Để đảm bảo an toàn cho bản thân tránh khỏi tên bay đạn lạc của hai phe ma – quỷ đang đánh nhau trên gò miếu thì tôi chỉ còn cách trở thành một người bình thường bò từng chút một đến gần lũy tre để nghe ngóng xem có điều gì lạ đang xảy ra ở bên kia lũy tre. Nơi tôi đang ngồi co ro lúc này là một bụi tre thẳng với miệng hố trước đây Đường Hi Hoa đã từng đào và nay lão trọc cũng đào đúng chỗ ấy.
Tôi lắng tai nghe nhưng chưa nghe thấy gì, đưa mắt nhìn qua bụi tre chỉ thấy vài bóng người đang chụp đầu ở miệng hố, họ đang cùng xem thứ gì đó, có lẽ là cái chìa vôi mà chị Đẹp vừa nói khi nãy. Tôi cũng tò mò muốn biết âm binh canh cửa kho báu đã xuất hiện hay chưa nhưng so với nguy hiểm cận kề thì việc tò mò này không đáng nên tôi cố dằn lòng. Cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói của lão Dực:
-Không sai! Đây chính là cái chìa vôi bạc, anh em mình đào đúng hướng rồi. Như thế là thông tin do thằng Hoa cung cấp trước đây hoàn toàn chính xác. -Vậy đào tiếp luôn anh. -Khoan đã! Chúng mày đừng có vui mừng quá, lũ chúng mày không thấy điều gì lạ hay sao? -Có gì lạ đâu nhỉ? -Nếu thằng Hoa và đám đàn em đã đào được rồi, chính đại ca bảo rằng thằng Hoa nói đã nhìn tận mắt, sờ tận tay cả cau vàng, trầu bạc. Thằng Hoa thì đã thành ma nên chẳng hỏi thêm được gì nhiều nhưng nếu nó đã đào lên thì tại sao thứ này vẫn ở vị trí cũ?
Không kẻ nào trả lời câu hỏi của lão Dực, tất cả đều lặng im cho đến khi lão Dực nói tiếp:
-Có kẻ trước khi lấp đất ở cái gò này đã đặt mọi thứ đúng vào vị trí cũ. Từ đầu tao đã có chút lấn cấn ở điểm này, thực lòng tao hi vọng là mình không tìm thấy mấy thứ này. -Những thứ này chẳng phải sẽ có giá cao hay sao? -Mày thì biết cái gì, đành rằng những thứ này có giá cao vì niên đại nhưng chúng mày thử động não lên xem nào. Chúng mày đào được rồi, bỏ chạy thục mạng không mang được cái gì theo nhưng đến khi quay lại đào thì mọi thứ vẫn y nguyên như chưa từng đào, vậy chúng mày nghĩ sao? -Anh... anh nghĩ đây là một cái bẫy ư? -Tao không dám chắc đây là cái bẫy nhưng tao khẳng định là có vấn đề. Từ chỗ này trở đi phải cẩn thận không lũ âm binh được yểm ở đây nó chém. -Sợ đếch gì, âm binh đại ca mang theo những lần trước thấy bảo là đánh cho âm binh canh cửa tơi bời hoa lá còn gì, lần này cũng sẽ như thế. -Tao cũng hi vọng. Chúng mày đào tiếp để tao gọi đại ca dậy.
Tôi ngồi bên bụi tre lắng nghe cuộc nói chuyện của những người đàn ông chỉ cách mình chừng hơn mười mét, họ nói thì thầm nhưng bên tai tôi lại nghe rất rõ. Tôi không hiểu, cuộc sống vốn có những khó hiểu mà tôi chỉ băn khoăn nhưng chẳng bao giờ cất công đi tìm hiểu làm gì. Đã có lúc tôi đánh giá thấp lão Dực nhưng sau khi nghe lão ta đưa ra vấn đề mà bản thân lão hồ nghi thì tôi lại đánh giá lão ta rất cao. Đúng! Nếu đã đào mọi thứ lên rồi, vứt vương vãi những đồ quý giá ấy trên đất mà một thời gian dài sau đào mà chúng vẫn ở nguyên vị trí cũ hẳn là có vấn đề. Dĩ nhiên lão Dực chẳng thể biết được phần sau của câu chuyện còn tôi thì có. Tôi nhớ rằng sau khi bản thân thoát được kiếp nạn suýt bị âm binh xả ngang lưng do cầm phải lá trầu bạc thì tôi không xuống dưới hố xem xét vị trí cũng như cách bài trí của những thứ thuộc về chị Đẹp. Tôi là một kẻ tò mò nhưng cũng có những giới hạn, nếu tôi biết điều mà tôi tò mò là không nên biết thì chắc chắn tôi sẽ không cố tìm hiểu. Quan trọng hơn cả là tôi chẳng hề có ý định lấy cái gì từ dưới lòng đất kia.
