- Đúng vậy, nếu chiếm giữ trước đoạn biên giới từ cửa khẩu tới Snuol, chúng ta có thể sử dụng trục đường chính để dàn quân.
- Snuol cũng thích hợp để làm trung tâm hậu cần, chuẩn bị cho chiến dịch phản công quy mô lớn.
Trần tí gật đầu:
- Nhưng đây là chuyện bí mật, chỉ có thể giao cho lực lượng tinh nhuệ đáng tin.
- Khanh hãy sắp xếp một đội như vậy để xử lý.
- À nhớ chọn người chững chạc, ổn định một tí, Trần Toản tuy có lòng nhiệt huyết nhưng không thích hợp làm nhiệm vụ bí mật.
- Vâng, thưa bệ hạ!
Snuol, Dưa Lạc.
Đây là một huyện thành nằm ở khu vực giáp biên giới Đại Việt, Dưa Lạc.
Trước kia, vua Hen Sun chưa lên ngôi và quân đoàn Khô Máu Đỏ chưa tràn ngập khắp lãnh thổ, Snuol là một khu chợ sầm uất, giao thương nhộn nhịp diễn ra giữa người dân Dưa Lạc và Đại Việt.
Thời đó, Snuol cực kỳ giàu có và trù phú, người dân trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, nụ cười nở rộ trên môi.
Nhưng kể từ khi quân đoàn Khô Máu Đỏ tràn tới chiếm giữ, toàn bộ tài sản của người dân nơi đây đều đã được “quản lý hộ”.
“Dân Việt sắp sang đây c·ướp b·óc, hãy để lại nhà cho q·uân đ·ội xử lý”.
Lời nói dối kinh điển được quân đoàn Khô Máu Đỏ thực hiện để c·ướp đoạt tài sản của người dân một cách trắng trợn.
Người dân được đưa đi di tản trong trại tị nạn nhưng họ không hề biết đây là trại tị nạn chỉ cho phép vào, không cho phép ra.
Và số tài sản “quản lý hộ” kia vĩnh viễn sẽ không có ngày được trả lại.
Những người khác nghe thấy nhưng cúi gằm mặt xuống giả vờ không biết, lủi thủi theo một hàng dài đi nhận thức ăn là một chén cháo trắng không hành, không thịt.
Bên trong gạo ẩn chứa mùi ẩm mốc khó đỡ nhưng không một ai chê bai mà cầm lấy mút sạch đến tận đáy.
Nguyên nhân là vì mỗi ngày họ sẽ phải làm việc mười sáu tiếng đồng hồ, vắt kiệt sức lực.
Nếu không ăn uống đầy đủ thì họ sẽ bị đ·ánh đ·ập đến c·hết vì không hoàn thành nhiệm vụ hoặc mệt c·hết bởi thiếu dinh dưỡng.
Những nhà tư bản độc ác nhất thế giới cũng phải cúi đầu chịu thua, than khóc trước khả năng bóc lột đến cùng cực của Khô Máu Đỏ.
Và họ chỉ có một bát cháo trắng mỗi ngày, lãng phí đồng nghĩa với c·hết.
Tính ra quân đoàn Khô Máu Đỏ cũng đã góp phần hạn chế tình trạng lãng phí lương thực trên toàn cầu.
...Nếu chính bản thân họ không phung phí lương thực hơn người khác bội phần.
Ở bên cạnh đoàn người dài dằng dặc như ăn xin nhận cháo, một gã cai ngục to béo đang vả bôm bốp vào mồm cậu nhóc, cầm đùi gà tọng trong họng theo cách đầy b·ạo l·ực.
- Này thì trộm này, trộm này, trộm này.
- Đùi gà là của tao vứt đi, hiểu chưa, đồ tao vứt đi thì lũ tiện dân chúng mày không được phép ăn.
Đánh đấm đã đời, gã còn cúi xuống, bê nguyên một mâm đồ ăn đầy sơn hào hải vị vứt xuống đất cho con chó mực to béo ăn ngấu nghiến.
Hắn ta chỉ vào cậu bé:
- Mày là tiện dân, không xứng đáng được ăn đồ của Khô Máu Đỏ.
- Tao thà cho con chó của tao ăn còn hơn bố thí cho mày.
- Rõ chưa, đồ tiện dân, sau này dám ăn đồ thừa của bọn tao thì chỉ có c·hết.
Đây là một chuyện thường xuyên xảy ra trong các trại lao động tập trung của Dưa Lạc.
Nơi đây, các tướng lĩnh của Khô Máu Đỏ nắm quyền tuyệt đối, ăn sơn hào hải vị không hết vứt thừa thải bừa mứa ngoài bãi rác.
Một số người vì quá đói nên đã lén moi lại đồ ăn thừa từ bãi rác để ăn.
Nếu b·ị b·ắt được sẽ phải chịu cảnh đ·ánh đ·ập cực kì tàn nhẫn.
Dựa theo cách nói của Khô Máu Đỏ thì nếu để tiện dân ăn thịt quen sẽ không còn nghe lời nữa, dù rằng thịt cá dư thừa cũng phải đem cho chó ăn.
