Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 338: Đòn nghi binh



Cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa ba chị em chỉ diễn ra thêm được vài phút đến khi có tiếng gọi ngoài bờ rào vọng đến. Tôi lóp ngóp chui qua một cái lỗ nhỏ đủ thân mình mà từ tối đến bây giờ chẳng nhớ đã bao lần chui qua rồi chui lại. Tôi không ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Phùng Cương đứng dưới ruộng, đằng sau ông ấy là số Kim quân hộ vệ mà tôi đã giao nhiệm vụ bảo vệ ông này chưa đầy mười phút trước đó. Đứng bên cạnh ông Phùng Cương là ông Lê Tam cùng với ma Vành – hai người quen cũ của ông ấy.

-Tình hình nguy lắm! – Ông Phùng Cương nói với tôi. – Bọn nó đông gấp mấy lần, lại tinh nhuệ, ta nghĩ với tình hình này thì toàn bộ đội binh trên huyện sẽ bị tiêu diệt một cách dễ dàng.
-Chuyện này đúng ra cái ông tướng chỉ huy kia phải biết từ đầu, ông ấy tham gia từ đầu thì nhất định đã biết binh lực của đối phương mạnh cỡ nào rồi chứ. Ông vừa mới đến cũng đã nhận ra, chẳng lẽ...
-Thằng... à chỉ huy cũng họ Phùng nhưng chẳng có dây mơ rễ má với ta. Cậu cũng biết ta thân là lính, chỉ đâu đánh đấy chứ ý kiến gì được. Lúc ta đến làng này yên tâm mấy phần, đến khi ngài chỉ huy ra oai ta đã nghĩ chuyện này sẽ nhanh thôi.
-Ông cũng họ Phùng, ông nên là người chỉ huy mới đúng. Lần trước lập đại công chẳng lẽ ông không được tín nhiệm giao thêm chức vụ ạ?
-Ta được tín nhiệm cùng lắm cũng chỉ đến chức Cai cơ, chức này cũng chỉ huy được 50 binh lính như thế là nhiều. Bây giờ thời gian gấp gáp không tiện nói chuyện, cậu đã giúp thì giúp cho chót, ta chẳng biết nói gì để đền ơn.
-Cháu với ông là người quen, giúp nhau là chuyện bình thường có gì mà phải đền ơn.
-Vậy cậu mau giúp đỡ, trong số binh lính đang giao chiến kia cũng có nhiều anh em của ta, họ cũng...
-Anh Vành ơi! – Tôi ngắt lời ông Phùng Cương. – Chúng ta phải giúp họ sớm, anh nói với các ông khác giúp em nhé.
-Được rồi, xắn tay vào việc ngay đây.

Tôi quay sang nhìn ông Phùng Cương cười rồi nói tiếp:

-Ông trở lại nói với ngài chỉ huy là lùi binh về phía Tây, địch sẽ không truy đuổi vì sợ có phục binh. (Thật ra tôi biết thừa lũ âm binh chỉ muốn dụ chúng tôi đến gần lũy tre) Cháu sẽ gọi thêm binh đến trợ giúp.

Nét mặt ông Phùng Cương trở nên tươi tỉnh, sau khi chào ông Lê Tam thì lập tức rời đi ngay.

-Một tay bất tài nhưng cao ngạo, nếu không dính dáng đến binh lính thì ta mặc kệ cho hắn bị diệt dưới tay của đám kia cho rồi.
-Thôi ông ạ, cùng là đồng minh với nhau, cháu nghĩ họ đã biết họ sai, thế là đủ rồi mà.
-Thằng này sớm muộn ta cũng phải dạy cho một bài học cho nó bẽ mặt để khỏi ra oai, bớt tinh tướng với ba quân.
-Kiểu người như thế rất nhiều, ông có đánh mỏi tay cũng chẳng hết được đâu. – Chị Ma nói với ông Tam. – Việc của chúng ta bây giờ là sớm kết thúc cuộc chiến này.

Chị Ma và ông Lê Tam nói chuyện với nhau trong khi tiếng súng của Hỏa binh bắt đầu nổ, cả đội hình hơn một nghìn tay súng chậm rãi tiến lên phía trước vài chục mét để uy hiếp đối phương, giảm áp lực cho đội quân của ông chỉ huy họ Phùng. Tôi cũng không mất nhiều thời gian đọc khẩu quyết gọi đến sáu đô của Thần Sách quân. Nhờ sự xuất hiện của sáu đô mà quan quân của huyện nhà được giải cứu, họ tập trung ở gò Đầu Rùa kiểm đếm quân số đã thiệt hại gần một phần ba trong khi mới tham chiến chưa đầy mười phút. Không ai nói lại những chuyện đã xảy ra ít phút trước, vị chỉ huy họ Phùng đứng lặng người ở một góc ruộng cho đến khi mấy người lính dưới quyền của ông ấy đến báo cáo, trong đó có cả ông Phùng Cương và Vũ Đình Sinh. Tôi nhớ là sau sự việc này những người lính ma trên huyện không muốn đối đầu với những nghĩa binh khăn trắng nói riêng và âm phần làng Bưởi Cuốc nói chung. Thật ra cũng không phải do những người lính ma, mà do chỉ huy của họ, tôi và những người khác vẫn luôn hỗ trợ khi họ cần, và câu chuyện nhỏ trên cánh đồng thi thoảng trở thành câu chuyện phiếm giữa những hồn ma của làng Bưởi Cuốc với nhau. Ông Phùng Huy này không bao giờ trở lại làng Bưởi Cuốc sau đêm ấy, có lẽ ông ấy ngại. Người được lợi nhất sau sự việc ấy chẳng ai ngờ lại là ông Thao tuần đinh, ông ấy kể rằng mỗi khi có việc phải lên huyện thưa trình thì đều được đón tiếp cẩn thận và trọng thị hơn xưa. Những ông tuần đinh ở làng khác cũng vì thế mà vị nể ông thêm mấy phần. Một số ít người biết rõ sự thật đều im lặng, nói chung cũng cần phải có người đứng ra nhận công trạng nhưng không phải là tôi, tuyệt đối không. Ông Thao tuần đinh được hưởng tiếng thơm nên cũng giúp đỡ, tạo điều kiện cho những vong hồn khác, miễn sao họ không làm bậy là được.

-Em còn cách nào khác ngoài việc đối phó với bọn nó như bây giờ hay không?

Chị Ma hỏi tôi ngay sau khi những vị đô trưởng vừa rời đi.

-Chị định như thế nào ạ?
-Cầm tặc cầm vương, đánh rắn đánh dập đầu.
-Mấy con rắn vừa giúp chúng ta. – Tôi đáp.
-Chỉ là phép nói hình tượng thôi. So với trước khi chị bị bất động thì quân của bọn nó đã giảm đi rất nhiều nhưng nếu không có cách nào khác mà cứ đánh dai dẳng như thế này thì đến sáng mất. Chúng ta lại không tiếp cận được gần bọn nó.
-Bây giờ chắc hồn của lão trọc đầu cũng ở đâu đó gần lối ra cánh đồng, gần lá bùa bí truyền của lão ấy. Nếu chị muốn dứt điểm nhanh em nghĩ chỉ còn cách đánh sau lưng bọn chúng.
-Cách nào? Em định đưa quân vào bằng cách đi qua vườn này ư?
-Cũng không hẳn. – Tôi nhìn sang cả ông Tam rồi nói tiếp. - Bùa của lão ấy chỉ có tác dụng với hồn ma, kể cả em đưa quân Thần Sách vào cũng rất mạo hiểm, cách duy nhất là dùng Mễ quân chị ạ.
-Lại cách ném gạo vào giữa quân địch ư?
-Cháu thấy cách đó luôn tỏ ra hữu hiệu nhưng hiện tại cháu chỉ có thể đứng từ bên vườn này ném qua bên ấy.
-Sao vậy em?
-Hẳn là chị đã nhìn thấy thanh đao lúc nãy mà gã kia cầm trên tay khi nhảy vào khu vườn này chứ?
-Có!
-Thanh đao ấy có thể chém được hồn ma, em lớ ngớ lại gần thì...
-Ừ, vậy thì không nhất thiết phải đến gần bọn chúng. Em nói tiếp đi.
-Em sẽ đưa Mễ quân đánh lên gò hoặc vườn bưởi để phân tán binh lực của bọn họ, em cần vài vị trí quan sát để biết thu quân khi nào, xuất quân ra sao cho hợp lý. Mặt ngoài cánh đồng này cũng dùng Mễ quân đánh rát vào là được.
-Mục tiêu của chị là thằng trọc đầu và thằng tướng quân bất bại kia.
-Món ngon sẽ dành cho chị, chắc chắn rồi. – Tôi cười đáp.
-Còn ta? Ta thì sao? – Chị Đẹp cũng muốn có phần.
-Chị nhất định phải là tai mắt của em, kể cả ẩn thân hay không thì em vẫn nhìn thấy hai chị, nghe thấy hai chị. Lúc nãy hai chị bị bất động nên em có khác gì bị mù và điếc mỗi khi hiện thân đâu.
-Được rồi, tai và mắt rất quan trọng, ta sẽ tạm thời làm tai mắt của ngươi. Xem như ta đền ơn người vừa nãy đã cứu ta.
-Lúc nãy chị mới đền ơn bằng cách không xưng ta với ngươi, giờ vẫn định đền ơn thêm à?
-Ngươi là một đứa lắm lời, hẹp hòi, nhỏ mọn.

Chị Đẹp gắt gỏng rồi quay trở vào trong khu vườn, bỏ lại sau lưng những nụ cười tủm tỉm của những hồn ma đang đứng gần đấy.

Ông Lê Ba, Lê Tam Ba, ma Vành, ma Nẫm và ông Nhạn cũng tham gia cuộc họp mặt chớp nhoáng để thống nhất hành động. Theo đó tôi thu lại khoảng ba trăm Hỏa binh để tăng cường cho mặt trận... vườn bưởi. Tổng số Mễ quân còn lại, tôi nhớ nằm trong khoảng một nghìn sáu trăm hoặc hơn không đáng kể, sau hai lần thu hồi thì Hỏa binh ở ngoài cánh đồng còn lại khoảng một nghìn, cộng thêm đâu đó hai trăm Kim quân.

Bước đầu tiên của kế hoạch là tôi cùng chị Ma vẫn ở trong khu vườn, chị Ma đi gần bên cạnh để theo dõi cũng như đề phòng bất trắc cho tôi. Chị Đẹp sau khi phụng phịu bỏ đi đã chọn chính ngọn cây xoài mà hồn ma ông An đã từng đứng quan sát trước đó để làm tai mắt cho tôi. Trong túi vải trên tay tôi bây giờ có đến bốn trăm hạt gạo rang, trong vườn còn đến hai trăm tay súng vẫn đang không ngừng bắn vào lũy tre.

-Chị đứng trên đó cẩn thận cung tên chị nhé!

Tôi nói với lên trên ngọn cây.

-Ta nhanh hơn cả mũi tên.

Chị Ma nghe thấy như thế thì đưa tay che miệng cười, cố gắng để không cười thành tiếng. Bây giờ việc tôi ném gạo rang về hướng nào hoàn toàn phụ thuộc vào những gì mà chị Đẹp nhìn thấy. Nơi tôi đang đứng bây giờ là cạnh bức tường gạch, gần cây xoài. Trước khi bát hương được mấy người kia lấy về bên vườn bưởi thì những đợt mưa tên tạm ngưng còn bây giờ lại có mưa tên rơi lung tung trong vườn.

-Bọn nó đứng cách ngươi xa lắm, ít nhất cũng ba mươi bộ (khoảng năm chục mét) về hướng chính Đông. Một nhóm khác khá đông ở hướng Đông Bắc.

Giọng chị Đẹp từ trên ngọn cây truyền đến bên tai tôi thông báo tình hình, bên gò miếu bị khuất bởi rặng tre nên chị ấy không quan sát rõ được nhưng hướng đó có Hỏa binh trấn giữ nên chẳng kẻ nào có thể đi qua được, điều này làm tôi tạm yên tâm. Tôi và chị Ma đứng nép vào bức tường, tôi thì chẳng vấn đề gì nhưng chị Ma phải ngồi xuống vì nếu chị ấy đứng thẳng thì phần đỉnh đầu nhô cao hơn bức tường một chút.

-Xa quá chẳng ném tới được chị ạ. – Tôi nói với chị Ma.
-Cô đứng trên đấy thì nhìn thử xem bọn nó ngoài dùng cung tiễn thì còn gì nữa không?

Chị Ma ngẩng đầu lên ngọn cây hỏi chị Đẹp. Tôi không nhìn thấy chị Đẹp ẩn nấp cụ thể ở vị trí nào trên cây nhưng chắc chắn nơi đó đủ an toàn.

-Bọn ở hướng Đông Bắc chỉ toàn cung tiễn, bọn ở hướng Đông thì hỗn hợp.

Nghe chị Đẹp nói như vậy, chị Ma quay sang hỏi tôi:

-Em ném được bao xa?
-Đứng ném qua bức tường kiểu này em nghĩ chỉ được khoảng mười mét, khoảng ba mươi bước chân là cùng.

Chị Ma nhẩm tính nhanh rồi bảo tôi:

-Vậy em lệnh cho Kim quân tấn công bọn dùng cung tên ở hướng Đông Bắc kể từ chỗ chị em mình đang ở.

Tôi gật đầu đồng ý bởi vì đó là cách duy nhất và nghe cũng khả thi. Một nắm gạo được tôi lấy ra khỏi túi vải, đưa lên miệng lẩm nhẩm khấn cũng như truyền lệnh sau đó lấy hết sức bình sinh ngả người về phía sau, nhắm góc Đông Bắc mà ném vượt qua bức tường. Nắm gạo ném chắc sẽ vương vãi ít nhiều, sau khi ném thì chỉ có chị Đẹp ở trên cây mới quan sát rõ mọi việc xảy ra.

-Áp sát được bọn cung thủ rồi, bọn nó lúng túng rút về phía sau. Bọn ở góc chính Đông đang chạy qua giúp.

Chừng mười giây sau chị Đẹp lại thông báo tiếp:

-Một bọn từ hướng gò miếu chạy ra ứng cứu, chúng nó sẽ tấn công vào sau lưng của quân mình kìa.

Nghe tin này tôi ngay lập tức đưa miệng túi lên sát thành tường hô thu quân, vài giây ngắn ngủi sau đó túi tạo lại có tiếng lạo xạo. Tôi lại thò tay bốc thêm một nắm cũng nhắm hướng Đông Bắc mà ném vì tôi đã tưởng tượng ra hướng chạy của nhóm từ trên gò miếu xuống vườn bưởi. Nắm gạo này sau khi ném đi lập tức trở thành những Kim quân, họ tấn công ngay vào sườn của nhóm âm binh trên gò miếu lúc này đang loay hoay tìm đối phương.

-Trò của ngươi thật là hữu hiệu, như thế này có thể lấy ít địch nhiều đấy cò Tý.
-Chị cũng không ngờ em có thể nghĩ ra được thứ này, trước đây ném gạo vào giữa ba quân của đối phương cũng đã xem là một điều hay, ném ra rồi thu lại liên tục như thế này thì bọn nó biết đằng nào mà lần. Phải tai nghe mắt thấy mới tin được.