Vài phút tiếp theo trôi qua rất nhanh, Đường Thốc Tử đã xuất hiện trên gò với mấy nén hương đang đỏ lửa. Sau khi cắm mấy nén hương vào gốc cây duối thì lão cũng ngồi cùng đám đàn em cạnh miệng hố để xem xét cái thứ mà bọn họ vừa tìm thấy đồng thời chỉ đạo dăm ba câu trước khi lão ta trở lại gốc cây duối làm gì đó mà tôi không nhìn rõ. Tôi cũng tranh thủ lấy túi vải ra hướng về phía bụi tre đọc lệnh thu quân, trong túi rỗng lại có ít gạo, dùng tay để nắn thử thì chắc cũng chỉ được cỡ dăm, bảy chục hạt, vậy là nhóm này đã thiệt hại phân nửa.
Ánh lửa hiếm hoi từ một tờ giấy nhỏ bùng cháy cạnh ngôi miếu giúp tôi nhìn thấy hình nhân bằng vải mà từ lúc tối tôi vẫn thắc mắc hình dáng cụ thể của nó ra sao. Lửa cháy không được lâu, tôi cũng không nhìn hết được hình dáng của hình nhân, chỉ kịp thấy đó là một hình nhân cao khoảng hai mươi phân, có vẻ được làm bằng vải nhiều màu, tất cả chỉ có thế. Thứ này hẳn là rất quan trọng với Đường Thốc Tử, tôi thắc mắc liệu rằng lão ta có mang thứ đó bên người kể cả lúc đi ngủ hay không.
-Đại ca, đại ca!
Đường Thốc Tử rời khỏi nơi lão ta đang khấn vái trở lại miệng hố, tôi nghĩ bọn họ đã tìm thêm được thứ gì đấy, có lẽ là cau vàng trầu bạc.
-Sao... sao em lại thấy thứ này? -Đm! – Đường Thốc Tử văng tục. – Chúng mày leo lên mau.
Đường Thốc Tử ngồi cạnh miệng hố đốt liên tục hàng chục tờ giấy rồi thả chúng rơi tự do xuống bên dưới, ánh lửa yếu ớt hắt lên từ cái hố sâu khoảng ba mét không đủ để soi rõ từng khuôn mặt. Tôi không hiểu hành động đốt mấy tờ giấy đó để làm gì nhưng tôi cho rằng nó có thể là một lá bùa hoặc tương tự. Cũng có khi đó là cách mà lão đầu trọc hối lộ cho âm binh canh cửa.
-Tại sao dưới lớp đất sâu mấy mét này lại... lại đào được trầu cau tươi?
Lão Dực lên tiếng phá tan bầu không khí bao trùm trên gò miếu. Bản thân tôi khi nghe lỏm được lời này cũng giật mình. Tôi đã tưởng mình nghe nhầm, nhưng tôi đã nghe đúng.
-Tao đây nửa đời người đi săn tìm của cải cũng chưa thấy cái kiểu này. Đm cái thằng Đan giờ này nửa tỉnh nửa mê chẳng cho thêm được thông tin gì hữu ích, chẳng hiểu cụ tổ nhà nó đã yểm thứ bùa phép gì.
Đường Thốc Tử bực dọc, tôi không cảm thấy trong giọng nói của lão ta chất chứa chút sợ hãi nào trước sự lạ này.
-Đại... đại ca! Đại ca nghĩ sao ạ? Quả cau và lá trầu này còn rất tươi, cứ y như vừa mới hái trên cây. -Tao cũng chưa từng thấy nhưng đây có thể là phép yểm bùa của một thầy cao tay, chẳng khác gì những thứ này ở trong môi trường chân không. Thằng nào vừa đào được thứ này nhỉ? -Em ạ! -Nói lại cho tao, nói chậm thôi. Mày có thấy gì lạ không?
