Ở ngọn đồi cách đó không xa, đội quân của nhà Trần cùng với lực lượng khởi nghĩa Dưa Lạc đang ngụy trang do thám tình hình.
Vị trí của họ nằm ở cao điểm, quan sát toàn bộ khung cảnh trấn Snuol từ trên cao.
Mỗi người lính đều dùng nhọ nồi quẹt mặt, đeo lá cây ngụy trang cực kỳ cẩn thận, tránh cho quân giặc phát hiện điều bất thường, phòng bị.
Trên người nghĩa quân Dưa Lạc mặc trang phục truyền thống, sử dụng v·ũ k·hí là đao, kiếm, cung tên.
Còn lực lượng tinh nhuệ nhà Trần đã được trang bị súng trường khóa nòng tối tân mà Trần Tí ra lệnh cho thợ thủ công tạo trước một phần.
Số lượng súng không nhiều vì đạn dược hạn chế nên chỉ cung cấp một trăm khẩu.
Những người còn lại sử dụng hỏa khí thông thường như hỏa hổ, hỏa cầu.
Chỉ huy dẫn đội của quân Trần là Hoàng Trung Hải, một viên tướng dày dạn kinh nghiệm trên núi rừng, gốc dân tộc Tày với tổng lực lượng khoảng năm trăm lính tinh nhuệ.
Bên phía nghĩa quân Tây Việt, thủ lĩnh là một người Dưa Lạc gốc Thiên Long tên Xá Nhân.
Không chỉ Đại Việt, ngay trong lòng Dưa Lạc cũng tồn tại Thiên Long Nhân.
Có thể nói Thiên Long Nhân là cộng đồng phức tạp nhất tồn tại ở châu á, bản thân nội bộ cũng chia ra làm nhiều phe riêng biệt với nhau.
Ví dụ như Vệ Xá Nhân, bản thân ông ta là người gốc Thiên Long Nhân nhưng bị chính quân đoàn Khô Máu Đỏ h·ành h·ạ, đuổi bắt, c·ướp b·óc theo lệnh của Thiên Long Quốc.
Bản thân lãnh đạo quân đoàn Khô Máu Đỏ cũng là Long Kiều tại Dưa Lạc.
Xét theo mặt nào đó, có thể nói là tự Thiên Long Nhân g·iết Thiên Long Nhân.
Vậy nên không thể đánh đồng tất cả Thiên Long Nhân với nhau, có người tốt cũng có người xấu.
- Vệ Đại Nhân, tình hình quân địch như thế nào?
Hoàng Trung Hải là tướng lĩnh mới đến, dù thông thạo địa hình nhưng vẫn phải lấy thông tin chủ yếu từ Vệ Xá Nhân.
Hơn nữa, ngoài việc giải cứu phụ nữ Việt b·ị b·ắt, giải phóng trấn Snuol để mở đường, Hoàng trung Hải còn phải tìm hiểu, thám thính tin tức.
Nghe Hoàng Trung Hải dò hỏi, Vệ Xá Nhân trả lời một cách mạch lạc:
- Lực lượng bên địch tổng cộng ba ngàn người.
- Tuy nhiên, phần lớn đều là lũ quan sai quen thói bắt nạt dân lành chứ sức chiến đấu gần bằng không.
- Vũ khí được sử dụng hầu hết bị rỉ sét, lạc hậu còn v·ũ k·hí mới thì bị tuồn ra chợ đen bán.
- Nhìn đây!
Vệ Xá Nhân chỉ về phía cổng trấn Snuol, nơi có có một trạm gác trống không.
- Đang trong thời chiến, binh lính lại bỏ vị trí gác ở cổng, chứng tỏ phòng bị lỏng lẻo.
Trấn Snuol ban đầu không được tạo ra vì mục đích quân sự nên chỉ đơn giản giống thôn làng bình thường, nhà tranh, đường đất.
Quân đoàn Khô Máu Đỏ chỉ dựng thêm một hàng rào thô sơ để ngăn cản người dân trốn đi, trạm gác cũng được dùng với mục đích tương tự.
Hàng rào phòng ngự đối với t·ấn c·ông từ q·uân đ·ội chính quy có tác dụng y hệt như váy ngắn của chị em, chống cự bằng không nhưng dụ dỗ nhân mười.
Không có người nào nghĩ rằng q·uân đ·ội Đại Việt sẽ xuất hiện ở đây, dù sao Snuol nằm ở sau biên ải.
Hoàng Trung Hải vốn là một người cực kỳ cẩn thận, không thể nào hiểu được vì sao quân đoàn Khô Máu Đỏ lại chểnh mảng như vậy dù vẫn đang thời chiến:
- Không thể nào, tại sao bọn chúng lại có thể thảnh thơi như thế dù đang phát động c·hiến t·ranh với Đại Việt?
- Có âm mưu gian trá gì hay không?
Vệ Xá Nhân bật cười:
- Tướng quân đánh giá cao Khô Máu Đỏ rồi.
- Bọn họ đều là bè lũ bắt nạt dân lành, sống nhờ vào tiền trợ cấp từ thiên Long Quốc.
- Khô Máu Đỏ chưa bao giờ là lực lượng quân nhân thực thụ mà chỉ như lính đánh thuê, giặc c·ướp.
- Mà ngài cũng biết rồi đấy, bất kỳ q·uân đ·ội nào chiến đấu vì tiền, không vì lý tưởng, nhân dân sẽ chỉ như cái xác không hồn.
- Thậm chí đến v·ũ k·hí của chúng còn bị tuồn ra ngoài bán lấy tiền nhắm rượu.
