lên lấp là được.
Nhưng thực tế tàn khốc hơn rất nhiều.
Bằng!
Bằng!
Bằng!
Ba phát đạn ở cự ly gần, bắn xuyên thủng lớp áo giáp và không cho đám lính Dưa Lạc có bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận.
Với thiết kế đạn khóa nòng tiên tiến, lính cầm súng chỉ cần nhét đạn một cái là có thể bắn đạn tiếp được, khiến âm mưu của đám giặc Dưa Lạc phá sản hoàn toàn.
Đây cũng là lý do ở nơi nào đó, q·uân đ·ội “Hiền Vương” bị lính tây dương đánh tan tác.
Vì quyết tâm bưng bô ngoại bang, “Hiền Vương” đã cho tiêu hủy dần hỏa khí tiên tiến, khiến cho hầu hết q·uân đ·ội của mình không còn quen thuộc với chiến trường hỏa khí nữa, cứ như thiêu thân lao đầu vào t·ự s·át vì thiếu hiểu biết trong cuộc chiến thực sự.
Tư duy chiến thuật là rất quan trọng, giống như đội quân chính nghĩa có thể dùng cuốc thuổng gậy gộc chiến thắng xe tăng.
Chỉ cần biết rõ nó là gì thì luôn có cách để khắc chế.
Nhưng đội quân Khô Máu Đỏ hàng trăm người không có cơ hội để học tập những điều đó.
Họ dễ dàng bị binh lính tinh nhuệ nhà Trần dùng một trăm khẩu súng trường đuổi chạy tóe khói về lại chỗ tướng Vichake, tạo thành thế gọng kìm bao vây cực kỳ khó chịu.