Người kia nói hơi nhanh, tôi nghe câu được câu mất nhưng đại ý là chẳng có gì bất thường, chỉ bất thường là những thứ anh ta tìm được còn tươi nguyên. Quả cau và lá trầu nằm gọn ghẽ trong một cái hốc hình tròn, bên trên một cái đĩa cổ đã vỡ làm đôi, tất cả chỉ có như vậy.
-Đại ca! Anh có nghĩ thằng bé có liên quan đến việc này? -Mày đánh giá nó hơi cao, cứ cho rằng nó có thể làm vài việc khó tin nhưng việc này là không thể. Gò đất này chính chúng mày đã vào thám thính, từ lúc thám thính đến trước khi chúng ta đào không có gì thay đổi. Mày nghĩ xem có cách nào để nhét cái thứ mới tinh này sâu dưới ba mét đất không? -Nhưng em chẳng thể nghĩ ra được cái gì khác. -Tiếc là thằng Đan nó cũng ngơ rồi, những điều quan trọng nhất nó vẫn giữ trong đầu của nó nên chẳng thể biết được. Tuy vậy chúng ta đang đi đúng hướng, những thứ này đều tìm thấy ở hướng chính Bắc, đây là hướng mặt của Thần giữ của. Nếu đúng như những gì thằng Đan từng nói thì từ vị trí tìm được trầu cau đào thêm nửa mét nữa sẽ có một cửa vòm bằng gạch vồ.
Hai bóng người nhảy xuống hố, những người này sẽ tiếp tục đào theo kiểu moi đất như lời Đường Thôc Tử mới nói, bọn họ sẽ đào theo hướng chính Bắc. Làng tôi có rất nhiều miếu thờ, nhiều gò đất. Tôi chưa bao giờ đi đếm nhưng số miếu thờ không thể ít hơn con số hai mươi, đều là những ngôi miếu nhỏ, cũ kỹ, u tịch. Đấy là chưa kể những ngôi miếu đã mất nấm - miếu của chị Ngọc Hoa là một ví dụ - những ngôi miếu còn lại mà tôi từng nhìn thấy đều có đặc điểm chung là quay về hướng chính Bắc. Mặt của Thần giữ của quay về hướng nào chỉ có người chủ mới biết, nếu phán đoán sai hướng mặt của Thần giữ của đồng nghĩa với việc người đang đào bới không phải là con cháu của người chủ đầu tiên. Nhiều năm nay tôi vẫn nghĩ, điểm mấu chốt để mở được cửa kho của chính là biết được Thần giữ của quay mặt về hướng nào, có lẽ điều này nằm trong trận pháp của người yểm. Tôi cũng từng nghe nói nhiều người có duyên không cầu mà được khi nơi chôn giấu của cải từ thời xa xưa hiện ra trước mắt. Những kho của nhỏ từng được phát hiện đều là những vật được làm từ vàng, chủ yếu là vàng. Khoảng thời gian từ những năm 1996 - 2006 có lẽ tin đồn về việc người Tàu đi tìm của cải của cha ông là nhiều nhất. Tại sao lại như vậy? Chỉ có chính những người trong cuộc mới hiểu được nhưng tôi có cách lý giải của riêng mình.
Đầu những năm 1990s của thế kỷ trước sau khi cuộc Chiến tranh Biên giới kết thúc đồng thời Liên Xô tan rã thì đất nước ta chuyển mình sang nền kinh tế mở cửa. Nhiều đau thương, nhiều nỗi buồn cùng những mất mát phải tạm gạt bỏ sang một bên để hướng đến mục tiêu phát triển kinh tế. Bởi vì vậy chúng ta và Tàu bình thường hóa quan hệ chỉ ít lâu sau đó, số lượng người Tàu sang Việt Nam tìm kiếm cơ hội làm ăn vì thế cũng nhiều. Trong số những người Tàu sang Việt Nam vào thời gian này cũng có không ít người nhân cơ hội đi tìm lại những thứ mà tổ tiên họ đã chôn giấu trước khi bỏ chạy trong ly loạn hoặc một lý do nào đó tương tự nhiều thế kỷ trước.