Hoàng Trung Hải nhìn thấy v·ũ k·hí có khắc huy hiệu quân đoàn Khô Máu Đỏ nằm trong tay của các binh lính nghĩa quân Tây Việt chỉ có thể im lặng gật đầu.
Phải lỏng lẻo đến thế nào thì mới khiến v·ũ k·hí q·uân đ·ội chính quy xuất hiện tràn lan trên phản quân mà không ai thèm quản.
Vệ Xá Nhân tiếp tục nói:
- Lực lượng của chúng ta không yếu, cũng ngót nghét năm ngàn người.
- Tuy rằng không có áo giáp, v·ũ k·hí thiếu trang bị hạng nặng để công thành như đại bác, máy bắn đá nhưng nơi này chẳng cần dùng những thứ đó.
- Hơn nữa, hỏa khí như Hỏa Hổ, Hỏa Cầu của các vị cũng dư sức bù đắp chênh lệch về v·ũ k·hí hạng nặng.
Lực lượng Khô Máu Đỏ tuy hủ hóa nghiêm trọng nhưng không ngu đến mức đem đại bác, máy bắn đá bán ra chợ đen.
Họ vẫn giữ chúng lại để đảm bảo quyền thống trị của hoàng đế và tướng lĩnh dựa vào sức mạnh quân sự tuyệt đối.
Nhưng những v·ũ k·hí này thực chiến kém hiệu quả hơn Hỏa Hổ, Hỏa Cầu rất nhiều.
Hơn nữa, tất cả đại bác, máy bắn đá của Dưa Lạc đều đặt tại thủ đô Phố Bệnh, cách nơi này rất xa.
Kể từ sau khi Trần Tí sử dụng v·ũ k·hí của nghĩa quân Tây Sơn từ kiếp trước, Hỏa Hổ và Hỏa Cầu nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp khu vực, trở thành nỗi kh·iếp sợ cho ngoại bang.
Ngay cả xa tít tắp bên tây dương nghe tiếng cũng phải ngả mũ thán phục trước v·ũ k·hí kiệt xuất này của đất Việt.
Vậy nên nghĩa quân Tây Việt cảm thấy hoàn toàn đủ sức để t·ấn c·ông trấn Snuol khi có tinh nhuệ nhà Trần trợ giúp.
Nhưng Hoàng Trung Hải là người nổi tiếng cẩn thận.
Trần Chân lựa chọn kỹ lưỡng và chốt Hoàng Trung Hải vì ông ta nổi tiếng siêu an toàn, rất hiếm khi phạm sai lầm.
- Khoan đã, xung quanh trấn Snuol đều là đất bằng, nơi đây lại ít người vãng lai, nếu chúng ta đột nhiên xuất hiện thì sẽ gây chú ý.
Vệ Xá Nhân mỉm cười:
- Ngài yên tâm!
- Bây giờ đã là chiều, còn khoảng nửa canh giờ sẽ đến thời điểm trời nhá nhem tối.
- Kế hoạch như sau, chúng tôi sẽ tập trung t·ấn c·ông ở cổng chính đánh lạc hướng, còn các bạn vòng ra phía sau giải cứu con tin trước để đảm bảo an toàn.
- Hàng rào không có tác dụng gì cả, có thể nhảy qua dễ dàng.
- Cuối cùng, hai đầu giáp công, diệt sạch bọn Khô Máu Đỏ.
Vệ Xá nhân đưa ra một kế hoạch sơ bộ, chú ý đến cả việc bảo vệ những cô gái người Việt đang b·ị b·ắt về làm con tin ở bên trong Trại Tân Sinh.
Hoàng Trung Hải xem qua một hồi, cảm thấy mọi thứ đều ổn liền gật đầu đồng ý.
- Tốt, vậy y theo kế hoạch hành động.
Một tiếng sau.
Tên lính canh ở trạm gác Snuol tức tối trở về sau khi đã thua hết sạch tiền và phải chịu trách nhiệm canh gác ban đêm.
Mặc dù không muốn làm chuyện khổ sai thừa thải này nhưng vì đã lỡ đặt cược nên phải chịu.
- Mẹ kiếp, chỉ cần thêm ít tiền nữa thôi, ván sau chắc chắn thắng rồi gỡ lại.
Tên lính mở mồm ra nói một câu kinh điển mà bất kỳ con bạc nào cũng từng nói.
Đúng lúc này, hắn ta trông thấy ở dưới đất có một túi đựng tiền đồng không biết do ai làm rớt.
Ngay lập tức, mắt gã ta sáng lên, huýt sáo:
- Có tiền rồi!
- Ha ha ha, ta sẽ dùng số tiền này để ăn lại toàn bộ những thứ đã mất.
Hắn cúi người xuống, vươn tay ra muốn lượm tiền mà không biết từ đằng sau bỗng xuất hiện một cái gậy đập thẳng vào đầu.
Bốp!
Tên lính Dưa Lạc chỉ càm thấy trời đất quay cuồng, đằng sau đầu giống như chịu một nhát búa tạ ngàn cân, mất cảm giác gục ngã xuống đất.
Từ góc khuất, một người khác mặc quần áo binh sĩ Dưa Lạc nhưng lại vẫy cờ nghĩa quân ra hiệu cho lực lượng khởi nghĩa tiến vào.
Anh ta là một binh sĩ Khô Máu Đỏ đã thoát được việc giam cầm tư tưởng từ tẩy não, quyết tâm làm nội gián chống lại Khô Máu Đỏ.
Hôm nay, nhận được tin bạn bè Đại Việt sang hỗ trợ, anh ta quyết tâm bại lộ thân phận để giải phóng người dân Snuol khỏi ách thống trị của Khô Máu Đỏ.