Đánh đập xong, gã cai ngục đứng dậy nhìn xung quanh xem có đứa nào dám liếc mắt nhìn mình.
- Hừ, nay ngoan thế là tốt, đứa nào dám nhìn tao móc mắt ra cho khỏi thấy.
Tên cai ngục nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi rời đi, hắn ta nói vụ móc mắt là sự thật chứ không phải hù dọa.
Chuyện này đã từng xuất hiện một lần và kể từ đó không ai dám nhìn lung tung nữa.
Tất cả tiện dân đều phải ăn rồi làm như súc vật, không được quan tâm, để ý đến bất kỳ thứ gì khác ngoài công việc của mình, thứ mà Khô Máu Đỏ gọi là cải tạo tư tưởng, một lòng vì công việc.
Người ở nơi này sẽ dần bị bóc lột thành những xác c·hết di động không có tư tưởng của bản thân.
Chỉ đôi khi nhìn thấy những lều trại màu hồng mới thể hiện ra một chút cảm xúc khác thường.
Khác với trại tị nạn hầu hết là đàn ông làm việc cật lực, ở ngay bên cạnh xuất hiện “Trại Tân Sinh” nơi tập trung nữ giới ở độ tuổi từ 15 đến 40 tuổi.
Họ được cho ăn uống tốt hơn, làm việc nhẹ nhàng hoặc không cần làm việc.
Yêu cầu duy nhất để họ tồn tại trong “Trại Tân Sinh” là phải trở thành những “cỗ máy đẻ” cho quân đoàn Khô Máu Đỏ.
Đây là cách để đế chế Dưa Lạc duy trì dân số và bổ sung nhân lực dưới một chế độ không hôn nhân, không tình cảm, bóc lột dân chúng.
Hôm nay, trong Trại Tân Sinh xuất hiện thêm một nhóm người đặc thù mới xuất hiện.
Họ là phụ nữ người Việt bị quân đoàn Khô Máu Đỏ tập kích hàng loạt dọc theo khu vực biên giới một cách bất ngờ.
Lúc này, họ đang được giam giữ trong một khu riêng biệt, chờ các tướng lĩnh Khô Máu Đỏ tới lựa chọn để làm vợ bé.
Khô Máu Đỏ có một điều luật nội bộ, khi bắt phụ nữ trẻ đẹp về phải giữ gìn cẩn thận để trình cho các sếp lựa trước.
Những người nào được chọn đi sẽ trở thành n·ô l·ệ t·ình d·ục cá nhân của tướng lĩnh đó với danh nghĩa vợ bé.
Phần còn lại sẽ trở thành công cụ tạo em bé của quân đoàn Khô Máu Đỏ.
Chính vì thế nên những cô gái người Việt này vẫn tạm thời an toàn, chưa bị làm hại.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời.
- Khà khà khà, đợt này bắt được mấy con người Việt, mặt xinh da mềm, sắp được sướng rồi.
- Ừ, ngày mai tướng Kharus đến chọn xong là tới phiên bọn mình hưởng rồi.
- Em gái da trắng kia tao xí trước nhá.
- Thôi đừng mơ, kiểu gì cũng bị tướng Kharus bắt về.
- …
Những lời bàn tán khả ố đầy miệt thị quanh quẩn bên ngoài căn phòng khiến những cô gái Việt tội nghiệp bưng mặt khóc thút thít.
Chỉ mới vài hôm trước, họ đang còn sống yên ổn, vui vẻ bên gia đình, có bạn bè và anh em thân thuộc ở làng quê yên bình.
Nhưng mọi thứ đã trở thành t·hảm h·ọa khi đế chế Dưa Lạc t·ấn c·ông Đại Việt theo sự chỉ đạo của Thiên Long Quốc.
“Ai, ai cứu tôi với, tôi không muốn c·hết ở đây!”
“Ông trời, thượng đế, Jesus, Allah, hãy cứu con với!”
Con người khi tuyệt vọng sẽ đặt niềm tin vào thần thánh, mong chờ kỳ tích xảy ra.
Họ không trông chờ triều đình vì vẫn còn chưa biết bản thân đã thuộc về quản lý của triều đình nhà Trần mà cứ ngỡ thành con rơi dưới ách cai trị nhà Hồ.
Thời cổ đại, giao thông và liên lạc cực kỳ hạn chế, q·uân đ·ội Nhà Trần cũng chủ yếu công chiếm châu phủ dọc đường.
Đối với người dân vùng biên giới mà nói, cuộc sống của họ chẳng có gì thay đổi cả nên họ nghĩ rằng vẫn do triều đình nhà Hồ thống trị.
Mà triều đình nhà Hồ thì chưa từng đem quân sang tận đất Dưa Lạc vì một vài phụ nữ b·ị b·ắt bao giờ.
Đây chính là số phận của những người phụ nữ thời phong kiến.
Họ không đủ sức khỏe để trở thành lực lượng chủ yếu nên bị xem như vật sở hữu giống tài sản.
Sẽ chẳng có ông vua nào lại vì một vài “món hàng” mà mạo hiểm động binh đao cả.
Nhưng trong số những ông vua đó không bao gồm Trần Tí và q·uân đ·ội nhà Trần.