Tại sao họ không lấy về từ trước đó mà lại tập trung nhiều vào khoảng thời gian này và thường thì họ chỉ lân la ở làng quê vùng Đồng bằng Bắc Bộ? Muốn biết rõ điều này có lẽ nên đi ngược lại dòng lịch sử từ khoảng thế kỷ XVI, từ thời vua Lê Thái Tổ tạo lập ra nhà Lê.
-Anh có nghĩ thêm khả năng nào khác không anh?
Đường Thốc Tử và lão Dực, hai người lại đi đến gần luy tre hút thuốc. Nghe giọng nói vang lên rất gần mình dĩ nhiên tôi chỉ còn biết ngồi im nín thở.
-Tao đang nghĩ xem mình đã từng nghe về phép này hay chưa? Có thể nhất thời tao chưa nhớ ra nhưng tao cho rằng những gì tao đã từng trải qua, đã từng chứng kiến, đã từng làm vốn đã chẳng thể tin được thì đêm nay có thêm một điều khó tin nữa cũng không lấy gì làm lạ. -Chả lẽ cách đây năm trăm năm đã có phép thuật làm một thứ lá cây, một thứ quả trở nên tươi như vừa mới hái hay sao? -Còn nhiều thứ nay đã thất truyền đến chính tao cũng chẳng biết rõ. Mày xem lại quả cau với lá trầu đi, mày thấy điều gì lạ? -Ừm... hình như... hình nó thay đổi một tí màu sắc, ban nãy xanh ngắt nhưng... nhưng bây giờ chuyển sang màu vàng nhạt. -Nếu nhìn theo phương diện khoa học thường thức thì... thứ mày đang cầm trên tay đang bị úa. -Đúng nhỉ! -Tao đồ rằng xung quanh thứ lá dành cho đám đàn bà con gái thời xưa này hẳn là đã được làm phép để nó tươi mãi cho đến khi được lấy lên khỏi lòng đất lạnh. Sau dịp này tao sẽ về quê nghỉ ngơi một thời gian, chúng mày cũng nên nghỉ ngơi. Tao sẽ tận dụng thời gian ở quê nhà để tìm hiểu thêm những thuật mà tao chưa biết. -Còn thằng nhãi kia anh tính như thế nào? -Xong việc thì đi sớm luôn khỏi cái làng này để tránh tai mắt. Bọn nông dân răng vàng răng vẩu này là chúa ngồi lê đôi mách. Tí nữa lấy được đến đâu mày cho khiêng luôn ra xe tải theo kế hoạch. Còn thằng ranh con kia tao nghĩ cần phải cho nó một bài học đích đáng vì tội dám vuốt râu hùm. -Anh vẫn đi sau cùng à? -Như mọi lần, tao phải đi sau để chặn hậu. Cái mảnh đất này tao thấy nó có vấn đề gì đấy mà chính ta không lý giải được. -Có... có khi nào... – Lão Dực ngập ngừng. -Có gì mày cứ nói thẳng. -Có khi nào đại ca nghĩ chúng ta đang bị bẫy hay không? -Đời tao đi lừa ma dối quỷ tao sợ gì thằng nào. Mày cứ nói linh tinh đám lính lác nghe được nó lại dao động, mọi lần mày có thế đâu nhỉ? Hay mày bị con rắn cắn, nọc độc của nó đã làm mày thay tính đổi nết? -Đại ca cứ đùa. Chỉ là em cảm thấy trong lòng có chút bất an khó giải thích. -Chúng mày sắp giàu rồi, giàu gấp mấy lần trước đây. Những kẻ sắp giàu thường nôn nóng, phấn khích. -Vâng! Đại ca nói phải. -Nhớ dặn anh em canh phòng cẩn thận, cái lỗ chó chúng mày vừa phát hiện phải để ý vào.
Hai người bọn họ nói thêm vài câu nữa nhưng không có giá trị thông tin đối với tôi. Ngồi chờ bọn họ trở lại hố đào tôi mới chậm rãi trườn trên đất một đoạn dài đến khi cảm thấy an toàn mới ngồi dậy ngậm lá. Trước khi tôi rời khỏi khu vườn, tôi hỏi hồn ma ông An diễn biến ở bên vườn bưởi. Ông ấy nói rằng trận đánh quyết liệt nhưng đang ở thế cân bằng, tôi nghe tin ấy mới thấy nhẹ lòng đôi chút.
-Sao rồi em trai, có nghe lỏm được điều gì không?
Chị Ma hỏi tôi ngay khi tôi vừa mới chui qua bờ rào.
-À... quả cau lá trầu đều... đều... đều còn tươi nguyên. Hai chị đã làm gì đó rồi phải không? -Điều này là tất nhiên. Chị cảm thấy buồn cười bởi vì hai chú cháu nhà nó đều dính quả lừa như nhau. Khôn ba năm dại một giờ, thấy của nả trước mặt là mụ mị đầu óc, đánh mất trí khôn. -Nhưng lá trầu em nghe nói tươi như vừa mới hái, điều này cũng quá là kỳ lạ. -Em thật may mắn khi chứng kiến lá trầu tươi biến thành vàng, bây giờ lại nghe được đó vẫn là một lá trầu bình thường. E rằng trần đời này không có người thứ hai trải qua như thế. -Nhưng... em thấy việc này so với bọn chúng cũng không có gì, bản thân lão trọc đầu vẫn ra lệnh cho đàn em tiếp tục đào về hướng Bắc. -Khi em thông minh cộng thêm em việc quá tự tin vào bản thân sẽ trở thành một điều không tốt. Con đường diệt vong cũng sẽ mở ra trước mắt. Lá trầu, quả cau và cả cái chìa vôi mà bọn chúng tìm thấy đều là thứ cái Khuê cố tình, chị thì cố ý. Kẻ nào đã cầm những thứ ấy trên tay thì có trốn ở chân trời góc bể nào cũng sẽ bị lần ra, đó chính là dấu vết không thể chối cãi. -Nghĩa là... là giống như việc em đã vô tình cầm phải lá trầu trước đây ư? -Không sai, mục đích chính là như thế. -Vậy đội âm binh canh cửa đâu? Ban nãy em chưa nhìn thấy họ. -Chị nghĩ rằng với pháp lực của lão trọc đầu cùng với đội âm binh thiện chiến mà hắn ta mang theo thì đội âm binh canh cửa sẽ không chống đỡ được. -Ta đã nói trước với đám ấy rồi, bọn họ nhất định án binh bất động. Công việc của bọn họ sẽ chỉ bắt đầu khi nào bình minh ló dạng.
Chị Đẹp giải thích thêm.
-Hử? Chị đã thương lượng với những hồn ma đó? -Ngươi là kẻ thông minh, ta cũng đâu phải là kẻ khờ. Để tránh những việc xảy ra như lần trước thì bản thân ta cũng có những kế hoạch cho riêng mình. Bọn nó có đào đến sáng mai cũng chỉ thấy đất là đất, chỉ có đất vàng mà thôi. -Xem ra thì vẻ bề ngoài xinh đẹp, ngây thơ của chị chỉ là vỏ bọc còn ẩn chứa bên trong... thì... -Tốt nhất ngươi đừng có nói ra miệng, có phải ta đã quá chiều chuộng ngươi nên ngươi đã quên ta là người như thế nào hay sao. -Em chẳng thấy chị chiều em cái gì. Có mỗi việc xưng hô chị em mà còn không làm được.
Chị Ma nghe tôi nói như thế liền cười:
-Cô không nói lại được nó đâu, nói thêm một hồi cô lại tức. Cô mà tức lên nó sẽ lại nói rằng đàn bà con gái tức giận không tốt cho sắc đẹp. Họ Lý nhà cô quả nhiên danh bất hư truyền.
Chị Đẹp không nói gì thêm còn tôi cũng chỉ cười xem như đồng ý với lời chị Ma vừa nói.
-Bọn nó đang rút dần vào vườn sau nhà rồi, công việc của chúng ta cũng nên bắt đầu đi thôi. – Chị Ma đổi chủ đề. – Lần này phải nhờ cô tiểu thư có mái tóc mượt mà và hiền hòa như dòng sông Đuống thơ mộng ra tay mới được.
Tôi nhảy xuống rãnh nước cạn ngay trước mặt hít hà một hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Những vì sao vẫn lấp lánh còn bầu trời dường như đã đổi từ màu xám sang xanh. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi