Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 341: Một chọi một



Tôi đi trước, hai chị ma chậm rãi bước phía sau. Chúng tôi phải đi vòng ra phía sau lưng của đội Hỏa binh để đến gần gò đất nhỏ mà đã ít nhất hai lần đám tay chân của Đường Thốc Tử đã lựa chọn làm nơi cúng bái. Tôi cũng có đôi chút ngạc nhiên khi Thần Sách quân đã rút lui. Thần Sách quân rút không phải do thua mà vì họ không thể tiến gần đến lũy tre. Khi tôi đi vòng qua phía sau lưng của đội Hỏa binh, Kim quân thì trước mặt là những thửa ruộng trống, lũ âm binh gần như đã rút hết vào trong khu vườn sau nhà. Mảnh đất hai nghìn mét vuông giờ này là nơi trú chân của hàng nghìn âm binh. Từ bên trong khu vườn lác đác cũng có những đợt tên bắn lên cao rồi rơi xuống vài thửa ruộng gần lũy tre, bọn chúng muốn ngăn chặn Kim quân hoặc Hỏa binh truy đuổi. Việc này theo tôi là làm theo sách vở là chính chứ Mễ quân không thể hoặc cũng không có ý định lao vào bên trong. Tuy nhiên những mũi tên này cũng gây ra thiệt hại cho đội Kim quân đang giao chiến gần lũy tre, trước tình hình này tôi lại mở túi vải thu binh. Túi vải rỗng lại có những hạt gạo rang nhưng đã vơi đi phân nửa, thiệt hại như vậy cũng nặng nhưng nếu đem so với việc đã ép được đối phương rút vào bên trong theo như ý đồ ban đầu đưa ra thì tôi nghĩ cũng xứng đáng.

Để tránh bị trúng tên hoặc đạn từ bên trong lũy tre bắn ra thì toàn bộ Mễ quân đang có mặt trên cánh đồng được sắp xếp lại toàn bộ. Một lần nữa tôi phải dành chút thời gian thu quân sau đó gọi ra. Tôi không nhớ chính xác nhưng số quân trên cánh đồng còn lại khoảng một nghìn, con số này theo yêu cầu của các vị chỉ huy đang hăng máu thì sẽ bố trí bảy phần sử dụng súng, ba phần sử dụng bộ binh cận chiến. Đội hình được xếp thành hình chữ L, trong đó một hàng quân đứng hàng ngang song song và cách xa lũy tre khoảng một trăm bộ, một hàng còn lại đứng vuông góc với lũy tre về hướng Bắc, cách lối ra vào khoảng năm mươi bộ. Với khoảng cách như thế này thì hai bên sẽ khó mà bắn nhau được, bởi vì thế những mũi tên cũng vơi dần, chiến trường đột nhiên im ắng đến lạ.

Tôi học theo cách sắp xếp của quân Thần Sách, cả nghìn Mễ quân được chia đều cho những hồn ma chỉ huy, mỗi đội khoảng một trăm quân. Các vị chỉ huy gồm những cái tên quen thuộc như ma Vành, ma Nẫm, ông Nhạn, ba ông Tam, ông Côn... cùng một vài gương mặt khác.

Chị Ma rất hiên ngang đứng trên gò đất nhỏ, phía trước hàng quân. Những cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc đen, dài đã buộc gọn phất phơ vài sợi. Có lẽ tranh thủ trong lúc tôi nghe lỏm cuộc nói chuyện trên gò thì chị Ma đã thay bộ quần áo khác, vẫn là màu đỏ nhưng không còn là váy nữa. Váy không phù hợp cho việc mà chị ấy dự định sẽ làm. Đứng bên cạnh chị Ma là chị Đẹp. Chị Đẹp cũng đang khoanh tay đứng nhìn về phía mảnh đất thân thuộc của chị ấy, trên đầu vẫn là có một cái khăn tròn, mái tóc dài vẫn buông ra phía sau. Chị Đẹp không thay đổi trang phục, chị ấy vẫn mặc bộ váy màu xanh nhạt giống như lần đầu tôi gặp mấy năm về trước. Trông hai chị ma lúc này không khác gì nữ tướng, hai chị là hàng độc bởi vì xung quanh có cả nghìn binh lính đều là đấng mày râu.

Tôi – một kẻ đã đóng nhiều vai trong suốt những năm qua, đôi lúc phải đứng giữa để giảng hòa cho hai ma nữ xinh đẹp không ai chịu kém ai – bây giờ đứng lẫn trong hàng quân quan sát. Nhiệm vụ của tôi từ lúc này chỉ là đọc khẩu quyết gọi sự trợ giúp của Thần Sách quân khi cần thiết.

-Trong kia có kẻ nào họ Hoàng mệnh danh là Thường thắng tướng quân hay không?

Chị Ma cất giọng hỏi, những hồn ma khác đứng gần cùng đồng thanh nhắc lại. Bên kia không có hồi đáp.

-Ta hỏi lại một lần nữa, trong đám võ biền trốn trong bụi tre kia có kẻ nào tự xưng là Thường thắng tướng quân hay không?

Lời của chị Ma lại được những hồn ma khác nhắc lại, tôi phải đưa hai ngón tay bịt lỗ tai vì tôi không muốn nghe những âm thanh có phần lạnh lẽo lại lớn quá mức cần thiết như vậy.

-Hoàng Khâu Nhất con rùa rụt cổ, kẻ tự xưng là Thường thắng tướng quân bây giờ lại trốn sau lũy tre làng kia sao? Mau lên tiếng trả lời chị.

Chị Đẹp cũng đã lên tiếng, ngay sau đó hai tiếng “con rùa” được lặp đi lặp lại mấy lần bởi những nghĩa binh khăn trắng. Mục tiêu đầu tiên mà hai chị ma nhắm đến chính là tìm cách đưa gã tướng quân kia lộ diện.

-Thôi được! Chúng mày không hiểu tiếng Việt thì chị sẽ nói tiếng Tàu với chúng mày. - Chị Đẹp quay sang nhắc mấy nghĩa binh khăn trắng đứng đằng sau. – Các ông đều biết nói tiếng của bọn chúng. Ta nói gì các ông cứ nhắc lại là được, hô càng lớn càng tốt. Phải để lũ âm binh nó nghe thấy, sớm muộn thằng tướng bại trận kia nó cũng sẽ tức mà lộ diện.

Tôi chẳng biết chị Đẹp đã nói những gì, trước tiên là do tôi không biết tiếng, chỉ nghe xí xố xì xồ mà thôi, sau chuyện này tôi cũng không hỏi chị ấy, nhưng mục tiêu là chọc tức đối thủ thì nghĩa là chửi mà thôi. Như ông Tam từng kể thì chị Đẹp có dẫn điển cố gì đó những tích xưa bên Tàu để nhục mạ ông tướng họ Hoàng, chê cười ông ta là kẻ hèn nhát, bất tài vô tướng... Công cuộc cà khịa của chị Đẹp diễn ra trong khoảng nửa khắc với sự phối hợp của đội hợp xướng đứng ngay phía sau chị ấy – những hồn ma đàn ông tuy chỉ cao bằng chị ấy nhưng giọng hò hét của họ rất lớn – đã gây ồn ào khắp cả cánh đồng. Thảng hoặc, tôi thấy trên tivi có hát dân ca quan họ, tôi lại liên tưởng đến người chị mà tôi quen biết, mặc bộ váy xanh thướt tha đứng chửi giặc như hát hay ngoài cánh đồng giữa đêm.

Tại sao chị Đẹp lại không giải nghĩa, giải thích cho tôi những gì chị ấy đã nói trong đêm ấy? Đơn giản là vì chị Đẹp luôn muốn giữ một hình ảnh thục nữ trong mắt của thằng em kết nghĩa và miệng của chị ấy chỉ nói những lời hay mà thôi.

Chị Ma không phải là một hồn ma giỏi văn chương chữ nghĩa, ngay khi phần trình diễn của chị Đẹp cùng dàn hợp xướng kết thúc lại đến lượt chị Ma. Chị ấy nói cũng đơn giản, vì nói đơn giản nên ông Tam ghé tai tôi giải thích giúp chứ tôi cũng chẳng khác gì vịt nghe sấm.

-Không phải nói nhiều, bên trong kia có thằng nào tự xưng mình là Thường thắng tướng quân họ Hoàng có giỏi thì bước ra đây so tài với ta. Nếu lũ hèn nhát chúng mày cứ chui rúc như những con chó dưới gầm giường thì không đáng mặt nam tử hán. Vua chúa của chúng mày tại sao lại chọn toàn những thằng to mồm, bất tài chỉ giỏi xua quân lên chịu thiệt còn bản thân chỉ có khác gì tổ tiên chúng mày đâu, lũ hèn.

