Còn nhớ trước đó tôi đã nghe lỏm được một câu quan trọng khi Đường Thốc Tử nói với lão Dực, ấy là bát hương sơ cua mà lão ta mang ra không uy lực bằng bát hương chính mà tôi đã đập vỡ ở ngoài cánh đồng. Tôi không hiểu chính với phụ khác nhau như thế nào nhưng khi tôi hỏi chị Ma cùng những vong khác thì họ đều nói rằng bát hương sơ cua mà lão trọc nói đến chắc chắn kém hơn về chất, ít hơn về lượng. Điều này thể hiện qua việc âm binh của bọn chúng sau khi bị giảm đột ngột thì ngay lập tức được bổ sung thêm nhưng không còn mạnh mẽ như lúc đầu. Tôi tin lời của ông Tam, ông Nhạn bởi vì các ông ấy là những hồn ma trực tiếp giáp trận chứ không như tôi chỉ quan sát từ xa. Nếu tôi có giáp mặt với âm binh dù yếu hay mạnh thì thanh kiếm trên tay tôi cũng tiễn chúng về nơi xa với chỉ một cái vung tay.
Ngay khi vừa chui ra khỏi bờ rào thì chị Ma nhanh chóng biến mất. Theo kế hoạch, chị ấy sẽ tìm một cây tre nào đó đủ tầm quan sát để theo dõi diễn biến ở cánh đồng. Tôi lom khom đứng cạnh bờ rào không lâu thì ông Tam cùng với ông Nhạn bước lại gần, hai ông sẽ giao lại cho tôi khoảng bốn trăm Hỏa binh. Tôi mở túi vải để thu binh lại. Hai ông mô tả ngắn gọn cho tôi tình hình trong mấy phút ngắn ngủi vừa qua. Ngay sau khi ghi nhớ tôi liền nhảy xuống và men theo rãnh nước cạn này tiến về hướng lối vào sau vườn nhà bà ngoại tôi. Như những gì hai ông Tam và Nhạn vừa mô tả, tôi chỉ cần di chuyển khoảng một trăm bộ sẽ dừng lại, tất cả số gạo rang ở trong túi mà tôi vừa thu hồi sẽ đổi thành Kim quân. Bốn trăm Kim quân lần lượt được ném vung vãi về phía trước mặt tôi. Tôi không sợ gặp phải hồn của Đường Thốc Tử, điều tôi cần chú ý lúc này là trong những khoảng tối trước mặt, sát bụi tre kia có kẻ nào còn sống đang ẩn nấp hay không.
Bởi vì Đường Thốc Tử đã treo lá bùa Bát lộ băng ở nơi nào đó gần lối ra nên quân Thần Sách không tiếp cận gần, trận đánh vì thế có thể đến sáng mà không dứt điểm được. Mễ quân không bị ảnh hưởng bởi thứ bùa phép này của lão trọc, có lẽ do họ được tạo ra từ những hạt gạo, không phải là một linh hồn cụ thể nào đó.
