Tôi đứng nhìn hai phe chửi nhau qua lại, tôi nghe thì không hiểu gì nhưng có một luật bất thành văn khi chửi nhau mà đứa trẻ con nào cũng phải biết. Đầu tiên đó là phải to mồm hơn sau đó mới nói đến lý, đuối lý thì dùng... lý sự cùn cũng là lý. Trẻ con sáu tuổi ở làng tôi đã biết chửi nhau, chúng nó chẳng có nhiều lý lẽ, chỉ cần biết tên của ông bà nội ngoại hoặc cha mẹ của đứa muốn chửi là được. Không biết hoặc biết ít là dại, khả năng thua thường rất cao rồi sau đó kết thúc phần lớn bằng nắm đấm. Chuyện như này ở đâu cũng thế, chẳng riêng gì ở làng tôi nên cũng không có gì là lạ.
Người lớn cũng từng là trẻ con, ma cũng từng là người và tôi biết người xưa chửi nhau rất mạnh mẽ.
Tiếng súng ngưng hẳn để hai bên nghe nhau cho rõ. Tuy nhiên không có bất kỳ phe nào có động thái thể hiện việc phe đó xông pha lên trước, bởi vì phe bên tôi ít quân hơn nhưng lại trang bị toàn bộ là súng, phe bên kia đông hơn nhưng chủ yếu là bộ binh cận chiến. Trừ khi phe bên ấy cảm tử lao lên, chấp nhận thiệt khoảng vài trăm vong hồn thì đại chiến mới có thể xảy ra được. Tôi nghĩ đến khả năng này nên mới đứng lại. Tôi đứng ngay bên bờ rào, ngay trong cái không khí chửi nhau lạ tai, sau chừng vài nhịp thì quản ca Lê Tam bắt nhịp bắt đầu ngọt, ông ấy đọc gì thì sau đó hàng trăm, không, có lẽ là gần hai trăm vong hồn đọc theo.
Tôi bận chú ý vào việc khác.
Nếu gọi là thống kê hay phân tích thì hơi cao siêu, chỉ là tôi đang nhẩm tính xem binh lực của bên kia rốt cuộc là có bao nhiêu? Hàng trăm ở trong vườn bưởi, khu vườn ấy dư sức chứa hai trăm vong hồn. Vườn sau nhà cũng rộng tương đương song ít âm binh hơn, tạm tính là một trăm. Nếu bọn chúng đứng kín từ sau vườn ra đến tận cánh đồng thì sẽ rất khó để tính toán nên cách duy nhất là ước lượng.
Ngoài số âm binh mà tôi nghe lỏm được gọi là tiền quân với hơn ba trăm tên đã bị diệt gọn thì còn ít nhất bốn đạo nữa: Tả, hữu, trung, hậu. Mỗi đạo nếu tương đương với số tiền quân thì tổng cộng là một nghìn hai trăm. Nhưng điều đơn giản mà bất cứ đứa con trai nào cũng biết là nếu đi đánh nhau cần có một đội đi trước dò đường, đội dò đường thường sẽ ít hơn so với các đội khác nên tôi tạm ước lượng tổ tiên của Đường đầu trọc có ít nhất một nghìn sáu trăm quân khi khai chiến. Thắc mắc tiếp theo chính là trong số một nghìn sáu trăm này đã bao gồm cung thủ, lính hỏa khí... hay chưa, hay là đội này tính riêng. Những thắc mắc này nằm ngoài sự hiểu biết của tôi, nhất định cần phải hỏi những người có kinh nghiệm chiến trận. Ông Tam là người mà tôi tin rằng có thể giải đáp phần nào đó khúc mắc của tôi. Ông Tam đang bận thì còn ông Ba, ông Tam Ba, tuy nhiên hai ông này cũng đang tham gia vào dàn đồng ca đêm mùa hạ rất sung nên tôi chưa vội hỏi.
Lão Dực cụt tay rải âm binh hạt đỗ từ phép thuật, lão ta hẳn là sẽ có cả túi đậu đến hàng nghìn hạt, không thể ít hơn số hàng nghìn. Nếu lão ta rải nhiều, không có đủ không gian để mà lính hiện lên có khi nhờ tôi diệt bớt đi mới có phần của đứa khác. Tôi chợt nhớ lại vài điều đã nghe được, đỗ xanh được rải từ ngoài gò đất nhỏ vào đến tận gò miếu, nếu tôi có ba nghìn thì chắc lão Dực này cũng chả ít hơn.
