Mấy đốm lửa nhỏ dần rồi tắt lịm, hai bóng đen rời đi chỉ còn lại một gã ở lại như canh chừng. Tôi chăm chú đứng theo dõi thì phát hiện ra bóng đen ấy lom khom bò vào phía bụi rậm, ban đầu tôi nghĩ đó là gã ban nãy đang đi vệ sinh dở chừng nhưng mãi chẳng thấy gã đó đi ra nên tôi đoán là gã đó được giao nhiệm vụ mật phục. Điều này có nghĩa là bát hương được để ở đâu đó rất gần chỗ hóa vàng.
Tôi đi tìm gạch, ngói vỡ dọc theo rãnh nước. Chẳng riêng gì ở làng tôi mà nhiều ngôi làng khác trên khắp vùng Bắc Bộ này thì tìm gạch ngói vỡ chẳng có gì là khó trên đường làng hay cạnh các rãnh thoát nước. Tôi không thể ẩn thân để trêu gã nào đó đang mật phục được, nơi đó lũ âm binh hẳn là rất nhiều, đến gần sẽ rất khó, thêm nữa rất dễ bị một nhát kiếm vào đầu. Tôi thọ đến 86 tuổi nhưng phải lành lặn chứ không thể bị thiếu cái gì được, ngơ ngơ lại càng không, bởi vậy cách duy nhất làm gã kia phải ló mặt ra là ném gạch. Dù sao thì rãnh nước này cũng đang có ma cơ mà.
Những viên gạch nhỏ lẫn to rời tay tôi bay vù vù về phía lùm cây, tôi đứng gần gốc cây mít nghiến răng nghiến lợi mà ném. Tiếng loạt xoạt rất lớn cùng với tiếng ối á cố chịu đựng, tiếng bước chân chạy, khi nghe thấy tiếng bước chân thì tôi thả hết mấy viên gạch đang cầm trên tay xuống đất, cho lá vối lên miệng rồi leo luôn lên cây mít.
Tôi thực sự là một bóng ma đáng sợ, thoắt ẩn thoắt hiện gây ức chế cho bọn họ.
-Đmm, đừng để bố mày tóm được, nhất định bố sẽ dần mày một trận nhừ tử, bẻ cổ từ đằng trước ra đằng sau.
Ánh đèn pin yếu ớt, nhỏ xíu dừng lại ngay chỗ mấy viên gạch mà tôi vừa vứt xuống. Tôi ngồi vắt vẻo ngay trên cây mít nhỏ, rất là thuận tay, chả lẽ lại cầm cái kiếm gỗ vụt vài cái vào đầu người này. Gã đàn ông mà tôi đang theo dõi này cũng tỏ ra là một tay cáo già, gã tắt đèn pin rồi lẳng lặng trở lại khu vườn phía sau nhà bà ngoại tôi nhưng thay vì vào trong vườn thì gã lại chui vào trong bụi rậm mọc um tùm trên rãnh nước để rình. Thật tiếc, gã ta có rình đến sáng cũng chẳng nhìn được tôi trong khi tôi lại biết gã ta đang nấp ở chỗ nào. Tôi ngồi im trên cây một lúc để suy nghĩ, vấn đề của tôi là làm sao giấu được thanh kiếm gỗ này đi vì nó là thứ không thể vô hình hoàn toàn, dù tôi đang nhét vào cổ áo nhưng vẫn thừa chuôi kiếm. Sau cùng tôi nghĩ ra một cách là để thanh kiếm gỗ vào bên hông, cạp quần bò sẽ giữ rất chắc, phần chuôi kiếm thì áo sẽ trùm lên, như thế sẽ hoàn toàn vô hình nhưng di chuyển thì khó. Nhưng tôi không thể ngồi mãi trên cây mít như thế này được.
Đứng thẳng người trên nhánh nhỏ của cây mít rồi cất giấu thanh kiếm như tôi đã tính toán khi nãy, tiếp theo đó là thả lỏng chân trái xuống dưới rồi từ từ đu theo cành mít, ôm thân cây từ từ tụt xuống một cách chậm rãi nhất có thể. Đến khi chân tôi chạm đất thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quan sát lùm cây nơi gã đàn ông đang ẩn nấp chỉ cách chừng năm mét không có động tĩnh gì thì tôi mới bước đến nhặt lấy ba viên gạch dưới đất rồi từ từ một chân bước bình thường còn chân còn lại gần như thẳng đơ như người bó bột do thanh kiếm gỗ nhét ở bên trong. Tôi đứng quay lưng vào bức tường gạch của ngôi nhà có cây mít nhỏ ngoài cổng, thêm một lần lấy hết sức bình sinh hơi khom người để ném ba viên gạch vừa nhặt vào lùm cây. Tôi tin là mình ném chuẩn bởi vì khoảng cách rất gần, ném trượt có khi còn khó hơn là ném trúng.
-Ối!
Lùm cây lay động, bóng đen chui ra tiến lại hướng tôi. Tôi không bỏ chạy mà... lết vài bước đứng nép người luôn vào cổng ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà này như tôi nhớ, là của một người họ hàng nội tộc nhà tôi. Cả dãy nhà này kéo dài ra đến Đề Đổ đều là người cùng họ như tôi đã từng kể trước đây vài lần.
-Chả lẽ... chả lẽ có ma thật ư?
Gã ta chẳng thể tìm thấy bất kỳ cái gì khả nghi, tôi hoàn toàn vô hình giống như một bóng ma.
-Đm, rõ ràng ban nãy có 5 viên gạch, giờ còn hai mà đéo thấy thằng chó nào.
Gã ta lầm bầm, tay ôm đầu bỏ đi vào bên trong, lần này thì bỏ đi thật sự chứ không dám rình trong bụi rậm nữa. Nhưng tôi chưa buông tha hắn ta. Thanh kiếm gỗ lại được cho ra sau cổ áo nên tôi rảnh cả hai tay, hai viên gạch nhỏ còn lại cũng được tận dụng để ném theo gã đàn ông này. Tôi ném không trúng nhưng làm gã sợ mất mật ù té chạy mất. Tôi tìm được thêm hai cục đất nữa rồi hiên ngang đứng chờ, tôi không phải chờ lâu, chỉ một loáng sau có người quay lại cùng với gã ta, ngay khi bóng người đầu tiên đi đến đoạn cửa chuồng trâu thì tôi ném luôn một lượt rồi ù té chạy. Tôi chạy đi đâu?
Lại là một đường vòng tròn trở về cổng nhà bà ngoại, lại là hồn ma trẻ con giúp tôi vượt bức tường cao không tốn sức, lại dùng thanh kiếm gỗ mở đường chui qua rào trở về khu vườn nhà hàng xóm. Cho lá vối lên miệng để nghỉ ngơi trong chốc lát cũng như nói hai chị chịu khó chờ thêm một tí nữa. Tôi chui tiếp qua hàng rào, lại nghe hồn ma ông nghĩa binh tóm tắt tình hình trận đánh, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc Thần Sách quân đánh hăng. Tiếp theo đó tôi trở thành một người bình thường băng băng trên những thửa ruộng nhắm thẳng hướng Bắc mà chạy, được một đoạn thì vung vẩy thanh kiếm khi thấy gió lạnh, ném nắm gạo rang về phía trước rồi thu lại nhanh chóng. Tôi phải tranh thủ lúc Đường Thốc Tử vẫn tỉnh như sáo để phá lão ta mới được, tôi đã phải đi một vòng tròn để đến lối vào sau nhà ở góc Tây Bắc – gần nơi mấy người kia đã hóa vàng ít phút trước – mặc cho những cơn gió lạnh không ngừng vần vũ, dù sao thanh kiếm gỗ mang bên người cũng đảm bảo an toàn cho tôi rồi, chịu lạnh một chút cũng không có gì quá khó khăn. Mũ len chẳng nhớ đã bỏ ở đâu, không có mũ len thì mặt lạnh nhưng quan sát tốt hơn rất nhiều, cảm giác không vướng víu.
Giương Đông kích Tây đúng là một kế đơn giản nhưng luôn tỏ ra hiệu quả, từ chỗ nấp của mình tôi không biết có mấy người đang sục sạo nơi bụi rậm ở bên kia của khu vườn, chỉ thấy thi thoảng hai đốm sáng nhỏ từ đèn pin được bấm lên rồi vụt tắt. Tôi nấp ngoài bụi tre nhìn vào, cố gắng dùng mũi của mình để ngửi, giống như cách mà Đường Thốc Tử đã nói với đàn em là lần theo mùi hương. Tôi ở ngoài cánh đồng mà gió thì thổi từ ngoài cánh đồng vào trong nên dù có cố ngửi cũng không thấy mùi gì, bởi vậy tôi tập trung tìm kiếm đốm lửa từ những nén hương gần nơi mấy người ban nãy đã đốt vàng mã. Công sức của tôi mãi cũng có kết quả khi tôi phát hiện ra ba đốm lửa nhỏ xíu thi thoảng rực lên vì gió thổi qua. Bát hương được đặt ở gần lối ra nhưng trước đó tôi đã không nhìn ra vì nó bị che khuất mặt bên kia bởi những thứ gì đó phất phơ mà tôi đoán là vàng mã xếp lên cao. Từ chỗ ẩn nấp của tôi đến chỗ bát hương phải năm mét là ít, thật khó để bò vào trong khi ngay đầu bên kia của khu vườn đang có những người đang tìm kiếm tôi. Tuy vậy tôi vẫn nghĩ ra cách để quấy phá trong khi rảnh rỗi, đầu tiên tôi bốc một nắm gạo lớn ném thẳng về phía bát hương, cái trò xuất binh bất thình lình rồi thu binh ngay tức khắc này từ lúc tôi nghĩ ra thật sự hiệu quả, tôi thực hành mãi mà không biết chán.
Việc tìm kiếm tôi có vẻ không khả thi, làm sao mà khả thi cho được khi tôi đang đứng ở bên này cơ chứ. Trong khi bọn họ tìm kiếm thì tôi cứ ném gạo ra lại thu gạo lại, chán thì lại ném ra phía sau. Vài phút ngắn ngủi trôi qua, có vẻ như bọn họ đã từ bỏ việc tìm kiếm tôi và quay trở vào bên trong. Tôi nhìn rõ bọn họ chia làm hai nhóm, nhóm đông hơn đi ra hướng tôi đang ẩn nấp nhưng tôi không bỏ chạy, nhóm ít hơn – có lẽ chỉ hai người – đi vào theo lối nhỏ đầu hồi nhà. Bởi sự xuất hiện của nhóm người nên tôi phải dừng việc ném gạo của mình và chờ đợi. Nếu có người đi ra cánh đồng thì cách duy nhất của tôi là bỏ chạy, tôi tin rằng mình chạy đủ nhanh để không bị bắt, theo tính toán của mình thì tôi phải chạy khoảng hơn ba trăm mét trước khi ẩn thân trong trường hợp xấu nhất.
Tôi đã không phải bỏ chạy bởi vì nhóm người không đi ra ngoài đồng, họ chỉ kiểm tra sơ qua bát hương, trong nhóm dường như có cả lão trọc, ánh đèn pin rọi cả vào lùm cây lúc nãy tôi đã ném gạch. Tôi nghe giọng lão Dực:
-Mày nấp ở trong đó mà sao lại bị phát hiện được? -Em không biết anh ạ, gạch đá cũng ném từ phía sau. -Tao thì đéo tin là có ma đâu. -Ma cũng ném đá ném gạch được chứ sao. – Giọng của Đường Thốc Tử - Nhưng tao tin là không phải ma. -Tại sao thế ạ? – Lão Dực hỏi lại. -Ma cỏ xung quanh đây đều nằm im thở khẽ vì âm binh đang thịnh. -Anh lại cho là thằng ôn con nó chơi mình? -Không nó thì ai. Tao chỉ không biết nó bằng cách nào mà thoắt ẩn thoắt hiện phá rối được tao, chả lẽ nó có phép ẩn thân chi thuật ư? -Anh cũng có mà. -Phép của tao thì có nhưng phải dùng vật thế thân, cũng chẳng thể lâu được, cùng lắm thì một khắc là cùng. -Làm sao mà thằng ranh ấy có phép được, nếu có cũng chẳng thể cao hơn anh. Em nhớ anh từng nói là cái này phải luyện tập khổ sở chứ. -Có thể nó có người giúp. – Đường Thốc Tử thở dài. – Nhưng không sao, nó chỉ lởn vởn xung quanh chứ không dám vào làm gì chứng tỏ nó chỉ là thằng trẻ con xem đây là trò vui, có khi nó cũng đéo biết nó đang đùa với hổ. -Giờ anh tính sao? -Thằng nào đào cứ đào, những thằng khác mang đao kiếm ra tao làm phép cho. Chúng mày không nhìn thấy được nhưng nếu cảm thấy có gì bất thường chứ chém ra xung quanh. Nếu thằng ranh ấy có phép ẩn thân thật thì chỉ cần dính một nhát là hồn siêu phách tán, sống cũng thành tật. -Vâng.
Nhóm người lia đèn pin một vòng rồi đi về phía miếu, tôi khẽ thở hắt ra vì hồi hộp. Bọn họ rời đi được một đoạn thì tôi cũng thò đầu vào nhìn theo, chờ cho khoảng cách đủ an toàn giữa tôi và bọn họ thì tôi trườn thật nhanh về phía bát hương. Vài mét không có gì là khó, cũng chẳng tốn quá nhiều thời gian, việc đầu tiên của tôi dĩ nhiên là rút ba que hương dụi tắt sau đó hai tay cầm theo cái bát hương rồi bò lùi ra phía sau cho đến khi cảm thấy an toàn thì tôi ngồi dậy lom khom chạy ra cánh đồng. Ý định ban đầu của tôi là dùng nước giải nhưng tôi lại không buồn vào lúc này. Tôi nhớ ra từ tối mình chưa uống nước, tự nhiên miệng lại khô. Ngồi chơ vơ giữa cánh đồng chưa biết phải làm gì vì muốn đổ bát hương xuống nước thì phải quay lại rãnh nước nhưng như thế là mạo hiểm, nhỡ đâu bọn họ quay lại. Tôi đành dốc ngược bát hương đổ hết cốt ở bên trong xuống mặt ruộng, tiếp theo đó tôi dùng chính hai bàn tay của mình hứng từng ít một thứ nước thanh của chính mình, chẳng được bao nhiêu, nhiều lắm thì được một cái chén nước chè nhỏ là cùng.
Sau một thời gian dài tôi vẫn ám ảnh với việc phải dùng cái đũa cả hơ vào lửa.
Nước giải tuy ít nhưng hứng được bao nhiêu thì tôi vẩy lên đống tro nhỏ ngay trước mặt, nước giải vừa ấm, vừa khai. Tôi lẩm nhẩm trong miệng nói:
-Các ông sống khôn thác thiêng uống tạm nước này cho đỡ khát nhé.
Xong việc thì tôi đứng lên cầm cái bát hương và ném mạnh xuống bờ ruộng. Một tiếng động nhỏ vang lên, cái bát hương bị vỡ ra làm hai hoặc ba mảnh, sau khi tận mắt thấy bát hương đã vỡ thì tôi mới yên tâm rời đi. Cái bát hương này chắc là nơi trú ngụ của lũ âm binh, chẳng hiểu có bao nhiêu bát như thế này nhưng tôi đã vô hiệu hóa được hai, vẫn chưa biết cái hình nộm bằng vải lão trọc đầu giấu ở đâu. Điều tôi cảm thấy hài lòng nhất chính là bát hương bị đập vỡ cũng là lúc bên tai không còn nghe thấy tiếng gió u u nữa, cũng chẳng còn thấy lạnh.
Tôi đi được một đoạn thì thấy gần chỗ mình vừa lấy trộm bát hương có ánh đèn bấm rồi tắt, tắt rồi lại bấm nên phải nằm sấp xuống ruộng bò về phía Nam ngay. Tôi đang di chuyển ở nơi quá trống trải nên chỉ có cách bò như thằn lằn để trốn đi mà thôi.
Sau khoảng hai trăm mét thì tôi phải ngồi ngửa ra để thở vì mệt, cái tư thế bò làm tôi mau mất sức. Chỗ tôi ngồi cũng đã đủ an toàn, tôi thậm chí còn ngả lưng trong hàng chục giây để cảm nhận cái lưng mình mỏi nhừ từ lúc nào mà không biết.
Mất đồ thì phải đi tìm, rất tiếc họ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy, nếu có tìm thấy cũng chỉ là một đống tro được rải nước giải cùng với cái bát hương vỡ toang gần đó. Vài bóng đen thấp thoáng trên nền trời, bọn họ đi tìm bát hương nhưng lại chẳng thể dùng đèn pin sáng choang để soi. Tôi mặc kệ bọn họ, sau khi nghỉ thì tôi bò tiếp một đoạn nữa trước khi đứng thẳng người bước đi một cách đường hoàng. Tôi tìm đến chỗ bờ rào mình có thể chui vào, một cành cây nhỏ cong xuống bất thường là tín hiệu báo an nên tôi chui vào bên trong. Gia chủ đã tắt điện đi ngủ nên tôi cũng có cơ hội để rửa tay, bàn tay toàn đất dính với nước giải sau khi được rửa sạch cảm giác thật thoải mái. Tôi cẩn thận dùng cái gáo dừa nhỏ múc nước từ trong vại nước ra uống ừng ực, thứ nước mát lạnh làm tôi tỉnh táo hẳn.
Rửa tay, uống nước xong thì rửa qua mặt. Tôi nghĩ rằng bây giờ quần áo mình đang rất bẩn nhưng biết làm sao được.
Nhìn về phía gần lũy tre cách nơi rửa mặt khoảng hơn một trăm mét, bóng dáng đỏ và xanh của hai chị ma vẫn đang bất động. Tuy vậy tôi cảm thấy mình đã đến rất gần tới cách giải bùa giúp hai chị không còn bị hóa tượng như thế nữa. Đường Thốc Tử mà biết một bát hương bị mất trộm hoặc đập vỡ liệu ông ta có còn đủ kiên nhẫn để đi ngủ không? Từ việc nghe lỏm mà tôi biết rằng lợi thế của mình chính lá thứ lá mà chị Ma đã đưa cho tôi bấy lâu nay. Đây thực sự là thứ lá diệu kỳ.
Tôi lại cho lá vối lên miệng và giật mình khi mấy vong hồn khăn trắng đứng ngay trước mặt, bọn họ thấy tôi giật mình muốn ngã ngửa ra phía sau thì cười ha hả.
-Nhìn mày khổ quá, trông chả khác gì thằng ăn mày. -Bọn âm binh ngoài cánh đồng bị toi một nửa rồi, mày đã làm gì? -Chắc mày đã tìm được bát hương rồi đái vào như lúc nãy phải không? Tao đoán chỉ có cách ấy mà thôi. – Hồn ma ông An hồ hởi nói. – Đơn giản, hiệu quả, chấp mười thằng thầy. -Ai cũng vui, đánh mãi thì mình thua nó thiệt, mày đập bát hương thì cả nửa binh gào thét vang trời rồi biến mất.
Ba ông ma tranh nhau nói, tranh nhau hỏi, mãi tôi mới có cơ hội để hỏi:
-Ơ, mà lũ âm binh chỉ bị toi một nửa thôi ạ? Thế nửa còn lại thì sao? -Vãn hẳn, giờ có khi quân hai bên ngang nhau, mày lắng tai mà nghe, tiếng súng nổ theo loạt lớn hơn đấy.
Tôi lắng tai nghe một hồi rồi gật đầu xác nhận. Ông An nói tiếp:
-Bây giờ hai mặt vây bọn nó, Thiên tử quân mày gọi đến tha hồ tàn sát, nhìn họ đánh mà phát sợ. Đám ông Nhạn với ông Tam tự nhiên thành trợ chiến, ăn hôi chứ bị cho ra rìa rồi. -Ông Tam không bị làm sao chứ ạ? -Đội kỵ binh của ông ấy còn hơn hai chục quân, giờ rút ra phía sau đội bắn súng nghỉ.
Tôi cảm thấy tạm hài lòng vì những gì mình vừa làm được nhưng trước mắt còn nhiều thứ nữa, có lẽ phải dùng đôi tai, đôi mắt và đặc biệt là bộ não để tính xem lão trọc đầu có thể để hình nhân bằng vải ở đâu, tại sao phải giấu đi... --- ***