Nói xong chị Ma nhảy hai bước rồi mất hút, chị ấy cũng ẩn nấp trên cây xoài giống chị Đẹp bởi vì sau đó tôi nghe thêm sự hướng dẫn của chị Ma về việc ném gạo hướng nào vào khi nào thì thu quân. Hai chị không ai chịu ai nên tôi phải đặt tên cho từng nắm gạo trước khi ném ra để khi thu quân không lộn xộn. Bởi do Kim quân liên tục xuất hiện rồi biến mất trong vườn bưởi cận chiến nên khu vườn nơi tôi đang đứng không còn hứng những cơn mưa tên bắn sang nữa. Ngay cả Hỏa binh ở trấn bên lũy tre cũng nổ súng giảm hẳn, điều này nghĩa là đám âm binh ở gò miếu đã chia bớt ra đánh xuống vườn bưởi.
Tôi cứ lặp đi lặp lại việc ném rồi thu gạo trong khoảng vài phút, đến khi hay tin khu vườn bên ấy đã nhiều âm binh hơn thì tôi ném gần hết gạo trong túi, chỉ để lại khoảng một nắm nhỏ chừng vài chục hạt. Tôi dặn hai chị cứ để Mễ quân đánh bên vườn bưởi, nếu bị ép quá thì gọi tôi, tôi men theo bức tường sau đó là bụi rậm rồi ngồi cạnh bụi tre gần nhất, thu lại vài chục Hỏa binh gần đó vào túi vải để có thêm một nắm gạo rang nữa. Bỏ lá vối ra khỏi miệng, tôi bò như một con thằn lằn đến đoạn bụi tre gần ngôi miếu nhất. Cẩn thận nhìn ngó những bóng đen bên gò đất đang ngồi cạnh miếu, khi chắc chắn rằng họ không phát hiện ra mình thì tôi mới nằm sấp cố nhích thêm vài chục phân cố luồn tay qua những bụi gai, đến khi không thể cố hơn được nữa tôi mới nghiêng lòng bàn tay đổ gạo xuống đất. Số gạo ít ỏi còn lại trong túi tôi cũng làm như vậy, mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi biết rằng hàng trăm Kim quân đã xuất hiện trên gò miếu. Nhiệm vụ mà tôi giao cho đội này chẳng có gì đặc biệt – tập trung tấn công đám quỷ mắt đỏ. Xong xuôi việc này tôi bò một đoạn trước khi lom khom di chuyển đến gốc cây xoài nơi hai chị ma đang ẩn nấp. Tôi chấp nhận hi sinh hàng trăm hạt gạo khi tung lên gò miếu, với số lượng hàng trăm thì dù có yếu thì họ cũng sẽ gây ra những thiệt hại nhất định cho bên kia. Tuy nhiên mục đích của tôi thì lớn hơn nhiều, tôi muốn dùng nhóm Mễ quân nhỏ nhoi ấy tạo ra sự lộn xộn khiến cho chỉ huy của đám âm binh bên kia không biết đằng nào mà lần.

Tôi đã tính toán không sai, việc một nhóm Kim quân xuất hiện trên gò miếu đã làm bên kia có chút rối loạn khi sau lưng xuất hiện địch. Chị Ma rất hài lòng, chị Đẹp thi thoảng cổ vũ bằng cách chỉ đạo đội Kim quân bên vườn bưởi.

-Chị em mình ra ngoài cánh đồng thôi.

Tôi nói với chị Ma khi chị ấy vừa mới từ trên cây xoài nhảy xuống đất.

-Ừ, đi thôi! Nơi này giao lại cho cái Khuê. Số quân của em ở bên vườn có bức tường làm chỗ dựa nên chắc chắn sẽ cầm cự được.

Ông An – hồn ma nghĩa binh đã giúp tôi đi bắt rắn. – đang ở trên một ngọn cây khác lặng im theo dõi, tôi ngẩng đầu lên gọi và nhờ ông ấy nếu có gì bất thường hãy đi gọi tôi, nếu cần tôi sẽ thu bớt Hỏa binh ngoài cánh đồng mang vào đây.

-Mày cho quân sang bên kia rồi thì Hỏa binh trong vườn này không bắn sang được, sao mày không đưa hết sang bên ấy, cũng còn một đội đông đấy.

Nghe hồn ma ông An nói có lý nên tôi làm theo, số Hỏa binh thu hồi này một nửa tôi lại đưa sang gò miếu, nửa còn lại ném tiếp qua bức tường gạch. Khi cảm thấy yên tâm tôi mới cùng chị Ma rời khỏi khu vườn để tiến hành những bước tiếp theo để dứt điểm trận chiến này.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.