Ông Phùng Huy – vị chỉ huy hiện tại của đội lính trên huyện – cũng có mặt trong hàng ngũ những vong hồn nhưng ông ấy chọn cách im lặng. Sau đó dường như ông này thấy sốt ruột vì đứng chửi rủa mãi mà tướng giặc không chịu lộ diện nên đã sai quân đi lấy trống, kèn... chẳng mấy chốc mà cánh đồng trở nên náo nhiệt một cách khác thường. Cứ sau mỗi câu nói của chị Ma hay chị Đẹp thì tiếng trống lại nổi lên.

Đối phương bên trong kia vẫn im lìm, bản thân bọn chúng cũng biết đây là kế khích tướng nên nhất định cố thủ. Tôi tranh thủ lúc hai chị thay nhau ca hát đã lặng lẽ rời khỏi đại quân một mình chui vào vườn nhà hàng xóm, hỏi thăm hồn ma ông An về tình hình bên kia vườn. Mặc dù tình hình không có gì đặc biệt nhưng tôi quyết định rút hết Kim quân đang ở bên vườn bưởi. Những vị đô trưởng sau đó cũng cho lui binh, chả mấy chốc khu vườn trước nhà bà ngoại tôi trở nên yên ắng. Tôi đứng cạnh bức tường áp tai vào lắng nghe thêm một lúc nhưng chỉ ngửi thấy mùi tanh hôi nên cũng rời đi, hồn ma ông An cũng rời khỏi khu vườn. Trước khi rời đi tôi cũng dành chút thời nghe lỏm bên kia khu vườn xem có phát hiện mới nhưng chẳng thấy gì hay ho, điều mà tôi quan tâm nhất chính là Đường Thốc Tử vẫn chưa đi ngủ, lão ta đang khấn vái cái hình nhân bằng vải. Điều này làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

Tôi chui ra khỏi bờ rào của khu vườn thì thấy ông Tam đứng khoanh tay như đang chờ tôi, ngay khi nhìn thấy tôi ông Tam lên tiếng hỏi luôn:

-Sao lại lẩn đi một mình như thế? Mắt trước mắt sau ta đã không nhìn thấy cháu đâu.
-Cháu đứng ở đấy ồn ào quá, nhiều tiếng réo gọi của các vong hồn làm tai cháu nhức luôn.
-Nhưng rời đi cũng nên dẫn theo quân hộ vệ, vừa nãy mới thoát chết cháu chưa biết sợ hay sao?
-Lão đầu trọc vẫn ở bên trong nên không sợ ông ạ. Chúng ta đang vây như thế kia còn sợ gì lão ta lọt ra ngoài nữa.
-Có réo gọi kiểu gì chúng nó cũng không chịu ló đầu ra.
-Kể cả nhắc đến tên vua chúa của bọn họ ư?

Ông Tam gật đầu. Tôi đứng dưới rãnh nước cạnh dựa lưng vào đoạn bờ rào cao ở đằng sau và kể luôn cho ông Tam về cái hình nhân kỳ lạ mà Đường Thốc Tử cứ vái lạy. Ông Tam cũng từng là một vong hồn bị Đường Thốc Tử yểm trong bức tượng có trộn lẫn xương cốt của ông nên tôi biết ông Tam hận Đường Thốc Tử, chỉ là ông ấy không nói ra mà thôi.

-Ta chưa từng nhìn thấy hình nhân của nó nhưng chỉ cần nhìn hành động cung kính của nó với hình nhân thì ta tạm đoán rằng đó có thể là nơi mà linh hồn cụ tổ hắn, Đường lão tổ nương náu.
-Nếu lão ta cung kính cái hình nhân như vậy thì cứ réo gọi tổ tiên của Đường Thốc Tử ra mà rủa cháu nghĩ hiệu quả hơn. Mà ông này, tại sao cái ông Hoàng tướng quân gì kia lại chỉ huy âm binh mà không phải đích thân do cụ tổ của lão đầu trọc nhỉ?
-Đường lão tổ của thằng đầu trọc là chủ tướng và Hoàng Khâu Nhất kia là bộ tướng, có thể hắn chính là bộ tướng giỏi nhất của lão ấy.
-Ông nói với các chị ấy chuyển sang rủa lão tổ kia có khi hiệu quả hơn.

Tôi chỉ buột miệng nói ra như vậy nhưng ông Tam ngay sau đó nói với hai chị ma, hai chị quả nhiên chuyển hướng sang tổ tiên của Đường Thốc Tử từ những thông tin ít ỏi mà tôi có là hình nhân bằng vải cùng nhận định vừa rồi của ông Tam.

Và việc chuyển hướng này tỏ ra hiệu quả khi Hoàng Khâu Nhất quả nhiên xuất hiện!

Tôi vừa mới đến gần gò đất nơi chị Ma đang đứng thì từ phía đối điện – nơi lối vào khu vườn sau nhà bà ngoại - cũng có xáo trộn. Khoảng cách xa nên tôi không nhìn thấy nhưng ông Tam đứng gần bên đã nói với tôi rằng lũ âm binh đã nhường đường cho tướng của bọn chúng. Tôi nghe thấy tiếng vong hồn từ bên kia vọng đến bên tai, thật ngạc nhiên khi đó là tiếng Việt.

-Hai con tiện nữ lắm mồm kia, chúng mày tại sao không chui về xó nào lo bếp núc lại ra chốn ba quân to mồm? Bọn đàn ông kia chúng mày cũng chấp nhận để hai con tiện nữ kia đứng lên đầu hay không?
-Thằng này nói tiếng Việt sõi quá nhỉ, nó có phải người Việt ta không?

Tôi chợt nhớ ra một cái tên vội chạy đến nhắc cho chị Đẹp do chị ấy đứng gần tôi hơn.

-A! Thằng Việt gian La Thượng tiên sư phải không? Loại bán nước như mày đừng có to mồm. Mày chấp nhận làm tôi mọi, làm thân trâu ngựa cho lũ man rợ. Lúc sống bán nước đến khi làm ma cũng vẫn giữ thói quen đó ư? Cửu huyền thất tổ nhà mày chắc đã táng vào một đống phân.
-Con tiện nữ kia, đừng để bọn ta bắt được ngươi! Nhìn ngươi rất phù hợp làm kẻ hầu cho lão gia nhà ta, hãy xưng tên.
-Loại hèn hạ bán nước cầu vinh như mày không đủ tư cách để biết tên của chị. Mày chỉ xứng đáng biết tên con chó của gia chủ mảnh đất nơi bọn này đang trốn mà thôi.

Chị Ma nhảy xuống khỏi gò đất bước một đoạn về phía trước, chị Đẹp cũng bước lên và dĩ nhiên là tôi cũng thế. Tôi bước lên trước không phải vì tôi dũng cảm mà để tôi nhìn rõ hơn hai kẻ mà ông Tam mới nói. Tôi đã nghe lỏm được tên còn bây giờ đã nhìn thấy mặt, tuy không nhìn rõ tận mặt nhưng cũng xem như thấy rõ nhân dạng.

Kẻ tôi chú ý đầu tiên là hồn ma đội mũ sắt cùng giáp trụ, kiếm đeo bên hông trái, tay trái để trên đốc kiếm. Trái ngược so với tưởng tượng của tôi, hồn ma mà tôi nghĩ là Hoàng Khâu Nhất tức Thường thắng tướng quân phải to cao, dữ tợn nhưng lúc này tôi nhìn thấy một hồn ma với chiều cao chỉ khoảng 1m65, khuôn mặt không hề dữ tợn, thậm chí còn chẳng có ria mép. Nếu hồn ma này không mặc giáp trụ mà mặc một bộ quần áo vải theo kiểu cũ có lẽ sẽ giống một nhà nho hơn là một võ tướng. Ông ta không lên tiếng mà chỉ im lặng đứng bên cạnh một hồn ma khác, hồn ma mà tôi tin rằng có cái tên tương đối hay là La Thượng tiên sinh.

-Hai con tiện nữ lắm mồm, gan chúng mày bằng trời mới dám đứng ở đây réo gọi tên của Hoàng tướng quân. Hãy khai tên.
-Thằng chủ người Tàu của mày có bị câm hay không mà phải để chó của nó sủa?

Chị Ma hất hàm về phía vị tướng quân họ Hoàng, tôi chú ý quan sát thái độ của ông ta nhưng nét mặt của hồn ma này không hề thay đổi.

-Bọn ta là người có học, không tranh cãi với loại đàn bà lắm mồm, nghĩ không quá tầm mắt, đái không qua ngọn cỏ.
-Khá khen cho kẻ tự nhận mình có học. – Chị Đẹp nhẹ nhàng nói. – Có học không có nghĩa là ngươi biết nhiều, có học không có nghĩa là ngươi thông tuệ. Bằng chứng chính là việc bây giờ ngươi đang là chó săn, là tay sai của đứa câm kia.
-Con tiện nữ kia! Từ nãy ta nghe ngươi nói cũng lắt léo dăm bảy đường, xem ra cũng xuất thân không thấp hèn. Bọn ta cho chúng bay một cơ hội, hãy cút khỏi nơi này bằng không bọn ta sẽ làm cỏ chúng mày như trước đây đã làm cỏ cả cái vùng này.
-Thằng Việt gian nói không ngượng miệng! – Chị Ma chậm rãi nói. – Ai làm cỏ ai chưa biết, lũ chuột nhắt từ tướng đến quân hèn nhát chúng mày chỉ dọa được mấy đứa trẻ con mới lọt lòng mà thôi. Ta đây chính là kẻ đã gọi thằng tướng họ Hoàng kia thách đấu, nếu nó không hiểu, không biết tiếng thì ngươi nói cho nó nghe. Ta muốn dạy cho nó một bài học, để cho nó biết rằng đàn bà nơi này không dễ bắt nạt như chúng nó tưởng. Còn ngươi, kẻ bán nước chấp nhận làm tay sai chỉ điểm cho giặc, làm ma rồi cũng không thay đổi thì cũng nên bị diệt trừ, ngươi có đủ bản lĩnh bước lên đánh với ta không? Ta nhường ngươi ba chiêu?

La Thượng không dám nhận lời thách của chị Ma mà quay sang nói gì đó với hồn ma mặc áo giáp sắt đứng bên cạnh, sau một cái gật đầu thì tôi cũng nghe được tiếng nói của Thường thắng tướng quân, đúng ông ta là Hoàng tướng quân thật.

-Cô nương! Ta đây bình sinh là kẻ thương hoa tiếc ngọc, thấy hai cô nương đều xinh đẹp, nếu hai nàng chấp nhận thì hãy đi theo bọn ta. Sau này không phải lo về cái ăn, cái mặc nữa, bọn ta nhất định sẽ đối đãi tử tế. Ta đây lúc sống chưa có vợ, chẳng hay...
-Đa tạ lòng tốt của ngươi. – Chị Ma cười khểnh. – Ta đây vàng bạc tiêu không hết, người cúng bái cũng hương khói mỗi ngày nên ta xin phép được từ chối. Ngươi là chỉ huy của bên kia, ta cũng đại diện cho bên này thách đấu với ngươi, nếu ngươi cảm thấy bản thân đủ bản lĩnh thì hãy so tài. Đao kiếm vô tình, nhược bằng không thì hãy rút lui.
-Cô nương! – Hoàng Khâu Nhất nói. – Ta đây Nam chinh Bắc chiến nhiều năm chưa bao giờ gặp nữ nhi có khẩu khí như cô nương. Chẳng hay cô nương tên họ là gì? Nếu đã đưa ra lời thách đấu thì cũng nên xưng tên.
-Ta là Ngọc Hoa! – Chị Ma đáp lời.
-Tại hạ họ Hoàng, tên là Khâu Nhất. Chẳng hay tên đầy đủ của cô nương là gì?
-Trần Ngọc Hoa! – Chị Ma trả lời ngắn gọn.
-Được, tại hạ chấp nhận lời thách đấu của Ngọc Hoa cô nương. Xin cô nương nhớ cho câu đao kiếm vô tình, mặc dù ta rất tiếc nhưng hai ta ở hai phe đối địch nên sẽ không thể nương tay được.
-Ta rất thích điều đó, Hoàng tướng quân! Ngài có tài nghệ gì cứ tung hết ra, bấy lâu nay ta cảm thấy cô đơn bởi vì không tìm được đối thủ cho mình. Trước đây rất nhiều danh tướng Minh triều đã thúc thủ dưới tay của ta, phần lớn những kẻ ăn to nói lớn đã không còn cơ hội làm ma nữa rồi. Nếu chấp nhận lời thách đấu của ta thì sau đêm nay cái tên Thường thắng tướng quân sẽ chỉ còn là trò cười cho trẻ lên ba.
-Ồ! Vậy là cô nương đã từng đọ kiếm với nhiều danh tướng nước ta hay sao? Ta chưa nghe tên của cô nương bao giờ.
-Người chết thì không nói được, ma không còn hồn phách thì ai kể được cho ngài nữa. Ta đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ngoài tên cha mẹ đặt ra không có thêm tên nào khác.
-Hừ! Cô nương chỉ biết nói hay chửi giỏi chứ tài cán được bao nhiêu.
-À! Ngài tướng quân thường hay thắng nghi ngờ ta cũng được. Để ta xem nào, bại tướng dưới tay ta nhiều quá nên ta chỉ nhớ được vài cái tên to mồm nhất như Triệu Bát Nhất, Triệu Đạt rồi... à, cả Tây quân Mã Tử Di cũng là bại tướng dưới tay của ta.
-Cái... cái gì?!
-Ồ! Sao ngài tướng quân lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy. Cái ông Mã Tử Di này đã hàng nên ta không diệt. Ta là đàn bà con gái nên có lòng nhân hậu cho tướng quân một cơ hội cải tà quy chính. Nếu tướng quân chặt cái đầu của thằng việt gian kia thì ta sẽ suy nghĩ lại, nhất định sẽ cho tướng quân một con đường sống.

Hoàng Khâu Nhất lúc này mới ré lên cười, nụ cười như ẩn chứa sự khinh thường, coi thường lời chị Ma vừa nói.

-Vậy là tướng quân chọn cửa tử. Trong hai chúng ta sẽ chỉ có một kẻ rời khỏi thửa ruộng này.

Chị Ma nói dứt lời thì tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Tôi và chị Đẹp nhìn nhau rồi mau chóng lùi lại phía sau ngay tức thì, đứng gần quá không phải đầu lại phải tai thì khổ. Tất cả cùng lặng im khi Hoàng Khâu Nhất đứng đối diện chị Ma cũng đã rút kiếm, chỉ trong nháy mắt nét mặt của ông ta đã hoàn toàn thay đổi, không còn chút nào thiện lương hiện trên mặt nữa.

-Thằng này mạnh không ông?

Tôi quay sang hỏi ông Tam bởi vì trong suy nghĩ của tôi tướng mạnh thì phải to, cao, dữ tợn.

-Chân nhân bất lộ tướng! Nó cũng không phải là tay vừa, xem ra cái tên Thường thắng tướng quân không phải là hư danh.
-Chị Ngọc Hoa sẽ thắng! Thật tiếc là chị ấy chẳng có cái biệt danh nào nghe cho xứng tầm với khả năng của chị ấy. – Tôi tỏ ra tiếc rẻ.
-Ngọc Hoa tiểu thư chưa từng bại, cái này chắc phải nhờ Ngọc Khuê tiểu thư đặt giúp.
-Thật ra chị Ngọc Hoa có một lần bị con trâu mắt đỏ nó...
-Đàn ông con trai không nên nói nhiều!

Tôi giật bắn mình, tôi nghĩ chị ấy đang chuẩn bị đánh nhau sẽ tập trung ai dè vẫn nghe được lời tôi thì thầm với ông Tam.

Bên kia lũ âm binh cũng nhao nhao một hồi rồi im bặt còn bên này những nghĩa binh, tuần binh đã im lặng từ trước. Chúng tôi đều ít nhiều biết khả năng của chị Ma nên lòng tin vào chiến thắng của chị ấy là tuyệt đối hoặc đối với riêng tôi là như vậy.

Trận chiến một chọi một cuối cùng cũng đã bắt đầu sau một khoảng thời gian ngắn nhìn nhau giữa hai bên. Hoàng Khâu Nhất thét lên một tiếng rồi vung kiếm tấn công trước, một đường kiếm sáng loáng nhắm đỉnh đầu của chị Ma bổ tới. Chị Ma lùi lại một bước đưa kiếm lên đỡ đồng thời tung chân trái đá vào mạng sườn của Thường thắng tướng quân, cú đá này không trúng do ông ta đã kịp thời lùi lại phía sau. Ngay sau đó Hoàng Khâu Nhất liên tiếp tung ra những đường kiếm nhắm vào những vị trí hiểm của đối phương tuy nhiên đều bị chị Ma hóa giải không mấy khó khăn. Cũng không khác những lần trước tôi từng thấy là bao nhiêu, chị Ma luôn bắt đầu bằng việc phòng ngự để thăm dò khả năng của đối phương, chị ấy là ma nữ, bản thân ma nữ đã luôn bị coi thường nên việc ngụy trang của chị ấy đều thành công.

Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Hoàng Khâu Nhất có vẻ như đã sử dụng những sở học của ông ta về kiếm pháp để áp chế chị Ma. Tôi chưa thấy chị Ma phản công, vẫn là những bước lùi né tránh sức mạnh của đối phương. Trong một khoảnh khắc, Hoàng Khâu Nhất có lẽ phát hiện ra chị Ma sơ hở ở phần bụng nên dùng kiếm đâm thẳng, quyết hạ đối phương, khi mũi kiếm chỉ còn cách bụng chị Ma khoảng hơn mười phân thì chị ấy xoay mũi bàn chân trụ tránh được đồng thời dùng cùi trỏ trái thúc thẳng vào mặt của Hoàng Khâu Nhất. Chẳng biết ông ta có tối tăm mặt mũi hay không nhưng ông ta vội vàng nhảy hai bước về phía sau đưa thanh kiếm lên thủ thế:

-Con tiện nữ này quả nhiên không tầm thường, bảo sao có thể mạnh miệng đến vậy. Nhưng ngươi đừng vội mừng, ta đây mới chỉ thăm dò ngươi mà thôi.
-Thế à? Ta đây cũng chỉ chơi đùa với ngươi mà thôi, vừa rồi ngươi tưởng ta sơ hở sao? Đó là ta muốn ngươi nghĩ vậy mà thôi. Nếu xét về phương diện chỉ huy ba quân đánh trận thì ta có lẽ chỉ là học trò của ngươi nhưng nếu nói về kiếm thuật hay võ thuật, ngươi không xứng là học trò của ta. À quên, ta không nhận thêm học trò.

-Lắm lời!

Hoàng Khâu Nhất thét lớn một tiếng, thanh kiếm trên tay ông ta múa tít làm tôi không thể nhìn kịp, chắc đó là một trong những tuyệt chiêu của ông ta. Chị Ma thay vì lùi bước thủ thế như những lần trước thì đột nhiên giơ kiếm chỉ thẳng lên trời, tôi cảm tưởng như thanh kiếm đang rung lắc vì không nhìn rõ, trong khoảng khắc tiếp theo chị ấy vung kiếm bổ thẳng về phía trước hóa giải ngay tuyệt chiêu mà Hoàng Khâu Nhất vừa mới thi triển. Hoàng Khâu Nhất hơi sững người lại, có lẽ ông ta có chút bất ngờ, tuy nhiên chị Ma cũng tận dụng khoảnh khắc đối thủ bất ngờ ấy nhún thân mình nhảy vọt lên cao khoảng hai mét và sau đó là liên tục những đường kiếm xé gió dội xuống đầu Thường thắng tướng quân, ông ta phải lùi vài bước về phía sau vất vả chống đỡ, một đường kiếm của chị Ma đã chém vào phần chóp của mũ sắt bởi vậy nó đã bị văng ra, rơi xuống đất rồi biến mất. Khi hai chân của chị Ma vừa chạm xuống đất thì chị ấy sải những bước dài, rất nhanh hướng về phía đối phương, đến khi khoảng cách đủ gần thì chị ấy tập trung đánh vào tay cầm kiếm của Hoàng Khâu Nhất bằng tuyệt chiêu mà tôi đã nhiều lần nhìn thấy trước đây, tuy nhiên Hoàng Khâu Nhất vẫn đủ khả năng né tránh để không rơi vũ khí. Đột nhiên chị Ma thu kiếm lại, hụp người xuống dùng chân trái làm trụ, chân phải quét trụ khiến Hoàng Khâu Nhất không kịp phản ứng ngã ngửa ra sau. Chị Ma không nhân cơ hội đối thủ ngã mà lao đến, có vẻ như chị ấy vẫn muốn đánh thêm một chút nữa để đối thủ hiểu được nỗi tuyệt vọng là như thế nào.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.