Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 322: Đi lướt qua nhau



Cuối con đường là một bến sông với lau sậy mọc um tùm, tôi đoán là lau sậy hoặc viết cho giống văn thơ vậy thôi, chứ tôi chỉ biết đó là những lùm cây trơ trụi không có lá, chẳng khác gì chúng vừa mới bị đốt cháy rụi bằng xăng. Dưới bến sông không chỉ một mà có đến vài con đò nhỏ đơn sơ chẳng khác gì cái thuyền chài đánh cá. Mỗi con đò có một hồn ma đứng ở mũi cùng với hai mái chèo, trên đầu hồn ma chèo đò đội nón mê, bởi vậy tôi không nhận được mặt của họ. Có hai con đò nhỏ vừa rời bến, trên mỗi con đò đều chở... Hắc Bạch Vô Thường, một hồn ma mới chết. Tôi có chút ngạc nhiên quay lại nhìn Hắc Bạch Vô Thường dẫn mình đến đây, tôi chỉ ngạc nhiên một chút là bởi vì mỗi ngày nghìn người thành ma thì kiểu gì chẳng có chừng ấy cặp bài trùng mặt đen như nhọ nồi đi với mặt đánh phấn đi câu hồn. Tôi hất hàm về phía hai con thuyền vừa rời bến và nói:

-Anh em của hai ông vừa đi rồi kìa, hai ông không ra chào hỏi nhau làm chén rượu, điếu thuốc lào nâng cao tình thân ái à?
-Thái độ mày bắt đầu lồi lõm rồi đấy! – Hắc Vô Thường nói kèm theo cái nhếch mép. – Tốt! Điều này là rất tốt, như thế là có tiến bộ, thể hiện sự tuyệt vọng khốn cùng.
-Bọn ta đang làm công vụ.
-Ông lái đò vô danh ơi! Mấy ông này đi làm công vụ có được uống rượu không? Các ông ấy say khướt rồi, ông bơi đò đi một mình đi.

Chẳng ai đáp lại tôi.

-Cái thuyền nhỏ bằng lỗ mũi này bốn người lên có chìm không nhỉ? Hay một ông đi, một ông ở lại bờ làm cút rượu. Cháu là sợ chết đuối lắm!
-Mày đừng nói lằng nhằng nữa, lên thuyền hay để bọn tao bắt mày lên? – Hắc Vô Thường gằn giọng.
-Lên thì lên làm gì căng thẳng thế, các ông không mỏi chân à?

Tôi bước chân lên thuyền, cúi thấp người nhìn thử nước sông, nhìn nước sông màu đen giống như đầy rác bẩn, tôi tò mò định thò tay xuống sờ thử nhưng chợt nhớ cái mương nước đen sì quanh biệt phủ trước đây nên ngưng lại. Tôi nhận ra ánh mắt đầy phấn khởi của hai vị quan sai, giống như họ chờ đợi việc tôi sẽ thò tay xuống nước vậy, tôi khẽ chau mày nhìn rồi quay đi.

-Hồn vất vưởng này không có tiền, ông chở đi chốc nữa quay lại chúng tôi đưa tiền quan trả.
-Đi thuyền qua sông tốn bao nhiêu đồng bạc mà các ông nợ? Người ta nghèo khó mới làm nghề đưa đò qua sông. Tiền đò hết bao nhiêu cháu trả? Hai ông lừa đảo này toàn ăn chực uống giật thôi, ông đừng cho họ nợ.

Tôi lại hất hàm hỏi và nói với giọng điệu rất trịch thượng nhưng ba hồn ma còn lại trên thuyền không thèm để ý đến tôi nữa bởi vậy tôi cũng tạm dừng việc khiêu khích họ. Giữa thuyền có một cái vòm hình chữ U làm bằng cót ép. Tôi hơi cúi người xuống nhìn vào bên trong nhưng chẳng có gì lạ ngoài một cái hũ cao khoảng hai mươi phân, đường kính hơn mười phân mà ông lái đò dùng để đựng tiền đặt trên một cái ghế nhỏ bằng gỗ. Tôi nhìn thấy rất nhiều tiền xu. Tôi chẳng nói chẳng rằng cầm lấy hũ tiền xu đấy ném luôn xuống sông trước tiếng ú ớ của hai vị quan sai cũng như hồn ma lái đò. Tôi thản nhiên mở miệng nói với ông lái đò:

-Hồn của cháu là do hai ông này bắt nên tí nữa các ông ấy đền cho, thời này ai dùng tiền xu nữa hả ông ơi, cháu toàn dùng tiền giấy.
-Thằng khốn kiếp! Mày... mày...
-Nhờn chó thì chó liếm mặt, mày định trêu tức bọn ông đấy à?
-Cháu lỡ tay, chỉ là một hũ tiền đầy chứ đáng bao nhiêu đâu, hai ông làm quan chẳng lẽ lại ăn quỵt của ông lái đò?

Tôi mặc kệ Hắc Bạch Vô Thường điên máu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, cũng mặc kệ luôn thái độ của ông lái đò vì ông ta chẳng nói lời nào, cái nón mê rách cứ đội sùm sụp chẳng thấy mày ngang mũi dọc ra sao.

-Con sông này lạ nhỉ? Ném cả hũ tiền xuống mà vẫn lặng sóng, chả có gì vui! Hai ông tí nữa về nhớ trả tiền đầy đủ cho người ta nhá, đừng có ăn quỵt quen thân, bà cháu dạy là ăn quỵt sau này quỷ sứ chặt tay, cắt lưỡi đấy.
-Mày... Mày! Mày chính là đứa sẽ bị chặt tay, cắt lưỡi, tùng xẻo! – Hắc Vô Thường gầm lên.
-Làm ma thì đã chết rồi, chả lẽ lại chết nữa hay sao? Chính mắt cháu trông thấy ai ông lấy trộm tiền của ông lái đò, bị cháu phát hiện nên hai ông đã ném xuống sông mất rồi.
-Thằng ranh con! Mày... mày sẽ chết với taoooooo!
-Chết rồi còn đâu, ông cũng chỉ là tay sai đến đưa hồn về chứ làm được gì cho đời, đi đò có mấy đồng bạc cũng không có, nghèo mạt đến thế là cùng!
-Để ông cho mày... – Hắc Vô Thường lao đến chỗ tôi đang đứng làm con thuyền hơi chòng chành, Bạch Vô Thường kéo tay Hắc Vô Thường và nói:
-Đừng! Nó đang làm kế khích tướng đấy, thằng lỏi con này không vừa đâu, đừng có mắc bẫy nó. Chính miệng ông bảo thằng lỏi này nó lạ mà.
-À... à... ừ! Mày nhớ cái mặt tao nhé!

Hắc Vô Thường trợn mắt đầy lòng trắng chỉ tay vào mặt tôi hăm dọa.

-Bạn bè cháu toàn là người đẹp, da ai cũng trắng như trứng gà bóc. Cháu không muốn nhớ mặt những người xấu như ông đâu, cháu không có nhu cầu ạ.

Hắc Vô Thường nén giận, tôi muốn biết khả năng chịu đựng của ông ta đến đâu.

-Mà cái ông mặt trắng kia nữa, lần sau có lương thì mua ít phấn đánh cho nó hồng hồng lên, mặt trắng nhợt như thằng chết trôi ghê lắm, như này không có người yêu được đâu. – Tôi chuyển hướng sang Bạch Vô Thường. – Bọn con gái bây giờ đều thích con trai ăn mặc đàng hoàng, ma cũng thế thôi, hai ông luộm thuộm quá thể, đúng là một cặp trời sinh ở bẩn.

Bạch Vô Thường nghe tôi nói như vậy thì buông tay Hắc Vô Thường ra chắc định lao đến bóp cổ tôi nhưng... Hắc Vô Thường giữ ông ta lại.

-Người anh em bớt giận, nuốt giận, nuốt đi. Đừng để thằng lỏi con nó làm anh em mình bị quan trên trách tội.

Tôi quay sang hỏi hồn ma ông lái đò:

-Ông ơi! Ông bị câm phải không?

Cái nón mê đội trên đầu hồn ma lái đò gật gật mấy cái, tôi nói tiếp:

-Để tí nữa gặp quan cháu mách hai người này bắt nạt ông, lấy trộm tiền của ông nhé.

Cái nón mê không gật lên gật xuống nữa mà quay sang trái rồi quay sang phải.

-Ông bị mấy người này ăn bớt tiền công mà chẳng nói được cũng khổ nhỉ. Cháu sẽ bảo vệ ông.

Hồn ma lái đò ú ớ, đôi tay xua mạnh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi chú ý từ lúc ném hũ tiền ông này chỉ ú ớ chứ không nói được câu nào nên tôi đoán ông ta bị câm, có thể là lưỡi đã bị cắt rồi ấy chứ. Tôi chỉ thắc mắc tại sao hồn ma này làm nhiệm vụ chèo đò mà từ nãy giờ con đò nhỏ di chuyển trên sông rộng mênh mông mà hai mái chèo chẳng khua nước, chẳng làm gì lại được nhận tiền.

Âm phủ toàn những thứ kỳ khôi, tôi không thích ở dưới này tí nào, chắc nhiều hồn ma cũng nghĩ như tôi nên khi được tháo cũi sổ lồng lên nhân gian làm vong hồn dù là vất vưởng vẫn vui hơn gấp vạn. Chị Đẹp quanh quẩn trong mảnh đất nhà bà ngoại tôi cả nửa thiên niên kỷ chắc vẫn hạnh phúc hơn khi phải nhìn cảnh vật xung quanh như thế này.

Con đò êm ả trôi đi, chẳng có một gợn sóng nào trên sông, mặt sông hoàn toàn tĩnh lặng. Xa xa đằng kia tôi đã bắt đầu thấy bờ, cảnh vật thì tiêu điều, ngoài tiêu điều ra không có điểm nhấn nào khác cả. Con đò cập bến nhẹ nhàng, ngay từ lúc còn cách bờ một đoạn tôi đã đưa mắt nhìn bao quát cả một vùng nhưng chẳng biết hướng nào là Đông, Tây, Nam, Bắc mà chỉ có những ngọn núi mờ mờ đằng xa cùng khung cảnh lạnh lẽo như buổi chiều tà của mùa Đông. Mấy vong hồn đi trước tôi đã lên bờ, cả hai đều là đàn ông, qua bộ dạng thì tôi biết họ đều đã lớn tuổi, khăn đóng áo dài chân đi guốc gỗ rất chỉnh tề nhưng lưng ai cũng còng, bước đi với cái đầu cúi xuống.

-Lên thì thằng ôn, nhiệm vụ của các ông đây sắp xong, sắp nhẹ nợ với mày rồi. – Hắc Vô Thường nói với tôi giọng đầy hậm hực.
-Hai ông quay lại thì nhớ trả tiền cho người lái đò, đừng có ăn quỵt của người nghèo với người tàn tật nghe chưa? Cái này bà nội cháu dạy đấy! Thói ăn quỵt sau này không được đầu thai làm người đâu.
-Bà mày dạy thì mặc xác bà mày, ông đây không có nhu cầu học nghe chửa? Sau này bọn ông câu hồn bà nội mày ông sẽ hỏi, sẽ hành hạ bà mày, mày nhìn mấy hồn kia mà làm gương, phải biết điều với quan sai, thằng lỏi con đáng chết.
-Biết điều để làm gì? Cháu có xin được làm ma đâu mà cần phải biết điều? Chính hai ông mới cần phải mang ơn cháu, nhờ cháu hai ông mới có việc làm không bây giờ hai ông đã thành ma đói rồi. Quan với chả sai, tiền một xu dính đít còn chẳng có mà đòi ra oai.

Tôi bĩu môi rồi nhảy từ con đò nhỏ lên bờ, không quên cúi đầu cảm ơn hồn ma lái đò.

-Đi thì cúi cái đầu xuống! – Hắc Vô Thường ra lệnh cho tôi.
-Cháu bị tật là nhìn thẳng, cúi xuống là chổng phao câu ra đằng sau, hai ông đi trước dẹp đường cho thì cháu đỡ phải nhìn đít trẻ con, cháu cảm ơn trước ạ.
-Thây kệ nó đi, thằng lỏi con ranh ma này nó muốn chọc tức mình đấy.

Bạch Vô Thường giọng xoa dịu nhưng tôi biết thừa ông ta cũng căm tôi lắm, căm thì làm gì nhau.

Đoạn đường tiếp theo tôi nhìn thấy một vài nhóm binh lính, tôi không lấy gì làm ngạc nhiên khi y phục bọn họ mặc không khác là mấy so với những anh lính nha môn mà tôi từng được gặp, một vài nhóm đi theo chiều ngược lại ở phía bên kia đường đất, họ dẫn giải những hồn ma đeo gông làm bằng gỗ, mỗi cái gông ấy có một sợi xích sắt nối với cái gông của hồn ma đi trước. Những hồn ma này đều ăn mặc sạch sẽ, quần áo mới tinh tươm nên tôi đoán là vừa mới chết, còn tại sao họ phải đeo gông thì tôi không biết.

-Tí nữa mày cũng sẽ phải đeo gông con ạ, một thằng chính tà khó phân như mày cần phải bị trừng trị.
-Trong hai ông thì ai là tà, ai là chính? À! Cả hai ông đều nhận mình sanh thời tốt bụng nhỉ, thế là chính rồi, tốt!

Cũng có những hồn ma không đeo gông nhưng vẻ mặt họ đều ủ rũ, điều này cũng chẳng lạ, có ai chết mà vui đâu cơ chứ?

Tôi chợt giật mình khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi ngược lại, hồn ma này đi giữa đường với dáng vẻ rất vội vã, trên tay cầm vài tờ giấy. Tôi hơi cúi đầu xuống nhưng mắt vẫn dõi theo đến khi hồn ma này đi lướt qua tôi. Tôi ngoái đầu lại nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng lưng của anh ta. Hồn ma này chắc sẽ không nhận ra tôi nhưng tôi nhận ra anh ta, chính là người thanh niên tôi đã ba lần gặp trong những đêm tối trời trên con đường cái quan.

-“Anh ta đi đâu? Anh ta cũng chết rồi ư? Nhìn có vẻ như không phải, anh ta rất tự do.

Tôi quay lại nhìn Bạch Vô Thường và hỏi:

-Tại sao hồn ma vừa rồi có thể đi lại tự do như vậy? Anh ta cũng là ma, à, có phải là anh ta bị bắt nhầm nên...
-Ông không muốn nói chuyện với mày, đi mau!
-Đi thì đi, làm gì mà căng. Hồn ma đấy đi cũng thẳng lưng chứ có thèm khom lưng cúi đầu như các ông muốn đâu, thậm chí anh ta còn chẳng thèm để mắt đến hai ông, tưởng hai ông oai thế nào chứ.
-Mày không phải khích ông.
-Khích gì đâu, chức của các ông nhỏ nên hồn ma đi qua còn chẳng thèm để mắt tới hai ông. Hai ông phải cố gắng phấn đấu lên nhé, làm quan to sẽ sai được người khác chứ thấp cổ bé họng đến thằng trẻ con nó nói móc mỉa cũng chẳng làm được gì nó, tội nghiệp.

Tôi đã không còn ở trên sông, tôi sợ nước! Đặt chân lên mặt đất - mặc dù tôi không chắc đây có phải là đất hay không – khiến tôi tự tin hơn nhiều. Từ đoạn cầu gỗ đến đây, cho dù tôi ra sức chọc phá hai vị quan sai nhưng đầu tôi vẫn đang không ngừng suy nghĩ những việc khác. Tôi không tự tin mình có thể hạ sát hai vị này sau đó bỏ trốn, nhưng lý do tôi thay đổi thái độ hoàn toàn là lúc tôi nhận ra trong túi quần của mình vẫn còn túi gạo rang khoảng hai trăm hạt. Tôi không hiểu điều này nhưng cần gì phải hiểu, có đồ chơi là được. Tôi đã quan sát trang bị của những người lính âm phủ khi họ đi qua. Tôi nhận thấy vũ khí họ được trang bị chỉ có giáo dài và đao, thậm chí chân còn đi đất, không oách bằng binh gạo của tôi. Nếu tôi không còn cơ hội trở lại nhân gian thì kiếm với gạo rang có còn ý nghĩa gì nữa, phải xả láng, phá tanh bành cái nơi này, đằng nào cũng đã chết thì chết thêm một lần nữa cũng không sao. Chỉ tiếc là không còn được gặp chị Ma, chị Đẹp. Nếu tôi đã chết rồi thì binh gạo cũng biến mất, hai chị có khi... có khi cũng bị diệt hoặc bắt làm thiếp không chừng, tự nhiên tôi lại nhớ bà nội. Những suy nghĩ nhớ nhung hiện ra trong đầu nhưng tôi cố gạt đi thật nhanh, lúc này mà ủy mị thì tôi sẽ chẳng có cơ hội nào để tìm hiểu tại sao mình lại đến chốn này. Tôi tin, tuyệt đối tin chị Ma không bao giờ nói dối tôi.

Tại sao người thanh niên lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc nơi này là nơi nào mà anh ta có thể đi lại tự do như vậy?

-“Mình còn gọi được Thiên tử quân không nhỉ?”

Tôi tự hỏi chính mình nhưng muốn biết thì phải thử, nếu thành ma rồi mà vẫn gọi được Thần Sách quân đến thì tốt biết mấy. Tôi lục lọi trí nhớ của mình về nha môn huyện nhà, sau cùng tôi nhận định rằng nơi này không phải nha môn thì chắc hẳn là... tỉnh! Hoặc đại loại như vậy, có khi nơi này là đầu vào của ma, đầu ra của người không chừng. Cho dù là ở đâu cũng khôn quan trọng, quan trọng là binh lực nơi này có bao nhiêu, gọi hết đội Thần Sách, kể cả những đô ở Thăng Long thành gì đấy về đây chiến, các ông ấy thích đánh nhau thì cơ hội đây còn gì. Nếu mà chơi lớn mà thua rồi trở thành cát bụi thì chẳng ai làm gì được mình nữa. Còn nếu thắng mình sẽ giải thoát hết cho những hồn ma ở đây về làm người tiếp, hai cái ông Hắc Bạch này sẽ trói lại treo lên cây...

Tôi tủm tỉm cười mãn nguyện với kế hoạch của mình.

-“Còn thằng đầu trọc kia, nếu tao mà làm chủ được vùng này tao nhất định sẽ tìm cách truy ra danh tính, chờ mày thành ma rồi diệt. Thù này không thể quên được, tao nhất định sẽ trả thù cho hai chị kia.”

Có mục đích, mục tiêu và kế hoạch rõ ràng tự nhiên tôi thấy phấn chấn hẳn, vài nhóm lính nhỏ dẫn giải hồn ma đi ngược lại ngạc nhiên nhìn tôi, chắc họ ngạc nhiên vì thấy tôi cười. Nếu họ biết được tôi đang nghĩ những gì trong đầu hẳn là sẽ... cười to hơn bởi họ không tin nhưng nếu tôi gọi được Thần Sách quân với hai nghìn lính thiện chiến thì các ông cứ sợ đi là vừa, không còn cơ hội đánh âm binh thì đánh luôn quân triều đình.

Hình như Hắc Bạch Vô Thường nói rằng quầng sáng trên đầu tôi trắng đen khó biết, thiện ác khó phân có lẽ họ đúng thật. Tuy nhiên tôi không thấy những hồn ma khác có quầng sáng nào ở trên đầu nên tôi nghĩ cái này chỉ có quan sai mới thấy chứ tôi là ma dân thường thì mù tịt mà thôi.

Trước khi đến nơi cần đến thì một kế hoạch táo bạo đã hoàn tất trong đầu tôi, chính xác là một kế hoạch bạo loạn, lật đổ.

-Mày cười cái gì? Sợ quá hóa rồ rồi hả thằng lỏi? – Hắc Vô Thường hỏi tôi giọng chứa đầy vẻ khinh thường.
-Không! – Tôi lắc đầu và đáp. – Chỉ là cháu đang nghĩ xem nên xử tội hai ông như thế nào, nhưng nhất định hai ông sẽ bị xử đầu tiên.
-Thôi bỏ đi, nó sợ quá nói sảng ấy mà. – Bạch Vô Thường gạt đi. – Cửa quan trước mặt mà nó không đái ra quần là tôi đã nể nó ba phần.
-Hì hì hì... – Tôi cười, chắc chắn nụ cười và ánh mắt của tôi đầy tinh quái.
-Nó điên thật rồi ông ạ! – Hắc Vô Thường đồng tình – Sợ đến mức phát điên.

Một cái cổng như tam quan gì đấy khá cao, một cái bảng màu đen viền trắng với mấy chữ Tàu to đùng đã hiện ra trước mặt tôi.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.