Cơ thể gầy gò, đôi mắt đỏ hoe, những lời nói nghẹn ngào như cứa vào trái tim những binh lính ở đây.
Họ cảm thấy xấu hổ vì đã không thể bảo vệ được người dân, làm tròn chức trách của người lính.
Dù rằng... Họ đã cố hết sức.
Cậu bé nói xong, lấy tay dụi nước mắt, cắn răng nhịn không khóc.
Trần Toản thấy vậy lo lắng hỏi:
- Em sao vậy?
- Bị đau ở đâu sao?
Cậu bé lắc đầu:
- Không phải, mẹ dặn con trai không được khóc.
- Chỉ đổ máu chứ không đổ lệ.
- Cháu không khóc!
Câu nói này khiến Trần Toản nhìn nhận cậu bé như một người đàn ông chân chính.
Trần Toản vỗ vai cậu nhóc và nói:
- Cố lên chàng trai, hãy đi với chú nào.
Cậu nhóc gật đầu rồi lắc đầu.
Trần Toản hiểu ý hỏi:
- Cháu còn chuyện gì muốn làm sao?
- Cháu muốn chôn cất mọi người.
Trần Toản thở dài xoa đầu:
- Ngoan, để các chú giúp cháu.
Ngày hôm đó, toàn bộ kỵ binh xuống ngựa và dùng kiếm của mình để đào đất.
Dù mệt mỏi, cực khổ nhưng không một ai than vãn nửa lời.
Khi kết thúc, Trần Toản tự tay dựng một tấm bia bằng gỗ, ghi chép lại những chuyện xảy ra nơi đây để báo cho người đời sau biết về tội ác của quân giặc Dưa Lạc.
Bầu trời âm trầm như muốn khóc nhưng cuối cùng cũng chẳng có nổi một giọt mưa.
Chắc vì đã khóc nhiều rồi nên không còn giọt nước mắt nào nữa.
Trên đường trở về, Trần Toản biết được cậu nhóc tên là Phan Văn Tài, con của một gia đình làm nông bình thường.
Cậu nhóc tính tình hiếu động, hay trốn đi chơi bắt bướm, bắt chuồn chuồn.
Lần này thoát mạng là nhờ một chú bướm xinh đẹp dẫn dụ đi xa khỏi làng.
Khi vụ việc diễn ra, cậu bé ở trên mỏm đá cao, nhìn thấy t·hảm k·ịch xảy ra với làng của mình.
Bởi vì thân thể nhỏ bé, đám giặc Dưa Lạc không nhìn thấy và bỏ qua cậu nhóc.
- Bọn thú vật vô nhân tính này, đến ngay cả trẻ nít và đàn bà mang thai cũng không tha.
Trần Toản nghe kể lại, lòng sục sôi, hận không thể rút gân lột da kẻ thù.
Bản thân anh cũng từng ra chiến trường nhưng chưa từng nhìn thấy kẻ giặc nào man rợ như vậy.
Toàn thôn có một ngàn người, năm trăm người nam bị g·iết sạch, kể cả trẻ em chưa mở mắt.
Phụ nữ già yếu và đang mang thai cũng bị g·iết, số gái trẻ đẹp và còn bé gái nhỏ thì giữ lại bắt về Dưa Lạc.
Còn bắt về làm gì thì không cần phải nói thêm nhiều.
Một số người nữ trung liệt, không chịu đi theo thì bị đám lính h·iếp g·iết tại chỗ.
Khi về tới doanh trại, Trần Toản còn gặp được nhiều nhóm khác.
Có nhóm tới kịp lúc, chặn g·iết kẻ địch.
Cũng có nhóm giống Trần Toản, đến muộn một bước và chỉ có thể chôn cất người dân tử tế, lo liệu hậu sự.
Bầu không khí trở nên u buồn hẳn đi.
Một người lính chạy tới báo với Trần Toản:
- Tướng quân, bệ hạ cho mời!
Trần Tí gật đầu, giao cậu nhóc cho binh lính chăm sóc rồi cất bước vào trong.
Ở đó, Trần Tí đang đứng khoanh tay trước bản đồ cùng Trần Chân.
- Bẩm bệ hạ, thần Trần Toản có mặt!
- Đến đúng lúc lắm, Trần Toản, ngươi đã tận mắt nhìn thấy hiện trường các v·ụ t·hảm s·át, ngươi nghĩ như thế nào.
- Không ngôn từ nào có thể diễn tả được tội ác man rợ của bè lũ Dưa Lạc.
- Thần đề nghị lập tức truy kích quân giặc, đồng thời tìm cách giải cứu những n·ạn n·hân đã bị chúng bắt đi.
Vốn có tuổi trẻ sung sức, Trần Toản lập tức đưa ra một đề nghị cực kỳ cấp tiến.
Nhưng Trần Chân lắc đầu:
- Không được, chủ lực của chúng ta chưa tới, ồ ạt xông lên sẽ rơi vào bẫy của địch.
- Tướng quân, mạt tướng không s·ợ c·hết, mạt tướng tình nguyện xung phong đi đầu.
Trần Toản bước tới xin xung phong.
Bình thường, Trần Toản sẽ không trái ý cấp trên một cách vụng về thế này.
Nhưng vì trong lòng sục sôi tức giận khi nhìn thấy hành động đáng kinh tởm của quân đoàn Khô Máu Đỏ, Trần Toản muốn lập tức đuổi theo quân địch mà chiến.
Trần chân nhăn mày lại, bắt đầu hỏi:
- Ngươi biết quân địch đóng trại ở đâu, có bao nhiêu người, binh chủng thế nào, v·ũ k·hí ra sao không?
- Ngươi có biết chúng ta có bao nhiêu người không?
- Ngươi có thể xung phong, ngươi c·hết đó là chuyện của ngươi, nhưng còn biết bao nhiêu anh em tướng sĩ sẽ phải hi sinh theo ngươi?
- Ngươi định về ăn nói sao với vợ con của họ, nói rằng bản thân thích chơi trội nên mọi người ráng làm mẹ góa con côi đi à?
Trần Chân nói tới mức Trần Toản á khẩu không mở được miệng, sau đó vỗ vai anh, nói lời từng trải:
- Giặc thì ai cũng căm thù nhưng cần phải suy nghĩ đến đại cục, tính mạng của các tướng sĩ nữa.
- Ngươi còn trẻ, dễ hành động theo cảm tính, thôi, hãy đi ra ngoài nghỉ ngơi.
- À mà nghe nói ngươi mang về một cậu bé là n·ạn n·hân của lũ giặc, mang cho cậu nhóc một quả cam, coi như là tấm lòng của ta.
Trần Toản nhận trái cam từ tay của Trần Chân, lẳng lặng bước ra ngoài không nói một lời.
Anh ta biết bản thân mình có hơi nóng vội nhưng nghĩ đến t·hảm k·ịch xảy ra mồn một trước mắt, trái tim siết chặt lại, nghiến răng nghiến lợi.
Đến khi bước ra ngoài thì trái cam đã bị bóp nát lúc nào không hay, nước cam dính hết lên người, rớt trên đất.
Trần chân nhìn thấy cảnh này, thở dài lẩm bẩm:
- Ta cũng muốn xông pha g·iết giặc ngay, nhưng người làm tướng phải có trách nhiệm.
- Đúng vậy, không phải ai cũng làm tướng được.
Trần Tí đột nhiên xuất hiện từ phía sau.
Anh tiếp tục nói với Trần Chân:
- Tràn lên t·ấn c·ông ngay bây giờ là không có lý trí.
- Nhưng nếu cứ thản nhiên đứng nhìn thì là đồ không có trái tim.
- Bệ hạ nói phải!
Trần Chân chắp tay nhận sai.
Trần Tí thuận thế chỉ vào bản đồ:
- Chúng ta tuy không thể t·ấn c·ông tổng lực nhưng vẫn còn có cách khác để trả đũa.
- Hãy nhìn chỗ này, nơi đây do lực lượng nghĩa quân Tây Việt kiểm soát.
- Tuy rằng đều là người Dưa Lạc nhưng phản đối chính sách d·iệt c·hủng của Khô Máu Đỏ.
- Chúng ta có thể thông qua họ, đánh chiếm một số vị trí quan trọng, tiêu diệt sinh lực địch và mở đường chờ chủ lực tập kết.
Đế Chế Dưa Lạc trong sự kiểm soát của hoàng đế Hen Sun cực kỳ tàn bạo, đánh mất nhân tính nên hiển nhiên là sẽ có sự nổi dậy chống trả của nhân dân.
Bởi vì bản thân các tỉnh lân cận của Đại Việt thường xuyên giúp đỡ nhân dân Dưa Lạc bỏ trốn với tinh thần tương thân tương hái nên quân khởi nghĩa dưa lạc cảm ơn, tự xưng quân Tây Việt, nghĩa là phía tây của nước Việt.
Nghe như vậy thôi cũng đủ hiểu quân khởi nghĩa Tây Việt thân thiết với Đại Việt thế nào.
Trùng hợp, quân khởi nghĩa chiếm cứ các khu vực miền núi với địa hình phức tạp tiếp giáp Đại Việt, nơi mà quân đoàn Khô Máu Đỏ không thể kiểm soát được và tạo điều kiện cho Đại Việt đi đường vòng tập kích.
- Trần chân, ý của ta là để một đội binh tinh nhuệ, cẩn thận cùng với quân khởi nghĩa Tây Việt t·ấn c·ông trấn Snuol.
- Dựa theo tình báo từ quân khởi nghĩa Tây Việt, Snuol chính là nơi thường dược quân đoàn Khô Máu Đỏ sử dụng để giam giữ, t·ra t·ấn những n·ạn n·hân b·ị b·ắt về từ Đại Việt.
- Nơi đó cũng sẽ là cánh cổng để q·uân đ·ội chủ lực của chúng ta phản công vào Dưa Lạc.
- Không thể để quân giặc đến rồi đi như chốn không người như thế được.
Trần Tí không ủng hộ việc t·ấn c·ông bất chấp thiếu suy nghĩ nhưng anh cũng là người và có cảm xúc.
Sau khi biết được bên cạnh mình có một quốc gia man rợ như vậy, với tinh thần nhân đạo cùng ý chí quyết tâm muốn giải quyết tận gốc rễ vấn đề biên giới, Trần Tí dự định sẽ tổ chức t·ấn c·ông thẳng vào Dưa Lạc, giải phóng người dân nơi đây khỏi tên hoàng đế d·iệt c·hủng Hen Sun.
Muốn làm như thế, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, điều tra thực địa, mở đường tiến công.
Một cuộc chiến đi vào bên trong lãnh thổ của người khác không giống với chiến đấu trên sân nhà một chút nào.