Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 333: Thoắt ẩn thoắt hiện



Một lần nữa tôi trở lại nhà bà ngoại mình bằng lối cổng chính, cây dâu da xoan um tùm mọc ngay ở cổng mà tôi đã một lần gặp vong hồn trẻ tuổi. Vong hồn này đã giúp đỡ trong lần giáp mặt với lão Diều Hâu. Tôi chợt nhớ kẻ mà tôi đã dọa ma làm gã bỏ chạy mất mật bây giờ cũng đã thành ma. Đang loay hoay trèo lên tường thì bên tai lại thì thầm tiếng ma trẻ con, nghe thì không lạnh nhưng cảm giác lạnh lưng thì có bởi vì đang lúc căng thẳng.

-Đêm nay có vẻ vui nhỉ?

Tôi tụt xuống đất để thở, vẫn chưa kịp trèo vào bên trong.

-Cháu có thấy gì vui đâu.
-Tao ngồi nhìn từ nãy đến giờ, sợ nhưng mà vui lắm. Mẹ, lần này sao bọn nó mang theo nhiều quỷ thế?
-Cháu làm sao mà biết được, lão này là bề trên của lão lần trước nên giàu có và mạnh hơn, cháu nghĩ thế.
-Mày nghỉ tí đi, có cần tao giúp gì không?
-Cháu nghỉ chưa được, cũng mệt nhưng mà đang tìm cách giải bùa. Ông ngồi ở đây không thấy lạnh à?
-Tao ngồi xa thế này cơ mà, mày chui ra chui vào vườn bưởi tao đều nhìn thấy. Thằng nào gọi được ở đâu về nhiều rắn thế? Lúc nhúc kinh người.
-Làm ma rồi ông còn sợ rắn cơ à?
-Đm tao không sợ rắn thật nhưng tao cũng sợ mấy con rắn thành tinh chứ, hề hề...
-Ông có tốt bụng thì đủn cháu lên với, tường cao quá cháu leo muốn hụt hơi.
-Tao đẩy mày lên tường rồi mày đừng có giả làm ma nữa, bọn nó đầy bên trong kia kìa, giờ mày mò vào nó lại biến mày thành thằng dở người bây giờ.
-À! Cháu lại quên.
-Cứ bình tĩnh, mình là trẻ con nghịch thì bọn người lớn nó chả đoán được đâu, đừng có vội. Tao mà còn sống thì nhất định đánh bạn với mày, mày lắm trò vui.
-Làm người thì sao ông thấy được ma như này mà vui, lúc đấy lại ước được làm ma đấy, giờ cứ tận hưởng đi ông ơi.
-Mày nói cũng phải, để tao kéo mày lên.

Nhờ sự giúp đỡ của một vong hồn còi cọc bây giờ chắc đã ít tuổi sống hơn tôi mà tôi nhảy tót lên bờ tường một cách dễ dàng, cảm giác như mình nhảy cao chẳng khác gì một vận động viên chuyên nghiệp. Tôi tranh thủ hỏi luôn hồn ma trẻ những gì mà ông ta nhìn thấy, theo cách xưng hô thì tôi đều gọi tất cả các hồn ma là ông hoặc bà, trừ khi thân thiết đủ để gọi bằng anh chị cùng với sự đồng ý của họ. Hồn ma cung cấp cho tôi một số thông tin, tuy không nhiều nhưng vẫn tốt hơn là chẳng biết gì. Theo đó, ngay sau cổng nhà bà ngoại tôi đã có cả tá âm binh chờ trực, trong vườn bưởi cũng có nhiều, tôi dự tính bây giờ né mặt âm binh để tiếp cận càng gần Đường Thốc Tử càng tốt, mục tiêu của tôi vẫn là tìm cách giải thoát cho hai chị khỏi bùa yểm.

-Sao bọn quỷ dở hơi này nó không nhảy ra ngoài mà cứ ở bên trong đất nhà bà ngoại cháu thế nhỉ?
-Do thằng thầy thôi, chắc nó lệnh cho đám ấy bảo vệ đất thì đám ấy chỉ ở trong ấy, trừ khi nó đổi lệnh đuổi cùng diệt tận mày thì tình hình sẽ khác đấy.
-Ông còn ít tuổi mà biết nhiều nhỉ?
-Tao sống ít tuổi chứ tao cũng trú ngụ ở đây cũng thành quỷ đến nơi rồi.
-Hì hì hì... quỷ cũng có nhiều kiểu quá, nhìn ông không có tí nào giống cái bọn khát máu đang ở ngay dưới chân cháu.
-Bọn nó tham gia trận mạc chết vẫn làm lính, như tao đây thì... vô dụng. Thi thoảng tao cũng có quấy phá, nghịch ngợm nhưng gia chủ nó cúng cho tao thì lại thôi chứ làm quá đáng nó kêu thầy về đuổi mình đi hoặc thầy nó thu tao làm đầy tớ thì còn nhục hơn.
-Ông nghĩ được như vậy là khôn đấy.
-Tất nhiên, tao đâu có ngu như bọn nó.

Tôi ngồi trên bờ tường nói thêm dăm ba câu chuyện xã giao, tay trái vẫn vung vẩy thanh kiếm gỗ, chẳng có âm binh nào đến gần được. Chả hiểu sao ma lại thích nói chuyện với người, đặc biệt là những hồn ma tôi từng gặp, chắc vì thế mà tôi cũng dần trở thành đứa hay chuyện. Tôi có thể tiếp chuyện với mọi người tôi gặp - kể cả lần đầu - nói chuyện một lần thoải mái sau đó chẳng bao giờ còn gặp lại nữa, nhưng tôi vẫn nói một cách rất chân thành. Một số người quen không hiểu tại sao tôi có thể làm được điều này, tôi cũng không biết nên giải thích với họ ra sao cho hợp lý.

Tôi đu người xuống, chân chưa chạm đất đã thấy sau lưng gió lạnh thổi hắt đến, thanh kiếm gỗ ướt nhẹp nhét trong cổ áo khiến tôi khẽ rùng mình, tôi mặc kệ. Thanh kiếm gỗ được sử dụng để mở đường bằng cách khua khoắng về phía trước, tiếng gió thổi nhẹ, gió nhẹ không đủ để hạ gục ma quỷ nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn mình bớt lạnh mà thôi. Tôi bò như thằn lằn ở trong vườn bưởi, trong vườn tối om. Những cây bưởi với tán lá thấp hạn chế tầm nhìn nhưng lại tốt cho việc ẩn nấp. Tôi bò men theo dãy tường hoa một đoạn thì đã nghe thấy tiếng người nói qua nói lại ngay bên phần sân nhà, khi cảm thấy mình có thể nghe được rõ bọn họ nói chuyện thì tôi dừng lại, ghé sát lưng vào bức tường thấp, vểnh tai lên nghe ngóng, thanh kiếm gỗ được giơ ra trước mặt để bớt lạnh.

-Chúng mày là một lũ ngu, trong cái bụi rậm đó đích thị là thằng ôn con ấy nấp trong đấy. – Đường Thốc Tử bực dọc nói.
-Lúc ấy bọn em nhìn cũng không thấy gì, vừa rồi mấy anh em quay lại xem kỹ cũng không có gì bất thường anh ạ, em nghĩ không phải đâu. – Lão Dực nói đỡ cho đàn em.
-Tao khẳng định đó là nó, thằng ôn tinh ranh.
-Nhưng mà nó chết rồi cơ mà, chính đại ca đã bảo thế còn gì nữa.
-Tao đếch biết nhưng nó ăn nguyên cái gậy vào đầu rồi, lúc tao chạy còn nhìn rõ nó đổ người xuống như một cây chuối bị đốn gốc. Đm nó chứ, số thằng chó ấy đỏ, lúc xuất hồn tao lại quên không mang theo kiếm phải mượn gậy của ông tổ, nếu tao mà cầm kiếm theo thì thằng ôn giờ đã bay đầu rồi.
-Theo lời anh chỉ, lúc nãy bọn em có cử hai đứa ra tìm nhưng tuyệt nhiên không thấy cái xác nào cả.
-Nó xuất hồn được, thằng ranh mới tí tuổi đầu mà pháp lực cao thâm, ở tuổi của nó sao lại có thể xuất hồn đi lại, chỉ huy được hàng nghìn quân lính. Tao vẫn đang thắc mắc đây. Chúng mày cố nhớ lại xem trước đây khi tìm hiểu thông tin về nó thì có gì đáng chú ý hay không?
-Thông tin bọn em tìm hiểu từ người làng về nó rất mù mờ, chẳng có gì đáng chú ý. Những người bọn em hỏi đều nói nó là đứa hiền lành, học cũng khá, tuyệt nhiên chưa bao giờ nghe đến việc nó đánh nhau hay nghịch ngợm phá làng phá xóm.
-Bố nó có đúng làm đậu không?
-Hình như không, nhà nó giàu, chính con mẹ bán quán mình hay uống bia bảo thế mà.
-Tổ tiên nó thì sao?
-Tổ tiên của nó cũng không có ai làm nghề thầy tướng, mấy đời trước nghe nói cũng giàu có nhưng sau chẳng hiểu vì sao lại thất thế.
-Có thể đấy là vỏ bọc của nó! – Đường Thốc Tử nhận định. – Việc ngoan ngoãn, hiền lành là vỏ bọc nhằm che mắt thiên hạ. Thằng Dực, mày nhớ lần đầu gặp nó hay không?
-Em có, thằng khốn đó thật tinh ranh! – Lão Dực bực dọc thừa nhận. – Nó giả ngu giả ngơ là em... em tưởng nó ngu thật nên thương cảm.
-Có chúng mày mới là những thằng ngu ấy, rặt một lũ ăn hại! Tất cả là tại tao đã quá tin vào chúng mày để bây giờ chúng mày nhìn xem, nó còn ném cả nước bẩn vào mặt tao. Cái tay cụt này của thằng Dực cũng là do nó gây ra chứ không ai khác. Mà sao chúng mày đưa tao vào đây? Mấy thằng kia đào tới đâu rồi?
-Ngoài gò có rắn anh ạ, nhìn hãi quá! Bọn em sợ anh bị cắn nên phải đưa anh vào nằm chỗ này cho an toàn.
-Đấy, chúng mày xem thử. Mười mấy thằng to đầu, kể cả tao, bị một thằng ôn con quay như quay dế. Nó thoắt ẩn thoắt hiện như ma! Nó xuất hồn giống tao thì chắc thân xác cũng ở quanh đây mà thôi.
-Bọn em tìm khắp rồi chẳng thấy, vườn kia cũng thả bát hương như anh dặn rồi.
-Chúng mày đã kiểm tra lại bát hương bên đó hay chưa?
-À chưa ạ, do vừa rồi cả lũ rắn bò lổm ngổm nên bọn em...
-Đi ra kiểm tra ngay cho tao, xem hương còn cháy không. Đm nó, bên vườn đó có cả một đám dùng súng hỏa mai bắn cắc bụp qua gò đấy, cụ tổ tao tí thì toi. Tao đéo hiểu nổi thằng ranh hỉ mũi chưa sạch ấy lấy đâu ra nhiều binh hùng tướng mạnh như thế, hết kỵ binh, súng ống rồi lại cả rắn nữa, nó khiển được cả động vật cơ à?
-Anh... anh hỏi thế bọn em sao biết được. Anh cũng khiển động vật như rắn rết đi lùng cắn chết mẹ nó đi cho yên chuyện.
-Cái thằng ngu, những thứ ấy tao có thuần hóa đâu mà sai với chả khiến, sau dịp này nhất định tao phải đi thuần phục mấy thứ thành tinh đề phòng mới được. Việc bây giờ là tìm thằng ranh đó xem nó ở đâu, tao đập vỡ đầu nó rồi chỉ là hồn của nó mà thôi, giờ nếu biết nó còn nằm đó hay không thì tao phải xuất hồn ra xem.
-Vậy anh ra xem cho chắc, chứ mình làm cứ có thằng phá quấy như này chẳng yên anh ạ.
-Không ra ngoài ấy được. Để tao nói cho chúng mày biết, chỉ ngay bên ngoài lũy tre kia thôi đang có cả nghìn hồn ma hỗn chiến, tao ra đó tên bay đạn lạc thì ra kiểu gì? Không thể chen ra ngoài ấy được. Tìm thằng ôn con xem thân xác nó ở đâu.
-Tìm theo mùi hương ạ?
-Ừ, nó xuất hồn kiểu gì chẳng phải thắp hương.
-Nhỡ đâu nó xuất hồn từ nhà nó thì sao anh?
-Không đâu! Nếu từ nhà nó thì nó gọi quân, khiển quân kiểu gì, đây có phải đi dạo đâu, nhất định nó phải ở đâu đó gần đây thì lũ âm binh của nó mới được gọi đến liên tục như thế.

Tôi nghe tiếng bước chân giẫm trên lá khô loạt xoạt đi về chỗ bờ tường, bởi vì sợ lúc bọn họ quay lại sẽ phát hiện ra nên tôi phải bò về phía giếng nước nên không nghe được sau đó bọn họ nói thêm những gì. Chờ đến khi người được cử đi kiểm tra bát hương đã đi vào trong sân thì tôi lại nhẹ nhàng trườn bò một đoạn để nghe lỏm tiếp. Loáng thoáng tôi nghe được rằng hương bên vườn mới cháy được một nửa, điều này làm bọn họ không bàn luận thêm. Mục đích của Đường Thốc Tử bây giờ là tìm bằng được tôi.

-Hắt xì!

Tiếng hắt xì làm tôi giật mình.

-Thằng nào có áo khoác cho tao mượn, đêm hôm dính nước lại nằm mấy chỗ như này cảm lạnh chết mẹ.
-Để em đi lấy cho bác cái áo khoác mặc tạm.
-Đứa nào đi hóa thêm ít vàng mã với rải thêm đồ cúng đi, có thưởng để âm binh thêm sĩ khí diệt sạch đám âm binh quê mùa kia cho tao. Đối đầu với tao là chỉ con đường chết mà thôi.
-Còn trên gò đất thì sao ạ?
-Không sao, trên ấy đã yểm bùa, lũ quỷ quái yêu ma không thể lại gần phá chúng mày được nên cứ thoải mái mà đào đi. Bây giờ tao lại phải ngủ tiếp, không săn được thằng ranh đó tao không yên tâm.
-Có khi nào nó chạy đi báo cho...
-Mày không phải lo, lũ dân quân đêm nay ngủ say như chết từ lúc tối rồi. Nó đi báo thì tự khắc đám ma xó canh cổng nhà mấy thằng đó sẽ đến báo cho tao. Việc của chúng mày là đào, việc của tao là săn, rõ chưa?
-Vâng!

Bọn họ vẫn đang trao đổi còn tôi đành phải trườn ngược về phía sau, trên sân có lẽ chỉ còn lại Đường Thốc Tử và Dực cụt. Nếu tôi nằm im tại chỗ để nghe lén có thể sẽ nghe thêm được nhiều thứ hay ho khác nhưng ai đi hóa vàng, hóa vàng ở đâu là điều tôi quan tâm hơn vào lúc này. Trước khi từ vườn bưởi trườn sang bên lối đi thì tôi vớ được ba viên gạch nhỏ, tiện tay nên cầm theo luôn. Thò đầu ra khỏi bức tường nhìn vào khoảng sân, bóng hai người đàn ông in rõ trên bức tường, tôi không dám mạo hiểm bò sang bên giếng nước nên đành bò ngược lại phía sau, khi đã chắc chắn những tán cây trong vườn bưởi che khuất tầm nhìn từ trong sân ra ngoài cổng thì tôi đứng thẳng người dậy lấy hết sức bình sinh ném ba viên gạch mình mới vừa nhặt được về hướng gò miếu. Tôi biết khoảng cách từ chỗ tôi đứng ném đến gò miếu là rất xa, lại nhiều cây cối nhưng mục đích của tôi là phá quấy cũng như đánh lạc hướng sự chú ý của đám người. Tiếng loạt xoạt lớn rồi “bịch... bịch... bịch” sau đó phát ra từ trong vườn, ném xong là tôi hụp người xuống lom khom di chuyển về phía giếng nước. Đúng như tôi dự tính, tiếng động mạnh liên tục đã thu hút sự chú ý của Đường Thốc Tử nên lão đã rời sân nên tôi chuồn nhanh qua khu giếng sau đó đi ra vườn sau một cách dễ dàng qua lối nhỏ đầu hồi nhà.

Gần lối ra cánh đồng có ba đốm lửa nhỏ thu hút sự chú ý của tôi, là hai người đang ngồi hóa vàng. Ánh lửa tuy nhỏ nhưng còn hơn là chẳng nhìn thấy gì, khi tôi định bò về hướng ấy thì bỗng nghe thấy tiếng người từ phía sau:

-Thằng nào đấy?

Tôi giật mình ngoái đầu lại nhìn nhưng không thấy ai, nhìn lên cả mái nhà, mái bếp cũng chẳng thấy ai, chẳng hiểu tiếng nói phát ra từ đâu khiến tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi đứng như tượng gỗ cho đến khi nghe tiếng người làu bàu rất nhỏ:

-Đm nó sao ở đây nhiều muỗi thế nhỉ, cái nhà này còn tiết kiệm cả giấy nữa. Thằng nào ở ngoài cho tao xin mấy tờ giấy với.

Tôi bớt sợ và thở phào nhẹ nhõm, hóa ra trong nhà vệ sinh có người.

-“Đứng tim! Mình sơ suất quá!”

Tôi cúi luôn xuống vơ vài viên ngói vụn ngay sát chân tường nhà rồi nhón từng bước chân đi về lối ra ở góc Đông Bắc. Tôi không sợ có kẻ nào nấp trong bụi rậm nhảy ra bởi vì nếu có thì tôi đã bị phát hiện từ khi nãy rồi.

-Không có thằng nào ngoài ấy à?

Tiếng người từ trong nhà vệ sinh thì thào hỏi, tôi mặc kệ! Thay vì giúp người này vài tờ giấy thì tôi gửi cho anh ta vài viên ngói vụn. Tiếng lộp bộp phát ra khi những viên ngói vụn ném vào mấy cái bao tải dứa che cửa nhà vệ sinh.

-Đm thằng nào đấy? Trêu bố mày à?

Tiếng bực dọc nhưng có nén lại không dám nói to khiến tôi phải nhịn cười. Tôi không thể tha cho người này nên tay lần sờ thêm được vài viên đất ven rãnh nước thì tôi ném luôn. Gã đàn ông đang giải quyết nỗi buồn bên trong bấm đèn pin mấy lần rồi lại tắt, gã không nói gì nữa nhưng sau đó không còn dám ngồi trong nhà vệ sinh nữa mà nhảy ra ngoài dáo dác nhìn quanh một hồi không thấy gì. Gã này đi nhanh về phía đồng bọn đang đốt vàng mã, tôi hi vọng đồng bọn của gã sẽ không ngửi thấy mùi gì. Tôi đánh giá gã nãy là một tay có ý thức nên đã không tặng vài viên gạch vào bên trong.

-Đã đi đào trộm ban đêm mà vệ sinh đúng chỗ nữa, toàn chuyện trần đời này có một, chả hiểu lũ người này có phải một đám chuyên nghiệp hay không?

Thật ra bọn họ là một đám chuyên nghiệp nhưng vì đã làm quá nhiều vụ suôn sẻ trước đó nên khinh suất, khinh suất đồng nghĩa với cái chết. Chính chị Ma đã có lần nói với tôi như vậy.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.