Nếu bọn họ có bốn nghìn năm trăm quân thì thật sự là một con số mà tôi chưa bao giờ từng nghĩ đến, một đạo quân âm binh cực mạnh, có thể san phẳng cả âm phần của làng này chứ không đùa!
Vậy tại sao đông như thế chúng nó không nhào tới ăn tươi nuốt sống đội binh gạo rang bây giờ chỉ còn khoảng một nghìn tay súng cùng khoảng hơn một trăm Kim quân của ma Nẫm bảo vệ? Ngoài việc sợ súng ống thì còn những lý do nào khác nữa hay không?
Khả năng đầu tiên là số âm binh không còn nhiều đến như vậy! Con số hơn bốn nghìn có thể chỉ khoảng bốn nghìn, trừ đi khoảng hai mươi phần trăm đã bị tiêu diệt tính trên tất cả các... trận địa thì bọn chúng có thể còn đâu đó khoảng ba nghìn binh lính. Nếu quả thật là còn tới ba nghìn tại sao không ào lên chấp nhận thương đau, tổn thất cỡ vài trăm rồi nuốt gọn đội Hỏa binh?
Từ khả năng đầu tiên như vậy thì dẫn đến khả năng thứ hai là dù binh lực còn mạnh nhưng bị chia cắt, một phần lớn ở ngoài cánh đồng và một phần còn lại mắc kẹt trong khu đất nhà bà ngoại tôi bởi những lũy tre!
Khả năng thứ ba là âm mưu nào đó mà tôi chưa thể đoán định được, tuy nhiên tôi nghiêng về khả năng thứ hai hơn cả.
-Anh Nẫm ơi! -Gì hả cu? -Bây giờ em phải vào trong khu vườn này để xem bọn nó bên kia thế nào, giả như bọn nó có ào lên tấn công thì anh với mọi người gọi em với, gọi to giúp em được không? -Được! Mày sẽ thu binh hoặc tăng thêm binh chứ gì? -Sao anh biết? -Cái này có gì là khó. Nếu bọn nó ào lên thì tất cả các vong sẽ chạy như đã bàn khi nãy nhé? -Đồng ý. Mà anh cho em hỏi. – Tôi chỉ vào lũy tre bên cạnh. – Tại sao bọn âm binh không đi xuyên qua lũy tre anh nhỉ? Em nhớ trước đây chị Ngọc Hoa có thể đi xuyên qua, giấu người vào bên trong được cơ mà. -Đất nhà mày thì mày làm gì chẳng được, đất lạ Thổ Công không cho vào thì mày muốn cũng chẳng vào được trừ khi có thằng người nào đấy bế mày vào trong. -Mà em thấy ông Thổ Địa... yếu nhách, ông ấy già thì làm được gì bọn âm binh mà chúng nó sợ chứ? -Ông ấy già yếu, chỉ là tiểu thần thôi, phép thuật cũng chẳng có gì cả nhưng mỗi mảnh đất khi nhân gian đã xác định được rồi thì âm phần sẽ ghi chép lại. Xác nhận giao cho ông nào thì ông ấy cai quản, mỗi mảnh đất như vậy đều có những bức tường phép vô hình để tránh ma quỷ bên ngoài quấy nhiễu. Âm phần lộn xộn lắm chứ chả đùa đâu. – Ma Nẫm giải thích cho tôi. -Ý anh là muốn vào thì cần phải có người còn sống mang vào chứ không tự ý đi vào đất lạ được? – Tôi hỏi. -Ừ, việc này mày phải biết từ lâu rồi mới phải chứ nhỉ? -Em... em hỏi lại cho chắc. -Ông Thổ Địa là người cai quản, ông ấy là người cai quản còn phép tắc như nào do bên trên làm chứ cắc ké bọn tao sao mà biết được. Nếu ma quỷ ra vào đất nhà người khác tự do thì có mà loạn, loạn hết. -Rồi, em hiểu rồi. Em phải đi đây. -Mày còn dặn gì nữa không? -À... nếu được anh nói với ông Nhạn, anh Vành cho Hỏa binh ở đầu bên kia lùi lại khoảng ba chục bước chân, đầu này giữ nguyên. -Như thế là đứng chơi chéo hả? Tại sao phải làm như thế? -Em... em cũng không biết nữa, hoặc lệnh cho mấy đội đầu này tiến lên khoảng ba chục bước chân cũng được nữa. -À, cũng phải, để che kín lối mày ra vào chứ gì? -Tại em cảm thấy có gì đó không ổn nhưng chưa rõ, tự nhiên nghĩ như vậy thôi ạ. -Được rồi, trực giác của mày thì mày nên tin, để tao bảo thằng Vành với ông Nhạn di chuyển đội hình ngay trước mặt nhô lên vài chục bước là được chứ gì. -Em cảm ơn anh nhé. -Mày... mày cho tao gửi lời hỏi thăm Ngọc Khuê tiểu thư. -Được rồi, được rồi!
Tôi cúi thấp người định chui vào bên trong thì như nhớ ra điều gì nên ngoái đầu lại hỏi ma Nẫm:
-Ơ mà tự nhiên anh lại gửi lời hỏi thăm sức khỏe làm gì? -Thì tiểu thư bị trúng bùa phép nên tao lo, tao muốn gửi lời thôi mà.
Tôi nhổm người bò vào trong, mới qua được nửa người thì tôi lại chui ra hỏi tiếp:
-Đừng nói là anh thấy chị ấy đẹp lên mê đắm đấy nhé? -Ôi cái thằng ngu nhà mày, tao đây đàn ông thì mê con gái đẹp có gì sai? Đâu phải mình tao. -Nhưng... nhưng chị Ngọc Hoa cũng xinh mà? -Tao có bảo Công chúa không xinh đâu nhờ? -Thế sao anh không gửi lời hỏi thăm chị ấy? -À! Vậy cho tao gửi lời hỏi thăm và chúc sức khỏe đến Ngọc Hoa tiểu thư nữa. -Hơi miễn cưỡng nhưng cũng được, em sẽ chuyển lời. -Đcm cái thằng ôn này, thái độ của mày như thế là như nào? Mày... mày nhìn tao với ánh mắt ấy là nghĩa làm sao? -Em biết rồi, anh thích chị Ngọc Khuê, cái này em mách chị ấy. -Đmm, một mình tao à, mấy thằng kia cũng thế. -Đấy nhé, không khảo mà xưng. Mà thôi, mê gái đẹp là nên lắm, em cũng thích con gái đẹp nữa. Con bé em thích cũng đẹp nhưng mà bây giờ không gặp nhau nữa rồi. -Thôi tao lạy sống mày, nói chuyện với mày một lúc nữa ruột gan tao có cái gì mày bày ra hết cho thiên hạ xem, tao... tao phải có cái uy của tao chứ. -Uy? Ờ mà sao anh không thích chị Ngọc Hoa lại thích chị Ngọc Khuê? -Đéo phải việc nhà mày, mày lượn mau cho bố mày nhờ, ranh con. -Thì đi đây, đi ngay mà.
Tôi bò vào trong vườn, bước thẳng về hướng lũy tre đến khi nhìn rõ đội Hỏa binh vẫn luôn tay nổ súng thì tạm yên tâm bước về chỗ hai chị lúc này vẫn đang đứng bất động.
-Hai chị ấy hết khóc rồi hả ông ơi? -Mày hỏi thế là có ý gì? Con nhà người ta hết khóc rồi mày lại hỏi thế, mày không nhìn thấy à? -Thì cháu thuận miệng hỏi vậy thôi mà.
Tuy vậy tôi vẫn bước đến trước mặt hai chị, tay chống nạnh hơi ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào hai khuôn mặt xinh đẹp, cảm tưởng như gò má của hai chị này có ít hồng hào, bốn mắt chớp chớp đầy ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nói với hai vong hồn nghĩa binh đứng bên cạnh:
-Cháu nhìn kỹ thì đúng là hai chị này đẹp thật, một chín một mười đấy hai ông ạ! -Tất nhiên, điều này ai cũng công nhận. -Mà sao cái anh Nẫm lại chỉ thích chị Ngọc Khuê không thích chị Ngọc Hoa nhỉ? Cháu thấy chị Ngọc Hoa đẹp mà, nhưng đẹp kiểu khác. -Đúng là trẻ ranh. Sao mày có thể đứng trước mặt hai người con gái bình phẩm về nhan sắc của họ. -Sao lại bình phẩm? Từ lúc mới quen cháu đã thấy hai chị đều đẹp, chỉ là chưa bao giờ cháu nhìn thấy hai chị đứng im như thế này mà thôi. Đây nhé, chị Ngọc Hoa là sư phụ dạy võ cho cháu, còn chị Khuê đây là chị họ kết nghĩa đấy. -Mày không phải giới thiệu, cả làng này đều biết rồi. -Nhưng tại sao anh Nẫm kia lại thích chị Ngọc Khuê nhỉ? – Tôi lùi lại đăm chiêu nhìn hai chị. -Thích ai là việc của đám thanh niên, mày trẻ con quan tâm làm cái gì. -Thế hai ông yêu thích chị nào hơn? -Bọn tao là đàn ông đã có gia đình, làm ma rồi cũng một bụng thủy chung. -Cháu hỏi là hai ông yêu thích chị nào hơn chứ có hỏi hai ông đã có vợ hay chưa đâu? Hai chị của cháu đây mà lấy chồng thì phải lấy vua nhé, phải chức to mới hợp. -Cả... cả hai tiểu thư đều xinh đẹp như nhau, mỗi người một vẻ. Sinh thời tao mà là đại quan có phước tao cưới cả hai tiểu như đẹp như tranh vẽ này, đời sống đến thế cũng sướng hơn vua rồi. -Ông nói phải, chỉ là bây giờ người ta chỉ được lấy một vợ thôi.
Tôi bước lại gần hai chị và nói:
-Anh Nẫm và các anh thanh niên trong làng gửi lời hỏi thăm và lời chúc sức khỏe đến chị Ngọc Khuê xinh đẹp, có mái tóc dài, dịu dàng, thơ mộng như dòng sông Đuống ạ.
Ánh mắt hai chị liếc nhìn nhau rồi liếc nhìn tôi, sau đấy lại liếc nhìn nhau.
-Chị Ngọc Hoa xinh đẹp thì không có ai gửi lời chúc, thật ra bị bắt ép thì họ cũng miễn cưỡng gửi lời nhưng em nghĩ là không thật lòng đâu. Hai chị kiểu gì chẳng nghe thấy, từ chỗ này đến chỗ em đứng bên kia bờ rào có vài chục mét, em không giấu gì hai chị đâu nha.
Tôi quay lại nói với hai vong hồn nghĩa binh đứng bên cạnh, miệng đang mở to không nói lên lời:
-Cháu hiểu rồi, tại chị Ngọc Hoa có võ, lại rất giỏi nên các anh ấy sợ, chị Khuê chỉ biết văn thơ nhìn dễ bắt nạt nên các anh ấy thích, chắc chắn là như vậy rồi. -Cái... cái thằng mồm miệng đỡ chân tay này... mày... mày... -Mày đứng trước mặt đám con gái mà nói thản nhiên như không, mày... mày không thấy ngượng mồm à? -Đây là hai chị của cháu mà, sao lại ngượng? Thôi cháu lại nhờ ai ông trông giúp cháu, cháu đi xem lũ âm binh bên kia ra sao. – Nói xong tôi quay sang nói với hai chị. – Hai chị đứng đây nhớ ngoan, tí em quay lại. Ngoài kia đang chửi nhau các chị nghe thấy rồi còn gì, em chỉ hơi tiếc là chị Khuê chẳng tham gia được nên mấy câu các ông ấy chửi có lẽ không hay.
Tôi bước đi vài bước rồi lại quay lại nói thêm:
-Bên kia có một lão tự xưng là Thường thắng tướng quân, em mà tìm được cách giải bùa thì chị dùng kiếm dạy cho hắn một bài học nhé chị? Cắt tóc, cạo đầu rồi phế cái tay cầm kiếm của lão ấy đi là lão ấy sẽ có biệt danh mới, thôi em đi đây.
Nói chuyện mà người ta không đáp lại cũng chẳng biết nên nói gì thêm, hai ông ma nghĩa binh cũng đứng chết trân tại chỗ ngoái đầu nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
Đêm nay tôi thấy ai cũng lạ, mỗi tôi vẫn bình thường.
Tôi đi loanh quanh trong khu vườn, thi thoảng vẫn thấy có những mũi tên được bắn sang bên này nhưng còn cách nơi tôi đứng khá xa, chắc hơn chục mét nên tôi không lấy làm lo lắng. Tôi đang suy nghĩ lại những gì ma Nẫm nói khi nãy, nếu như có kẻ mang cái bát hương hoặc hình nhân bằng vải sang vườn bên này thì chẳng phải tình hình sẽ rất xấu hay sao?
Tôi lại nhớ đến những con rắn đã từng khiến lão Dực bị cụt tay.
-Hai ông có thể tìm giúp cháu vài con rắn được không?
Tôi quay lại hỏi hai ông ma nghĩa binh:
-Mày dùng rắn để làm gì?
Tôi nói luôn với hai ông ma này ý định của mình, tôi cũng nói luôn là tôi sợ rắn cắn.
-Vậy để tao ra rủ thêm những thằng khác nữa, tìm vài con rắn độc thả vào trong vườn ngăn bọn đang đào đất kia sang bên này đúng không? Kế này hay đấy! -Cháu vẫn cần phải đi lại nhưng... nhưng mà thôi, dù sao bên vườn nhà bà ngoại cháu bây giờ cũng chẳng còn gì vướng víu nữa. Tôi dẫn một vong hồn đi cùng mình vào giữa khu vườn rồi chỉ cho ông ấy cái lối tôi hay chui qua, chui lại. -Đấy là lối cháu hay chui, các ông mà tìm được nhiều thì cho mỗi con mỗi chỗ, bất cứ vị trí nào một người còn sống có thể chui sang được bên này. Nếu bọn họ chui qua cùng với bát hương âm binh thì... -Được! Để tao đi ngay.
Còn lại một mình đứng giữa khu vườn nhiều cây cối, trước mặt là tên bắn và tiếng súng nổ, tôi cũng có chút băn khoăn khi mà chỉ bước thêm vài mét sẽ là khoảng không gian lạnh lẽo, liệu rắn – một con vật sống – có bị ảnh hưởng bởi bùa ngải hay không? Điều này thật sự tôi khó mà biết được. Tôi và con rắn cũng giống nhau ở chỗ cả hai đều còn sống, hiểu biết đến đâu thì sử dụng đến đó chứ lúc này tôi không thể nghĩ được gì hơn.
-Tý ơi! Tý ơi!
Tiếng ma gọi tôi í ới ngoài cánh đồng, tiếng chửi đột nhiên im bặt ngay sau đó là tiếng súng vang trời. Tôi vắt chân lên cổ chạy băng qua trước mặt chỗ hai chị đang đứng, nhanh chóng đến hướng tiếng gọi, ma Nẫm đã gọi tôi. Tôi chui qua rào, ma Nẫm đã không còn đứng ở chỗ đấy, những vong hồn không bỏ chạy như tôi nghĩ mà họ đứng ngay phía sau đội Hỏa binh trong tư thế sẵn sàng lao lên một đổi một. Tôi quay nhìn sang phía bên phải, âm binh bắt đầu được lệnh tiến lên một cách chậm rãi, tôi ngước nhìn lên bụi rậm, vong hồn nghĩa binh vẫn đứng ở chỗ cũ quan sát, khi thấy tôi xuất hiện ông ta nói ngay:
-Chúng ta làm bọn nó phát điên rồi, bọn nó đang tiến đến. -Ông có nhìn rõ không? -Chiến thuật của bọn nó thay đổi, một đội bộ binh cầm khiên làm lá chắn đi trước, sau đó là đội trường thương, đội cung thủ đi phía sau cùng. -Khiên liệu có chắn được đạn không ông nhỉ? -Cái này đúng tao chẳng biết nhưng bọn nó lính chuyên nghiệp, làm gì cũng có tính toán nên chắc ít nhiều sẽ chống lại được đạn bắn. -Khoảng cách ra sao rồi ạ? -Bọn nó mới tiến một đoạn cầm chừng thôi, còn đang sắp xếp đội hình. -Ông thấy đông không? -Đông, nhìn thì cũng phải gấp đôi bên mình. -Lúc nãy cháu có nhờ... -À, hai chục vong đi tìm rắn cho mày rồi, chia nhau ra tìm ở cánh đồng với các bụi tre, cánh tuần binh cũng đi cùng luôn. -Ông gọi ông Tam cho cháu với. – Tôi nói gấp gáp.
Vong hồn tuần binh nhảy xuống đất đi lẫn vào trong số những vong hồn đứng dưới ruộng, ba ông Tam cùng xuất hiện, tôi cũng nhảy từ rìa bờ rào xuống rãnh nước cạn.
-Bọn nó chuẩn bị tấn công, có cả khiên đi trước chắn đạn ạ? -Ừ đúng! Bọn tao chuẩn bị tử chiến. -Sao ông không dẫn binh đánh tạt sườn? Bên sườn đội hình của bọn họ có khiên chắn không? -Theo như quan sát của ta thì không có, bọn nó tập trung che chắn hướng này thôi, ý định sẽ là dùng cung thủ đi sau cùng bắn tên vọt lên cao, nếu tiếp cận được gần thì bọn nó dùng trường thương và một số hỏa khí bắn thẳng. -Vậy phải giải tán những nghĩa binh này, chỉ để lại vài người đứng ở đây thôi ạ, còn đâu lùi về phía Tây Nam đi ông. -Nhưng bọn tao muốn chiến. -Các ông là những gì còn sót lại, chỉ dùng lúc nguy cấp, giờ chưa nguy mà lao lên hết thì cháu lấy gì để dùng. Mấy ông cháu mình mau chạy thẳng về hướng Tây, mau lên ông ơi.
Nhiều vong hồn lùi lại phía sau nhường cho tôi một lối đi ngay phía sau lưng đội Hỏa binh, tôi không phải là người quan trọng, tôi là người còn sống, chẳng vong hồn nào muốn tôi bị nhiễm âm khí cả, đêm nay tôi đã hít quá nhiều thứ ấy rồi.
Ba ông Tam đi nhanh phía trước vừa hô lớn dẹp đường vừa hò hét bảo các vong di chuyển về phía Tây Nam khoảng năm mươi bộ (hơn tám mươi mét), chếch về phía cánh trái, phía sau của đội Hỏa binh. Ba ông Tam không hề hỏi tôi tại sao phải di chuyển về hướng Tây, là những vong hồn từng chinh chiến nơi sa trường thì chỉ một câu tấn công vào bên sườn là các ông ấy đã hiểu ra mọi chuyện.
Bên tai tôi văng vẳng tiếng ông già gân Trịnh Phi Nhạn ra hiệu lệnh cho đội Hỏa binh, tôi nghe như ông ấy cho một hàng ngồi xuống và bảo họ hãy nhắm bắn vào phần chân của đối phương hoặc các khe hở, tôi chỉ nghe được như vậy.
Để đảm bảo yếu tố bí mật, mấy ông Tam dẫn tôi chạy lẫn vào những vong hồn lùi về phía Tây Nam, phần lớn vong hồn đều là nghĩa binh khăn trắng đã vào sinh ra tử nhiều trận, ông Tam nói với họ là che chắn phía sau cho thằng bé. Lúc này tôi chưa hiểu tại sao nhưng khi ngoái đầu lại nhìn thì tôi hiểu, ông ấy đề phòng kẻ địch có thể đứng trên cao ở nơi nào đó và nhìn thấy tôi đi về hướng này. Có lẽ giữa ma và một nửa là ma vẫn có những điểm khác biệt nào đó mà tôi không hề hay biết hoặc đơn giản là mấy ông Tam muốn chắc ăn.
-Mẹ cái thằng Phùng bất tài, nó dẫn binh lui chẳng thấy quay lại, chắc chạy một mạch về huyện rồi. Mấy thằng lính thì máu chiến nhưng thằng tướng bảo lui, chả hiểu sao nó leo lên được cái chức ấy.
Ông Tam Ba bực dọc.
-Ai cũng muốn giữ mũ mão trên đầu cả, ngôi làng nhỏ bé này mất đi ít của cải cũng chẳng ảnh hưởng đến đường quan lộ của hắn đâu. Có khi xong trận nó lại dẫn đại quân đến thu dọn chiến trường hộ ấy chứ. Ông Ba bổ sung. -Thôi bỏ đi! Chúng ta còn bao việc phải làm. Thằng trẻ ranh cơ hội ấy nếu có dịp gặp lại tôi sẽ mắng thẳng vào mặt nó trước lính của nó. Tôi im lặng không nói gì, bước thấp bước cao bám theo ba vong hồn phía trước, tôi cũng không có thiện cảm với cái ông Phùng đấy nhưng tôi không quan tâm. Tôi cũng không thích quen biết những người hay vong kiểu như vậy, lúc này còn có lúc khác, giả như ông ta cần giúp đỡ thì việc đầu tiên của tôi chắc chắn sẽ là từ chối.
Bốn chúng tôi đi gần đến gò Đầu Rùa mới đổi hướng đi về chính Tây khoảng hơn hai trăm mét sau đó đi chếch lên hướng Tây Bắc thêm khoảng chừng ấy nữa thì dừng lại, tôi phải chạy mới bám theo kịp, thời gian cũng gấp.
Ông Lê Tam nhận hai trăm Kim quân, ông Lê Ba nhận hai trăm Hỏa binh và ông Tam Ba chỉ huy cũng hai trăm Hỏa binh, con số không tròn như vậy nhưng khoảng chừng ấy, trong túi vải của tôi cũng còn chừng ấy hạt gạo, tôi đã chia làm bốn phần, phần của tôi chưa dùng. Ba ông bàn bạc với nhau rất nhanh, họ là một nên dễ hiểu nhau, theo như lời ba ông nói thì hai đội lớn Hỏa binh sẽ tiến nhanh theo hình mũi tên (chữ V), Kim quân chia hai cánh bảo vệ, đánh thẳng vào bên sườn đội hình của đối phương. Theo như hiệp đồng thì phải tiếp cận thật gần Hỏa binh mới nổ súng để đảm bảo tính sát thương, Hỏa binh bắn xong một loạt lập tức rút về phía sau, ông Tam sẽ thúc hai trăm Kim quân lao vào đánh giáp lá cà.
Chúng tôi xác định rằng hai trăm Kim quân sẽ đánh đến người cuối cùng, nếu chúng nó rút lui thì cũng rút, không truy kích.
-Còn cháu, cháu định làm gì nữa? – Ông Tam Ba hỏi tôi. -Cháu chưa dùng tới bất kỳ đội Thiên tử quân nào, các ông có biết đội ấy có bao nhiêu không?
Cả ba cùng lắc đầu.
-Cháu có thể huy động từ một nghìn đến một nghìn hai trăm Thiên tử quân. -Hả? Nhiều vậy cơ à? -Cháu chắc chứ? -Cháu đã hỏi một ông Thiên tử quân rồi, chẳng biết họ đóng trại ở đâu nhưng đã sẵn sàng giao chiến. -Cháu định đến khi nào thì gọi? -Cháu chưa nắm được ý định của lão trọc đầu nên chỉ dùng khi nguy cấp. Cháu đang chờ mấy ông nghĩa binh với tuần binh đi tìm rắn thả vào vườn chỗ hai chị đang bị bùa yểm. Chẳng biết khi nào thì tìm được rắn... -Nhanh thôi, có lẽ khoảng một khắc là cùng. – Ông Tam nói. -Vậy cháu còn ít thời gian, cho cháu tham gia đánh bọn này với. – Tôi đề nghị. -Chơi Thiên tử quân luôn ư? -Cháu còn thứ này, vui chơi một tí.
Tôi giơ phần gạo rang còn lại trong túi vải lên cho ba ông xem. Tôi chạy tiếp lên phía Bắc thêm một đoạn dài trước khi bẻ ngoặt thẳng hướng Đông mà chạy.
Tiếng súng bắt đầu rộ lên ở hướng Nam. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi