Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 320: Tôi đã chết như thế nào?



Tôi từ từ mở mắt ra một cách khó khăn, mí mắt nặng trĩu giống như có hai hòn đá treo vào, phải cố gắng mấy lần tôi mới có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt, một, hai rồi ba lần mở mắt thì thế thì đôi cửa sổ tâm hồn của tôi mở toang nhìn không chớp mắt.

-Cái... cái gì đây?

Tôi lẩm bẩm tự hỏi, chớp mắt thêm mấy lần để cố gắng hiểu khung cảnh trước mặt nhưng tôi thấy rất lạ.

Cảnh vật giống như bị bao phủ bởi một làn khói mỏng, mờ ảo, con đường đất trải dài trước mặt, xa tít tắp không thấy điểm cuối, vệ cỏ ven đường lặng im, cỏ không có màu non xanh mà mang màu xám ngắt.

Cây! Có rất nhiều cây nhưng chẳng thấy lá, chỉ có những thân cây như trơ gan cùng tuế nguyệt.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám ngắt không có nổi một vì sao...

Nhìn xuống đất tôi nhận ra mình đang di chuyển mặc dù chân không bước, tay phải vẫn cầm thanh kiếm gỗ.

Tôi ngẩng đầu nhìn sang hai bên, là “hai người quen cũ” đang nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ mãn nguyện cùng nụ cười đắc ý.

Bây giờ tôi mới nhận ra mình đang bị sốc nách đưa đi.

Chả lẽ tôi... đã toi rồi ư?

Trước đó, tôi không biết là bao nhiêu lâu.

***

Tôi chạy thêm một đoạn rồi cúi thấp người bò thật nhanh trên một bờ thửa như một con thằn lằn, rặng tre màu đen nổi trên nền trời xanh xám đang có những vì sao lấp lánh là đích mà tôi nhắm đến. Bò như thằn lằn chỉ khoảng năm mươi mét thì tôi dừng lại bởi đã lờ mờ nhìn thấy đội quân âm binh ở phía trước, thân ảnh của bọn họ lẫn trong bóng đen của rặng tre, bò thêm vài mét về phía trước giúp tôi nhìn rõ hơn, thậm chí nhìn rõ cả trang bị của những âm binh đằng trước. Tiếng súng nổ râm ran ở hướng Nam sau đó là một loạt lớn gần hơn ở phía bên phải, tôi không nhìn thấy nhưng đoán rằng ba ông Tam đã dẫn binh xung trận theo như hiệp đồng trước đó mà tôi đã nghe. Tiếng nhốn nháo, la hét từ xa vọng lại giúp tôi nhận ra mình đang ở gần cuối đội hình mà Thường thắng tướng quân đã bày ra.

Nhận định ban đầu của ông Tam có vẻ đúng nhưng chưa đủ bởi vì tôi phát hiện thấy rằng phía cuối này quân rất đông, hàng lối ngay ngắn, không có dấu hiệu nhốn nháo, chẳng hiểu đội hình bọn họ xếp như thế nào nhưng điều làm tôi cảm thấy toát mồ hôi lạnh ấy là phía cuối đội hình, đằng xa xa dường như có vài khối vuông, nhìn chăm chăm một hồi kết hợp với suy đoán nghĩ đến những khẩu đại bác trên chiến thuyền Lý Ngọc Khuê. Bọn chúng có cả những thứ này thì tôi địch sao lại đây? Điều nguy hiểm hơn nữa chính là không ai biết bọn chúng có cả trang bị hạng nặng này.

Tôi nằm im một lúc sau đó mới xoay về bên trái cẩn thận bò xuống dưới ruộng về hướng Bắc thêm chừng hai chục mét nữa mới dám thò đầu lên khỏi ruộng quan sát. Từ chỗ tôi đang ẩn nấp đến những khẩu đại bác kia là một khoảng cách tầm ba đến bốn chục mét, vài tên âm binh đứng vây quanh. Tôi muốn nhìn rõ hơn nhưng rất khó bởi vì lũy tre làng phía sau màu đen, bởi vậy tôi phải dùng đến trí tưởng tượng của mình để hình dung ra thứ vũ khí bí mật này.

Tôi luôn ưa thích việc đánh sau lưng vì thế tôi mới mạo hiểm bò đến đây, nếu không phát hiện ra những khẩu đại bác đang ở trước mặt có lẽ tôi lại dùng số gạo rang còn lại của mình xuất quân bất thình lình rồi thu quân ngay tức khắc nhằm làm đối phương rối loạn. Bây giờ tôi phải suy nghĩ cách nào đó để phá hủy những thứ này đi, nếu nó khai hỏa thì những binh lính gạo rang ở hướng Nam sẽ vỡ trận, nhưng tại sao bọn chúng chưa dùng thì tôi không biết, đáng ra chúng nên dùng ngay từ đầu.

Cúi thấp đầu xuống vểnh tai lắng nghe những tiếng xí xố xì xồ, dù muốn đoán xem bọn chúng nói gì với nhau cũng chẳng thể có kết quả tốt được, tôi có biết câu nào tiếng Hán đâu.

Ngay sau đó, từ hướng lũy tre có một đội kỵ binh tiến ra, tôi lại lạnh toát người thêm một lần nữa. Đội kỵ binh này dường như chia làm ba hàng dọc - tôi không chắc lắm – một hàng có khoảng hơn hai chục tên cưỡi ngựa, cái bóng màu đen của những tên từ giữa đội kỵ binh này cho đến cuối đội hình hiện rõ mồn một trên nền trời bởi vì khoảng ấy không có lũy tre. Tôi mạo hiểm bò thêm độ mười mét nữa dọc theo mép ruộng để quan sát thật rõ, mỗi tên kỵ kinh trên hông ngựa một giỏ tên, tôi đoán là giỏ tên bởi vì phần đuôi của mũi tên có gắn những tua rua, cây cung hoặc nỏ đâu tôi không nhìn thấy, có lẽ chúng treo ở phía bên kia của con ngựa. Trên tay mỗi kỵ binh là một ngọn giáo, nhóm phía sau tôi thấy không có giáo mà thay vào đó là thứ giống thanh đao dài. Kỵ binh trang bị giáp sắt nhẹ, đầu tên nào cũng đội mũ trụ có chóp nhọn, những con ngựa cũng được trang bị giáp ở phần đầu và cổ.

Tôi làm phép tính nhẩm thì đội này có lẽ khoảng tám chục tên, có thể coi chúng là kỵ binh hạng nặng được rồi. Đội kỵ binh này đứng sau cùng của đội hình, sau cả những khẩu đại bác.

-“Sao bọn nó lại sắp đội hình kiểu này nhỉ? Sao không cho đại bác bắn dọn đường rồi kỵ binh xông lên rồi mới đến bộ binh? Cái gì mà tiền pháo hậu xung ấy, bọn Tàu là chuyên có cái trò này cơ mà.”

Tôi không dám thở mạnh, điều này chỉ là một thói quen mà thôi chứ ngậm lá vối rồi thì thở mạnh hay nhẹ cũng như nhau cả.

Tiếng la hét chỉ huy lẫn trong tiếng súng vọng đến, tôi không rời mắt vào mọi động tĩnh trước mặt mình lúc này, Tôi thấy rõ một tên có vẻ là đội trưởng quát tháo bằng thứ tiếng lạ, vài lá cờ được giơ lên cao. Đội âm binh trang bị nhẹ với khiên, giáo đang đứng ngay ngắn bắt đầu di chuyển sang chỗ tôi vừa ẩn nấp ban nãy, sau đó những khẩu đại bác được chậm chạp đẩy đi bởi mấy tên lính, điều này nghĩa là có bánh xe, chắc chắn phải có bánh xe.

Chúng có bao nhiêu khẩu pháo thì tôi không biết, tôi chỉ nhìn được khoảng ba khẩu ở gần chỗ tôi đang nấp mà thôi.

-“Tầm bắn hiệu quả của súng khoảng hai trăm năm mươi mét!”

Tôi chợt nhớ lời nói của ông Nhạn, vậy đại bác này tầm bắn là bao xa? Nó cần góc bắn như thế nào? Tôi không giỏi môn Hình học nên rất khó để mà biết việc này, chỉ cần biết rằng bọn chúng sẽ đẩy khẩu pháo đến một vị trí thích hợp, bắn đồng loạt vào bức tường Hỏa binh ở hướng Nam cùng với kỵ binh xung phong. Nếu việc này được chúng thực hiện thành công có lẽ đội Hỏa binh cả nghìn lính sẽ bị tiêu diệt sạch sành sanh. Tôi đã nhận ra mối nguy hiểm tiềm tàng đang ở trước mặt, dùng gạo rang hay gọi Thiên tử quân?

Nhìn đội hình âm binh phía sau này không có chút rối loạn thì tôi đoán rằng hai trăm Kim quân do ông Tam chỉ huy có vẻ như không làm cho bọn chúng nao núng hay rối loạn như tôi nghĩ.

Tôi không biết cách nào để phá đại bác, nước giải cũng chẳng còn trong ba lô mà ba lô thì cũng không mang theo lúc này, vì sợ bị lộ nên tôi đã để lại trong vườn trước khi đi. Những khẩu đại bác kia nếu là thật thì sẽ dễ phá hơn nhiều, tốt nhất là phá bánh xe để nó không di chuyển được.

-“Không phá được đại bác thì diệt bọn kỵ binh này, tám mươi thằng thôi mà. Đại bác sẽ nhờ Thiên tử quân giải quyết, họ sẽ biết cách.”

Tôi đã quyết định như thế, cũng chẳng còn nhiều thời gian để cân nhắc thiệt hơn vì tôi không thể quan sát hết được toàn bộ diễn biến của trận chiến. Tôi thò tay vào túi vải bốc ra một nắm gạo phân vân trong giây lát về việc nên gọi Kim quân hay Hỏa binh, sau cùng tôi nghĩ nên tung nắm gạo này vào đội kỵ binh, tiếp đến là nắm gạo thứ hai do đội hình của bọn chúng trải dài, muốn ném xa thì phải đứng dậy chứ nằm thì không thể ném tới chỗ những con ngựa đang đứng được. Tôi muốn Kim quân xuất hiện ngay bên cạnh những con ngựa, hạ sát ngựa hay kỵ binh đều được, đội Kim quân đầu tiên sẽ có khoảng mười đến mười lăm giây để hành động trước khi đối phương kịp phản kháng.

Tôi lẩm nhẩm trong miệng vài lần mệnh lệnh của mình rồi bất ngờ đứng lên dùng hết sức ném nắm gạo về nhóm kỵ binh ở đầu đội hình. Những hạt gạo rang vừa rời tay thì tôi thò tay bốc vội nắm gạo rang thứ hai, chân bước thoăn thoắt dọc theo đội hình kỵ binh, nắm gạo thứ hai được ném vào phần giữa đội kỵ binh trong khi đó nhóm Kim quân đầu tiên đã bắt đầu ra tay. Xuất hiện bất ngờ thì chỉ cần một đường kiếm sẽ hạ gục một con chiến mã, đường kiếm thứ hai sẽ tiễn vong hồn tên kỵ binh về nơi nào đó mà tôi không bao giờ biết được, việc lựa chọn ra tay như thế nào thì tôi không nhìn nên chẳng biết, tôi chỉ biết ra lệnh và chờ đợi kết quả. Chỉ tay năm ngón là một công việc mà tôi nghĩ rằng mình thật sự thành thạo.

Ngay sau khi nắm gạo thứ hai được ném đi thì tôi quay lưng bỏ chạy về phía sau, tôi không chạy nhanh bởi vì những hạt gạo rang cuối cùng được tôi vung mạnh ra phía trước, tôi cần Hỏa binh. Tôi không nhớ chính xác, nhưng không dưới sáu mươi Hỏa binh xuất hiện cũng là lúc tôi quay người lại nhìn hai nhóm Kim quân đang vây lấy đám kỵ binh. Miêu tả thì lâu nhưng mọi thứ diễn ra rất nhanh, khi đám kỵ binh bắt đầu phản ứng lại thì tôi đã mở miệng túi vải thu hồi toàn bộ Kim quân, có lẽ đội đầu tiên xuất hiện được khoảng ba mươi giây, đội sau đó khoảng hai mươi giây, chỉ biết rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy số ngựa chỉ còn khoảng một nửa nhưng đội hình đã lộn xộn. Vài nhóm bộ binh đứng sau cùng của đội quân phản ứng nhanh hơn so với kỵ binh nhưng thời gian bọn chúng quay lại và lao đến ứng cứu cũng là lúc Kim quân biến mất. Một loạt đạn của Hỏa binh nhắm bắn những con chiến mã thay vì kỵ binh, đó là mệnh lệnh mà tôi đưa ra, sau khi Hỏa binh khai hỏa thì chỉ còn chưa đến hai chục kỵ binh còn trên lưng ngựa. Trong khi Hỏa binh bắn thì tôi đã bỏ chạy được một đoạn chừng hơn một chục mét, chỉ chờ súng nổ xong là quay ngoắt lại mở miệng túi thu hồi luôn đội Hỏa binh. Thiệt hại của tôi nếu có thì chỉ vài hạt gạo rang nhưng đội kỵ binh xem như xóa sổ, trừ khi bọn chúng có một đội khác.

Tôi cắm đầu cắm cổ nhắm hướng Tây Nam mà chạy, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn và thấy mình đang bị đuổi theo bởi hàng trăm tên quỷ mắt đỏ đang muốn băm mình thành trăm mảnh. Tôi chạy theo hướng Tây Nam thay vì hướng Nam nghĩa là chạy chéo thay vì song song với đội quân âm binh, mục đích của tôi là để bọn chúng tách một nhóm ra truy đuổi mình. Tôi biết tôi không thể chạy nhanh bằng âm binh khi cần thiết, có lẽ tốc độ chạy của tôi chỉ bằng phân nửa so với bọn chúng nhưng khi chúng bắt đầu truy đuổi thì tôi đã ở xa khoảng năm mươi mét rồi.

Tôi vừa chạy vừa đọc khẩu quyết gọi Thiên tử quân, tôi đã gọi tên đô trưởng Trần Phúc Khoát, vị chỉ huy của ông Lý Kế Nghiệp. Đúng như lời vị Thiên tử quân thứ mười bảy đã nói với tôi trong khu vườn. Tôi chưa bao giờ thấy gió thổi mạnh đến như vậy, một cơn lốc mạnh như muốn hất ngược tôi ngã ngửa về phía sau khi một đội Thiên tử quân xuất hiện, họ lơ lửng ngay trước mặt tôi, cả trăm vong hồn xếp hàng ngang, giây tiếp theo đó họ đã rút gươm, đao, giáo, trường mâu... ào tới chặn đám âm binh đang đuổi đến sát phía sau. Đây lại là một bất ngờ nữa mà tôi mang lại cho đám âm binh truy đuổi, bọn chúng khựng lại, luống cuống chống trả khi bị đội Thiên tử quân áp sát, hàng chục tên bị tiêu diệt trong những giây đầu tiên. Tôi dừng lại để thở, tranh thủ vừa nhìn vừa gọi thêm năm chục vị nữa tiếp ứng. Thấy đọc mỏi miệng quá mà vẫn ít quân, tôi khấn gọi đô trưởng Trần Phúc Khoát, ông ấy xuất hiện rất nhanh ở trước mặt tôi với bộ dạng cao lớn khoảng một mét bảy, giáp trụ uy nghi đúng chất chỉ huy hàng trăm quân. Ông Phúc Khoát này chẳng biết thác lúc bao nhiêu tuổi nhưng xem chừng còn trẻ, ria mép được tỉa tót cẩn thận, đôi mắt sáng rực nhìn tôi hỏi:

-Có chuyện gì nào, cậu bé? – Giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy uy lực.
-Cháu muốn gọi một lần nhiều hơn chứ gọi mười vị một lần lâu quá sợ... sợ nhỡ việc ạ! – Tôi đáp lại với giọng không được tự nhiên.
-À, thế thì đọc tên đô trưởng đi, cách đó là nhanh nhất.
-Vâng! Nhưng cháu không biết tên ông nào ngoài ông ạ.
-Tại cậu không hỏi, cậu hỏi thì ta sẽ nói.
-Vâng, cháu muốn hỏi tên của ông đô trưởng nào đấy để nhờ ông ấy giúp.
-Dương Sơn Quán, Cao Công, Nguyễn Tòng Chinh, Võ Nghĩa, Lôi Quảng, Bạch Quang Minh... Cậu nhớ chưa nào?
-Cháu... cháu chưa nhớ kịp ạ!

Vị đô trưởng đọc lại cho tôi một lần, chậm rãi, tôi lẩm nhẩm trong miệng đồng thời giơ ngón tay để đếm, có tới mười bốn cái tên tất cả.

-À quên! Hai lão Trần Kính Thiên và Trần Hoạt bỏ đi, hai lão ấy ở tận Thăng Long thành, cậu gọi thì cũng phải một lúc mới tới được, trễ nải việc của cậu. Ta cũng không ưa hai lão ấy mặc dù cùng họ.
-Dạ? – Tôi nghe mà ngẩn người.
-À không có gì, chỉ là hai lão ấy được cử đi Thăng Long bỏ ta lại một mình xứ Kinh Bắc, anh em ăn mảnh tưởng là ngon, khi nào gặp lại ta sẽ kể cho hai lão ấy nghe việc ra Thăng Long đúng là nhàm chán, đời nào được chơi những trận lớn thế này. Về mà nghe ta kể chắc tiếc lắm.
-Vâng! Vâng!

Tôi gật đầu liên tục, tôi nghe bùng nhùng lỗ tai nhưng thấy vị đô trưởng cười đắc ý thì tôi cũng nặn ra một nụ cười đáp lại. Vị đô trưởng quay lại với trận chiến, tác phong của ông ấy không vội vàng như sợ thiếu phần giống các vị khác mà tôi từng thấy, đúng là chỉ huy dù là ma vẫn có khí chất khác lính thật.
Tôi lại đọc khẩu quyết gọi tên ông Nguyễn Tòng Chinh, ông này xuất hiện với một đội thiếu hụt, chắc số Thiên tử quân lẻ ban nãy tôi gọi thuộc nhóm của ông này. Ông ta gật đầu với tôi thay cho lời chào, còn tôi thì... cúi người cảm ơn rối rít, tôi phải cúi người thêm vài lần nữa khi gọi lần lượt các tên như: Võ Nghĩa, Bạch Minh Quang, Cao Công, Lôi Quảng.

Sáu trăm Thiên tử quân đã được huy động, đông thật sự! Tôi không còn nhìn thấy bóng dáng âm binh nữa mà toàn bóng lưng giáp trụ của quân Thần Sách. Tôi vội vàng chạy thẳng về hướng Nam, vài chục mét tôi đã thấy ông Lê Tam và đội do ông ấy chỉ huy đang từng bước lùi về phía sau do sức ép không ngừng của địch quân.

-Ông Tam ơi! – Tội gọi.
-Chạy về gò đất đi, bọn nó mạnh lắm, ta mất gần một nửa binh rồi.
-Hai ông kia đâu ạ?
-Rút về nhập với đội của ông Nhạn.
-Bọn nó có đại bác, cháu thấy bọn nó có đại bác, ông nhớ cẩn thận!
-Cái gì? Đại bác ở đâu?
-Phía sau đội hình, bọn nó đông lắm, cháu mới nhờ sáu trăm Thiên Tử quân thuộc quân Thần Sách giúp. Cháu cũng diệt một đội kỵ binh hạng nặng rồi.

Ông Tam đi lại gần chỗ tôi đang đứng, vừa nghe vừa gật đầu mấy cái.

-Ông cũng rút về bảo vệ đội Hỏa binh đi, để cháu gọi Thiên tử quân giúp đỡ.
-Được rồi, được rồi!

Tôi đứng nguyên vị trí đọc khẩu quyết gọi lần lượt các đô trưởng của quân Thần Sách, họ đến rất nhanh cùng với những cơn gió mạnh như lốc. Ông Tam vì thế rút đội Kim quân lùi về phía sau, kiểm đếm còn được khoảng một trăm hai mươi lính.

-Lần này ta không tiếc, bọn ta cũng hạ được khoảng chừng ấy lũ quỷ mắt đỏ này, hai lão Tam còn lại mỗi lão lãi trắng cả trăm thằng, mỗi ta hòa vốn.

Ông Tam vừa nói vừa cười tươi rói, bất chợt tôi thấy sắc mặt ông ấy thay đổi rất nhanh, cùng lúc tôi nghe thấy tiếng hét lớn đầy hằn học từ phía sau lưng mình:

-Đmm thằng ranh con đây rồi! Ông chém mày chết!

Tôi chỉ kịp ngoái đầu lại, trong một phần mười của một giây tôi nhìn thấy Đường Ba Tài – Đường Thốc Tử - đứng ngay sau lưng mình cùng nét mặt đằng đằng sát khí đang vung mạnh một cái gì đó giáng thẳng xuống đầu tôi, tôi không kịp phản ứng, thứ duy nhất tôi có thể làm là nghe tiếng “cụp”!
Mắt tôi chớp vài cái nhìn thẳng vào mặt lão đầu trọc đầy vẻ ngạc nhiên, tôi không hiểu tại sao lão ta lại xuất hiện ở sau lưng mình mà ông Tam lại không phát hiện ra từ sớm. Cảnh vật trước mắt tôi mờ dần cùng với hình ảnh của Đường Ba Tài. Lão ta vội vã quay người bỏ chạy, bên tai tôi văng vẳng tiếng thét đến rợn người của ông Tam:

-Mau bắt lấy thằng đầu trọc, chém chết nó cho ta, mau lên!

Tôi không nhìn thấy gì nữa, mọi thứ tối om, tiếng “phịch” nặng nề là âm thanh cuối cùng mà tôi nghe thấy được.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.