Hợp đồng tác chiến là ngay sau khi tôi ném những nắm gạo về gần lối vào khu vườn sau nhà thì Thần Sách quân sẽ uy hiếp để ép lũ âm binh ở mặt Tây còn số Hỏa binh còn lại dưới sự chỉ huy của ông Nhạn và ma Vành sẽ dồn ép từ hướng Nam lên hướng Bắc. Trong đội quân Hỏa binh này vẫn có khoảng hai trăm Kim quân dưới sự chỉ huy trực tiếp của ông Lê Ba với ma Nẫm yểm trợ. Ông Lê Tam chỉ huy tổng còn chị Ma lùi lại phía sau làm nhiệm vụ quan sát. Mục đích của chúng tôi khi thực hiện kế hoạch này chính là dồn ép đoàn âm binh của Thường thắng tướng quân họ Hoàng vào trong khu vườn nhà. Ông Lê Tam – hồn ma duy nhất được đào tạo bài bản, sinh thời từng chỉ huy hàng trăm binh lính theo phò Thái tử Lê Duy Vỹ - chính là nhân vật đã biến ý tưởng của tôi thành hiện thực. Khoảng bốn trăm quân ở trong vườn bưởi, hàng trăm quân trên gò miếu, thêm chừng bốn trăm khác tôi vừa mới tung về hướng lối ra vào... chỉ cần tạm hình dung cũng có thể thấy rằng cùng lúc đội quân của tướng quân họ Hoàng phải đối phó nhiều hướng, điểm mấu chốt nhất là lối ra vào khu vườn giống như nút thắt cổ chai. Vị trí trước mặt tôi lúc này – lối vào vườn sau - nếu bị cắt đứt thì âm binh ở bên trong khu vườn và ngoài cánh đồng sẽ hoàn toàn bị chia cắt, khó ứng cứu được nhau. Ngay từ lúc bàn bạc, tất cả đều hiểu rằng với số Kim quân mà tôi mang theo sẽ khó mà chia cắt được bọn chúng nhưng chúng tôi muốn tướng quân họ Hoàng nhìn thấy nguy cơ. Ông ta chắc chắn là một người tài giỏi, bởi vì tài giỏi nên ông ta sẽ nhận ngay ra mục đích của chúng tôi. Chúng tôi tin rằng ông ta sẽ phải cho quân rút lui khi mà hướng Tây, Tây Nam và hướng Nam đều bị dồn ép. Kế sách này, như ông Lê Tam nói, được gọi là kế “vây Ngụy cứu Triệu”.
Sau vài lần ném lung tung, vung vãi số gạo rang trong túi ra phía trước rồi lại thu hồi ngay trong chốc lát thì tôi không làm như vậy nữa. Toàn bộ số gạo rang đã được sử dụng, được đặt tên hiệu trước khi tôi âm thầm rút lui về phía sau. Tôi xác định rằng trong trường hợp xấu nhất mình sẽ mất toàn bộ số gạo rang này nhưng vì đại cục cũng không nên tiếc, phải biết chấp nhận.
Không giống như mấy lần trước, lần này chị Ma đã không còn bị đông cứng nên nhờ vậy tôi có thể dễ dàng xác định phương hướng hoặc các mối nguy hiểm xung quanh kể cả lúc không dùng đến lá vối. Chị Ma đứng chờ tôi ngay đoạn rãnh nước cạn gần lối vào khu vườn nhà hàng xóm, nét mặt khá hài lòng, chị ấy lên tiếng khi tôi còn chưa đến gần:
-Tình hình khả quan lắm em nhé. Bọn nó quả nhiên có dấu hiệu lộn xộn vừa chống đỡ Thần Sách quân và Hỏa binh vừa lùi đúng như chúng ta dự liệu. -Chị có nhìn thấy cái ông tướng kia chưa? -Chẳng biết nó trốn ở chỗ nào, nhưng chị sẽ sớm phát hiện ra hắn mà thôi.
Tôi đứng chống nạnh thở phào định hỏi tiếp vài câu thì nhận thấy chị Ma giống như đang nói chuyện với ai đó ở bờ rào. Vài giây sau đó chị ấy quay lại nói với tôi:
-Trong chỗ vườn bưởi tình hình có vẻ không ổn, bọn nó vây kín quân ta rồi. -Còn trên gò miếu thì sao?
Tôi chợt giật mình. Tôi mới rời đi có mấy phút chứ bao nhiêu đâu.
-Trên gò miếu không rõ hiện nay ra sao.
Tôi vội vàng leo lên đoạn bờ rào tre lẫn với những bụi cây um tùm để chui vào bên trong, chị Ma đi trước dẫn đường, tôi chưa vội ẩn thân, nói đúng hơn là... tôi quên.
-Em tính thu quân hay sao? – Chị Ma quay lại hỏi tôi. -Thu bây giờ thì kế hoạch của mình sẽ hỏng mất, bọn nó nhất định sẽ dồn ra phía sau vườn nhà, như thế thì... -Quân Thần Sách ban nãy em mới gọi mấy vị, chả phải vẫn còn vốn hay sao? -Vâng, nhưng chẳng biết trong vườn bưởi có bị ảnh hưởng bởi cái lá bùa chết tiệt kia hay không. -Tý! Ngươi mau lên, không nhanh chân thì quân của ngươi tiêu hết bây giờ.
Giọng chị Đẹp thúc giục bên tai. Tôi đứng dưới gốc cây xoài loay hoay trong phút chốc mới nhớ ra mình chưa cho lá vối lên miệng, bảo sao cảnh vật xung quanh tối đen như hũ nút.
-Thiệt hại thì chưa bao nhiêu nhưng ba phía đã bị bao vây chặt, nếu ngươi không có cách nào hoặc không có tiếp viện ta e rằng chỉ nửa khắc nữa thôi chẳng còn một mống nào bên ấy. -Bên đoạn gò miếu chị có thấy gì không? -Ta không! Ta sợ đứng trên ngọn tre đằng ấy sẽ bị... -Em hiểu rồi...
Tự nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, ngay sau đó tôi rảo bước bên cạnh bước tường rồi đến gần đoạn lũy tre và trở lại. Tôi đưa tay lên sờ miệng của mình nhưng không cảm nhận dược chút tê cứng nào giống như mấy lần trước đó tôi đã gặp phải khi tiếp cận gò miếu lúc là bùa kim bài Bát lộ băng vẫn còn treo ở đâu đó cạnh miếu.
-Em có cách rồi, vườn bưởi này không bị ảnh hưởng bởi cái bùa ấy. -Sao em biết, em chắc chứ? – Chị Ma hỏi lại. -Chắc! Em đã thử rồi chị ạ.
Tôi ngay lập tức bỏ lá vối ra khỏi miệng dặn hai chị rằng nhớ để ý những gã cốt đột cầm thứ hàng lạnh rợn người. Khi không còn ngậm lá vối thì tôi chỉ sợ chạm mặt mấy người còn sống mà thôi.
Tôi lại chui qua lối cũ để sang vườn bưởi nhưng tôi không chui sang hoàn toàn mà chỉ thò đầu qua khỏi bụi cây rồi đọc khẩu quyết gọi quân Thần Sách. Tôi nhớ rằng chưa bao giờ mình đọc khẩu quyết trong tư thế buồn cười như vậy nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi sợ rằng mình bò hẳn sang bên ấy lỡ như có chạm mặt bất kể ai trong đám đạo tặc kia hẳn là bọn họ sẽ không ngại ngần tiễn tôi về miền cực lạc. Tư thế như nào không quan trọng, quan trọng là tôi đã gọi được những người cần gọi, từng đô Thần Sách quân xuất hiện đứng lơ lửng trên bụi cây. Tôi ngẩng đầu lên lẩm nhẩm nói với họ hãy giúp đỡ tôi. Ba trăm quân Thần Sách theo cách đó mà tham gia trận đánh trong vườn bưởi. Tôi định gọi cho đủ sáu trăm vị còn lại nhưng đành bỏ dở bởi vì tiếng bước chân giẫm trên lá cây khô đang đi đến gần.
-Rõ ràng tao thấy có bóng người ở chỗ này, nhìn như thằng lỏi con bọn mình đang tìm.
Một giọng nói cất lên, họ soi đèn pin lướt qua nhưng tôi đã bò ngược trở lại khu vườn nhà hàng xóm.
-Mày nhìn này, bụi cây này, đây! -Đm, có vẻ như đây chính là cái lỗ chó mà thằng ôn dùng để đi lại. Kín như thế này bảo sao nó xuất quỷ nhập thần, mày đi báo cho anh Dực là tìm được dấu vết của thằng lỏi con rồi.
Một người rời đi, kẻ ngồi lại kiên nhẫn dùng tay nhẹ nhàng vạch từng nhánh cây, tán lá để xem kỹ chỗ cái lỗ nhỏ. Người này không nhìn thấy tôi mặc dù tôi ngồi cách ông ta chỉ một mét là nhiều. Tôi cảm thấy tiếc rẻ bởi vì lối đi bí mật của mình đã bị phát hiện, từ lúc này xem như không sử dụng được nữa, hãy nghĩ đến cảnh vừa mới lóp ngóp chui qua bờ rào thì nhận nguyên một đường đao sắc bén. Tôi khẽ thở dài sau đó rời đi.
-Bọn nó đã phát hiện ra lối đi của em rồi hả? – Chị Ma hỏi tôi. -Vâng! May mà em cảnh giác không thì... -Bọn nó đi bị khuất với lẫn bóng quân Thần Sách nên chị với cái Khuê không phát hiện ra sớm. Chị xin lỗi nhé. -Có gì đâu chị, em nghe được mà. Chị đừng bận tâm mấy chuyện này. – Tôi gạt đi và đổi chủ đề ngay. – Em mới chỉ kịp gọi được ba trăm quân. -Chị nghĩ từng ấy cũng đủ để đối phó với bọn nó rồi, dù sao khu vườn nhà bà em cũng không phải là quá rộng. -Nếu không có cái lá bùa quỷ quái kia thì đám cắc ké này sẽ bị Thần Sách quân diệt hết, bọn hèn.
Tiếng nói của chị Đẹp từ trên cây xoài vọng xuống, ngay sau đó tôi đã thấy thân ảnh của chị ấy đứng ở trước mặt. Tôi vội hỏi:
-Chị không quan sát nữa ạ? -Ta mặc dù không hiểu gì về binh pháp với chiến trận nhưng nhìn cách mấy ông lính ngươi gọi đến dư sức đè bẹp đám kia. Chẳng còn gì hấp dẫn nữa nên ta không muốn xem.
Nói rồi chị Đẹp quay sang nhắn với hồn ma của ông An vẫn thấp thoáng trên một ngọn cây gần đấy:
-Ông xem chừng giúp ta với nhé, nếu có gì hay nhớ cho ta biết với. -Được rồi, ta nhất định sẽ nói với tiểu thư nếu tình hình có biến chuyển. -Vậy là xong, ta vẫn đảm bảo công việc mà ngươi nhờ vả. Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì nào?
Chị Đẹp tươi cười quay lại nói với tôi. Tôi chưa kịp đáp thì chị Ma nói:
-Cô nhìn xem, đêm nay không có trăng! -Ừ! Ai cũng biết vậy. – Chị Đẹp nói. -Bây giờ cũng sắp hết giờ Tý, nếu ở đây đã yên chúng ta nên ra ngoài cánh đồng xem bọn chúng đã rút lui chưa. -Được! Chúng ta đi. Chưa có mấy trò vui mà đã quá nửa đêm rồi ư?
Chị Đẹp tỏ vẻ tiếc rẻ. Chị Ma thì ngược lại, chị ấy tỏ ra háo hức bởi vì điều chị Ma mong muốn nhất là tìm được và hạ gục Hoàng tướng quân của phe bên kia. Hai chị ma nhanh chân lướt về hướng cánh đồng còn tôi rảo bước theo sau, nhưng mới đi được một đoạn ngắn đột nhiên chị Đẹp dừng bước quay đầu nhìn về hướng gò miếu, ánh mắt có chút đăm chiêu.
-Có chuyện gì thế ạ? – Tôi hỏi. -Có vẻ như bọn nó đã tìm thấy thứ cần tìm.
Tôi nghe như vậy chợt giật mình, chị Ma đi lố một đoạn cũng đã quay lại đứng gần chị Đẹp. Tôi thắc mắc:
-Bọn họ đã tìm được cái gì? -Nếu ta không nhầm thì chúng đã tìm thấy cái chìa vôi, tiếp theo sẽ là trầu cau. -Tại... tại sao chị biết được? -Những vật ấy thuộc về ta, nếu có hơi người chạm phải tất nhiên ta sẽ dự cảm được. -Ta không nghĩ bọn chúng lại đào nhanh đến vậy. – Chị Ma nói. – Chắc chắn cháu của thằng đầu trọc kia đã mô tả mọi thứ rất kỹ, bởi vậy... -Bây giờ phải là sao ạ? – Tôi có đôi chút lo lắng. -Chẳng làm sao cả. – Chị Đẹp chợt nở nụ cười đầy tinh quái. – Ta vừa mới bảo là chẳng còn trò gì vui ai ngờ lại có ngay được. Ông trời cũng thật biết chiều lòng người đẹp.
Tôi nhăn nhó không hiểu.
-Lần trước chẳng phải âm binh canh cửa đã đòi chặt tay ngươi đó sao. – Chị Đẹp nhắc lại câu chuyện cũ đã từng xảy ra với tôi. – Để ta xem đứa nào sẽ bị chặt tay. -Cái này... cái này thì không vui. Em... em sợ! -Đồ nhát chết! – Chị Đẹp mắng tôi. – Ngươi điều binh khiển tướng diệt hàng trăm âm binh thì không run tay, mới nghe đến chặt tay mà mặt ngươi đã trắng bệch ra thế kia. Yên tâm, tay ngươi dĩ nhiên sẽ không bao giờ bị chặt đâu. -Cô đừng có mắng thằng bé, bản chất nó là đứa hiền lành. Mấy năm qua ta còn chưa thấy nó chặt nổi cánh gà thì nghe chặt tay sẽ sợ cũng là lẽ thường. -Hai chị đừng có trêu em nữa, bọn họ đã tìm ra mấy món đồ đó rồi phải làm sao bây giờ? Hai chị không lo sao? -Tại sao phải lo? Bọn nó tìm được những thứ ấy thì đám âm binh canh cửa có việc để làm, bận gì đến ta đâu. -Tốt nhất em nên tìm cách lại gần nơi đó mà xem, kiểu gì cũng có trò vui.
Chị Ma nói thêm vào kèm với nụ cười cũng không kém phần bí hiểm khiến tôi bán tín bán nghi.
-Ngoài cánh đồng còn nhiều việc hơn, chúng ta... -Bọn chị sẽ ra ngoài ấy xem, có biến thì chị gọi em. Em là người duy nhất còn sống chứng kiến cảnh lạ, nay lại chứng kiến thêm lần nữa. Cuộc đời như vậy cũng là tuyệt.
Chị Ma vừa nói vừa cười đầy khó hiểu, nói xong thì quay lưng bước đi ngay.
-Ngươi nên nhớ! – Chị Đẹp hơi cúi xuống giọng ra vẻ bí hiểm, ghé tai tôi thì thào nói nhỏ. – Kho của ta và kho của cái Hoa sẽ chỉ dành cho ngươi, đấy là thỏa thuận của bọn ta trước đây. Nếu con cháu của chủ kho của đã không còn hoặc không tìm thấy thì nhất định chỉ có ngươi mới lấy được. Những kẻ khác sẽ chỉ tìm thấy thứ mà bọn ta muốn họ thấy. Sau cùng, thứ đang chờ đón bọn chúng chỉ là cái chết.
Tôi ngẩn người ra chưa kịp hiểu ẩn ý trong lời nói của chị Đẹp thì chị ấy cũng cười một cách bí hiểm rồi rời khỏi khu vườn, bỏ lại một mình tôi đứng như trời trồng giữa khu vườn đêm. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi