Tôi cứ vừa khích tướng bằng những câu nói móc hiện ra trong đầu của tôi, cũng có đôi chỗ lặp đi lặp lại, đích đến của tôi là đi mãi về hướng Nam – hướng gò Đầu rùa – đến nơi cần đến, rồi tôi cũng đến được. Gió không còn vần vũ xung quanh tôi nữa mà thay vào đấy là những cơn gió nhẹ mơn man thổi trên cánh đồng có lẫn mùi thuốc súng phảng phất. Điều này có nghĩa là Hỏa binh đang đứng, ngồi hoặc nằm bắn ở vị trí này. Tôi nhìn về phía lũy tre lúc này là một màu đen kịt, tôi bước thêm khoảng chừng hơn chục bước chân nữa rồi ngồi thụp xuống lom khom chạy về phía ấy, băng qua năm đến sáu thửa ruộng thì tới rãnh nước cạn, lần mò một lúc trong bóng tối tìm chỗ ban nãy đã hẹn với vong hồn nghĩa binh. Tôi không mất nhiều thời gian để tìm, khi thấy cành nhỏ của lùm cây khi nãy tôi vừa mới đứng bị vít sát xuống đất thì tôi thở phào nhẹ nhõm lấy lá vối trong túi quần ra đưa lên miệng ngậm, với tay cầm ba lô choàng qua vai.
-Tuyệt vời! Tuyệt vời! – Giọng của vong hồn nghĩa binh lên tiếng tán thưởng. – Lần đầu tiên tao tận mắt thấy đánh trận như một trò đùa như thế này. -Sao thế ông? Chỉ là trẻ con đánh trận giả thôi mà, hề hề hề... -Cái trò của mày hay thật, mày tung binh lính áp sát bọn nó rồi lại thu hồi, mày cứ làm như thế bọn nó chẳng biết đường nào mà trở tay. -Đám cung thủ với hỏa khí ấy có diệt được nhiều không ông? -Tao nhìn thì cũng phải phân nửa, vài chục thằng tiêu tán trong ngơ ngác, nhìn bọn nó thất kinh mà chạy tao không nhịn được cười. -Bọn nó chạy đi đâu hết rồi ạ? -Nãy tao gào khản cả cổ bảo mày tung lính về phía bụi tre, chỗ rãnh nước cạn cạnh lũy tre nhà bà mày, chúng nó nấp ở đấy rồi mới lùi dần về phía sau ngoài tầm bắn của Hỏa binh bên mình. -Cháu chẳng nghe thấy gì cả, chỉ biết ném hú họa vậy thôi. -Như thế cũng là tốt rồi, thích cực. Nhìn bọn quỷ ấy nó chạy ngã sấp ngã ngửa như một lũ vịt tao thấy phấn khởi quá thể. -Ông có thấy cả đám vây quanh cháu khi nãy không? -Có mà, đông như kiến bu lấy mày, ngày mai mày không cảm lạnh thì tao cho rằng đó là sự lạ nhất thế gian đấy. Đứng từ chỗ này tao chẳng nhìn thấy mày, bọn nó bu kín mày như đám ruồi luôn. -Cháu tò mò chẳng hiểu trong cái đám vây lấy cháu ấy có mấy vong cầm đầu hay không? -Tao nhìn thấy thằng đầu trọc, nó là dễ nhìn ra nhất vì đầu nó láng bóng, nhẵn thín như ông sư. Nó cũng xuất hồn, khua kiếm loạn xạ như muốn băm mày thành trăm mảnh. Nó đứng chỗ nào thì đám âm binh dạt ra một khoảng, bởi vậy nên rất dễ để phát hiện.
Tôi gật gù nhớ điều này, tôi cũng như vậy thôi nhưng có lẽ khác với Đường Thốc Tử hay Nhữ Quốc Đan trước đây, tôi thuộc kiểu giả làm ma còn bọn họ là ma thật khi hồn xuất ra khỏi cơ thể.
-Cò Tý! Cò Tý! -Dạ?
Ông già gân Trịnh Phi Nhạn hấp tấp chạy đến gần chỗ tôi đang đứng, tôi định chui vào trong vườn xem hai chị đóng vai bức tượng giờ này như thế nào.
-Sao mày lại thu hết Mễ quân? -À cháu quên. Ông có thấy Mễ quân bị ép không ạ? -Có thấy nhưng mà dù yếu hơn, đang đánh mày lại thu binh đột ngột như thế làm mấy ông kia chạy bán sống bán chết đi đâu hết rồi. -Thu chậm thì chẳng còn được bao nhiêu đâu ông ạ. – Tôi giơ túi vải cho ông Nhạn xem. – Cháu thu hồi lại chỉ được khoảng một nửa, có khi chẳng đến. Một nghìn hai trăm nay thu lại có khi chưa được sáu trăm, chậm thêm một khắc nữa thì hết vốn, thua lấm lưng trắng bụng luôn. -Thiệt... thiệt hại nặng như vậy ư? -Nếu tính ra cũng không nặng đâu ông ạ, trừ đi số binh đã thu hồi của ông với anh Vành thì cháu áng chừng bên mình mất khoảng hơn bốn trăm. -Bọn nó cũng có lính dùng hỏa khí kết hợp cung tiễn, giằng co thế này chẳng biết ai ăn ai, cái trò ném binh thình lình, thu binh bất chợt của mày xưa nay tao chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chẳng thể nghĩ nổi. -Nhưng nó hiệu quả không ạ? -Ha ha ha! Mày phải nhìn bọn nó chạy mới biết chứ tao nói có khi chả hết được. -Hì hì hì... Lúc nãy cháu thử ở trong sân nhà bà ngoại cháu, bọn nó đã có một phen kinh hồn táng đởm rồi. Xuất binh thình lình, thu binh bất chợt như ông nói ấy, cháu đã dùng số hạt gạo ít ỏi diệt cũng phải hàng trăm đứa, chúng nó hồn phách tiêu tán cũng chẳng hiểu tại sao. Bọn này sẽ biết tay cháu. -Mày đúng là vô địch thiên hạ, sau này mày làm ma rồi nếu có Đông chinh Bắc chiến nhớ rủ tao, tao sẽ theo hầu mày. -Ối! Còn lâu, ông chịu khó chờ bảy mươi năm nữa đi. -Được! Tao nhất định chờ, tao ở ngay huyện bên chứ đâu, bảy mươi mùa xuân không phải lâu, có cái chờ đợi cũng tốt. -Có khi các ông đây lúc ấy đã thành người hết rồi, cháu lại thành ma. -Thì cứ giao hẹn như vậy, cùng là ma gặp nhau nói chuyện kiểu ma, bọn tao sẽ dạy cho mày những thú vui của ma.
Ông Nhạn, vong hồn nghĩa binh rồi sau đó là cả hồn ma anh Vành chạy đến tham gia câu chuyện phiếm nho nhỏ bên lũy tre đều phá lên cười, tôi không còn thấy buốt tai bởi vì tiếng cười của mấy vong hồn này làm tôi cảm thấy yên lòng hơn nên đã tạm quên đi việc tai ê buốt. Khi trước mặt bạn, chỉ tầm hai trăm mét là những mảng đen với âm khí ngút trời mà bạn vẫn có thể cười một cách thoải mái thì chẳng có lý do gì mà không có cách giải quyết kể cả hiện tại quân số đang chênh lệch khá lớn, đúng hơn là quá lớn!
Lác đác một số vong hồn chạy tứ tán nay cũng lấp ló đằng xa, khi thấy chắc chắn là Hỏa binh phe mình thì họ mới chạy đến, ban đầu chỉ có hai vong hồn nghĩa binh, sau đó thì nhiều hơn rồi cả ba ông Tam cùng tất tả chạy về cùng với mấy anh tuần binh, gặp lại nhau ai cũng vui mừng, chẳng có cảnh tay bắt mặt mừng, chỉ có những tràng cười nhăn nhở với nhau mà thôi.
-Ông tuần đinh đâu rồi ạ? Có ai thấy ông ấy không? -Ngài ấy rút theo hướng Bắc, chắc không vấn đề gì đâu, thông thổ làng mình ngài ấy thuộc nằm lòng nên đời nào bọn giặc cỏ này làm gì được ngài ấy. – Một nghĩa binh lên tiếng. -Chúng ta cần phải có đối sách, ta hơi bất ngờ khi cháu đột ngột thu quân làm bọn ta chạy trối sống trối chết nhưng sau gặp nhau ở tận lũy tre làng bên, trên đường trở lại đây bọn ta nói chuyện thì hiểu rằng không thu sớm thì bọn ta cũng thua, có khi chẳng còn binh lính nào.
Lê Tam tướng quân giọng buồn thiu, ánh mắt nhìn tôi chất chứa bao nhiêu điều muốn nói nên ông ấy hỏi:
-Cháu thu lại được khá không? -Thu lại được nhiều, thiệt hại không đáng kể đâu ạ! – Tôi một lần nữa giơ túi vải lên cho mọi người xem. – Các ông nhìn xem, cháu còn phải đến gần tám trăm binh chứ ít gì, thiệt hại có hai trăm thì đáng gì đâu mà mọi người lo nghĩ, chúng ta chỉ thua vì thế trận, cờ hiệu bị mất nên khó ứng cứu. -Bọn ta... bọn ta cũng muốn biết tại sao, tiểu thư đâu?
Tôi nói với tất cả các vong hồn về tình hình hiện tại mà hai chị đang gặp phải, nghe xong thì vong nào cũng lo lắng nhưng chẳng ai có cách để giải trừ bùa yểm cả, chúng tôi có ai hiểu biết gì về thuật phù thủy đâu, cùng lắm khi bình minh ló dạng, bùa phép được giải trừ thì hai chị sẽ bình yên mà thôi. Mặc dù không chắc chắn nhưng tôi cứ nói bừa với các vong như vậy, quan trọng là điều này làm họ cảm thấy phấn khởi hơn.
Lúc học cấp II và sau này là cấp III rồi cả cấp... đại học tôi đều được dạy hoặc được nghe nói rằng thời phong kiến trọng nam khinh nữ, đàn bà con gái sẽ chịu nhiều thiệt thòi nhưng khi tôi hiểu biết nhiều hơn thì tôi lại nghi ngờ về việc liệu tư tưởng trọng nam khinh nữ có thật sự kinh khủng như những gì tôi đã được nghe hay không?
Có lẽ không hoàn toàn đúng như những gì tôi từng được nghe về việc thân phận người phụ nữ trong thời phong kiến bị đàn áp! Nhìn lại suốt chiều dài lịch sử của nước ta, ngay từ thế kỷ thứ I thì có Hai Bà Trưng rồi Bà Triệu, sau đấy nữa là có Thái hậu Dương Vân Nga, nữ vương Lý Chiêu Hoàng, Bùi Thị Xuân... đều là danh nhân cả, đều khuynh nước nghiêng thành bao đàn ông phải nghe theo, chẳng qua từ nhỏ phần lớn đàn bà con gái được đào tạo để hướng nội nên ít nữ anh tài mà thôi. Tôi cũng nhận ra rằng việc trọng nam khinh nữ đặc biệt nổi cộm hầu như diễn ra ở tầng lớp trên của xã hội do ảnh hưởng của Nho giáo chứ tầng lớp lao động thì vợ vẫn rất to, sợ vợ là một truyền thống lưu truyền ngàn đời trong dân gian và chưa bao giờ mai một, đến hiện nay cũng chưa có dấu hiệu. Thế thì trọng nam khinh nữ ở đâu? Khinh nữ gì mà phải sợ chứ nhỉ?
Đàn ông Việt là yêu phụ nữ, chiều phụ nữ từ xưa chứ chẳng phải bây giờ, nhìn chung là như vậy, bởi thế mới có chuyện khi hay tin hai chị bị hóa đá như hòn vọng phu tôi còn thấy mấy vong hồn trẻ lo lắng lau nước mắt cơ đấy, thật luôn là như thế. Họ nghĩ việc đánh đấm là của đàn ông, giờ liên lụy phụ nữ thì họ không thích. Địch mạnh không sợ nhưng nước mắt phụ nữ có thể làm họ tan chảy, bởi thế tôi tin rằng tầng lớp lao động thời các cụ phần lớn là tôn trọng vợ, yêu thương vợ con. Những người tiếp cận và bị ảnh hưởng của Nho giáo thì suy nghĩ sẽ khác, sống sao thì thác vậy, tôi tin điều này.
-Bây giờ chúng ta phải có đối sách, bọn nó ước chừng còn đến hai nghìn quân, đều là đám thiện chiến cả. – Ông Lê Tam nói với tất cả các vong. – Chúng ta phải tìm cách khác, đối mặt trực diện với chúng nó e rằng phần thắng rất mong manh.
Các vong xôn xao bàn bạc với nhau lẫn trong tiếng súng nổ, tôi đứng khoanh tay lắng nghe, mắt nheo nheo nhìn về phía những khoảng đen đằng xa với âm khí ngút trời kia, tôi hỏi ông Nhạn:
-Hỏa binh của mình tầm bắn khoảng bao nhiêu thế ông nhỉ? -Ta nhớ trước đây khi học thì tầm bắn của hỏa khí này là nửa dặm. (Khoảng hai trăm năm mươi mét, dặm Tàu cứ không phải dặm Âu các Nhân dân ạ.) -Cung tiễn như bọn nó đang dùng tầm bắn khoảng chừng một trăm hai mươi bộ (khoảng hai trăm mét) – Ông Tam bổ sung. – Trước đây ta cũng huấn luyện cung thủ nên điều này ta rất rõ. -Như thế có phải là bọn chúng đang đứng ngoài tầm bắn của chúng ta không ạ?
Tôi chỉ tay về phía xa, các vong đều nhìn, sau một hồi bàn luận thêm thì ông Tam nói với tôi:
-Bọn nó chắc chưa tìm ra cách tiếp cận đội Hỏa binh nghìn quân này, ta đây nhìn cũng còn sững người một lúc. Thời bọn ta hỏa khí kiểu này thì có nhưng một đạo như này tập trung một lúc chiến đấu thì chưa thấy bao giờ, nhiều lắm chỉ khoảng ba trăm tay súng đã là kinh khủng lắm rồi. -Bây giờ hai bên hằm hè nhau, bọn nó có thể đông gấp đôi nhưng không tiếp cận được thì vô ích, chúng nó mà đến gần thì ta sẽ có cách làm bọn nó thoái ông Tam ạ. -Ông có cách gì?
Ông Tam hỏi lại. Sau nhiều trận sinh tử, dường như những vong hồn đã trở thành bè bạn hơn là trên dưới, tôi lại thấy điều này là hợp lý.
-Chả phải cung thủ thì phải ngồi hoặc đứng mới bắn được sao, bọn nó mà ngồi bắn thì tôi sẽ cho quân bò lên bắn cả loạt, ma thì cũng sợ chết, chết thì ai mà chẳng sợ. -Nhưng còn bọn cầm hỏa khí thì sao? -Bọn đấy khi nãy thằng Tý nó chơi cái trò trẻ con diệt được phân nửa, chạy tán loạn nên giờ nó gườm gườm mình đấy. -Cháu chơi trò gì?
Anh Vành nhanh miệng tường thuật lại mọi việc, vong hồn nghĩa binh đứng gần tôi phụ họa thêm đoạn sau làm tất cả cười nghiêng ngả, họ bảo sau này tốt nhất đừng dây vào thằng này, dây vào nó có khi đang ngủ thì hồn siêu phách lạc còn chưa hiểu tại sao ra nông nỗi ấy. Trò tung quân rồi lại thu hồi ngay sau đó thật sự là một sáng kiến tuyệt vời, dưới cái nhìn của ông Tam thì nó sẽ gây hoang mang cho đối phương.
-Cháu không tin thì có thể thử, giờ mà cháu thử chạy về phía bọn nó, ví dụ chạy theo hướng sát bụi tre này thì đám đó sẽ lùi lại phía sau ngay, bọn nó cũng là lính cả thôi, thằng nào cũng muốn đến lượt đầu thai, ai dại tán hồn vì một thằng nhóc. Như thế gọi là lúc chết thì không nhắm mắt được mà làm ma rồi thì không cam tâm đấy mà. -Mày thử đi cò Tý, mày dọa bọn nó đi!
Chẳng biết ai đó đã lên tiếng như vậy rồi nhiều vong hồn hùa theo, ông Tam cũng đồng tình, tôi thì trẻ con mà, tôi cũng muốn thử. Anh Vành cho mấy đội đứng gần lũy tre tạm ngưng bắn để không bắn lạc đạn vào tôi, thật ra anh ấy chẳng cần ra lệnh thì đội Hỏa binh kiểu gì cũng ngừng bắn khi tôi ở trong tầm ngắm của họ, điều này chỉ mình tôi biết mà thôi.
Tôi một tay cầm thanh kiếm, một tay cầm túi vải chạy ào về phía trước, chạy được chừng hơn ba chục mét thì đúng như ông Tam đã nói, đám âm binh đứng chen chúc cạnh lũy tre, dưới rãnh nước cạn lùi lại thật. Tôi dừng chân rồi quay lưng chạy về chỗ cũ khi tên bắn vù vù sau lưng, bao nhiêu vong hồn phá lên cười vì thấy đối phương nhát gan, tôi dĩ nhiên cũng cười hềnh hệch, nhìn âm binh quỷ với con mắt của kẻ bề trên.
-Ê! Mấy thằng chết nhát kia! Chúng mày sợ một thằng trẻ con hỉ mũi chưa sạch mà đòi đánh với các ông à? Về bú tí mẹ đi. -Bọn chết nhát bảo sao khoe binh hùng tướng mạnh mà gặp bọn tao đều cúp đuôi chạy về, chúng mày có nghe một gã nào đó chui ống đồng chưa? Chưa nghe ông kể cho mà nghe!
Đấy! Những vong hồn đủ cả, từ tuần binh, nghĩa binh, từ ông tướng đến lính quèn đều tha hồ cười và cà khịa bên kia, dù gì cũng chưa tìm ra cách, chửi kẻ địch cũng là một cách.
-Bọn dốt ấy nó không hiểu đâu, ai biết tiếng Tàu đứng ra chửi đi, thay mặt đi. -Tôi, để tôi, tôi biết! -Tôi nữa. -Ta cũng biết, giọng ta cũng to!
Cả trăm vong hồn nhao nhao rồi cũng có đến gần hai chục vong lấy tay làm loa đồng thanh tổng sỉ vả gì đó mà tôi nghe không hiểu, sau đó tôi mới nghe ra là bàn bạc rồi quyết định cùng chửi cho to.
Bỗng nhiên tôi lại nhớ ra cái đêm hai chị xinh đẹp ngồi nấp bên bờ ruộng, giá như chị Khuê ở đây thì hay biết mấy, chị ấy văn thơ hay kiểu gì cũng làm giặc tức điên. Tôi nhìn những vong bắc loa tay để hò hét buốt cả tai nhưng thấy cái nghĩa họ chửi không hay lắm, có khi chẳng bằng bọn trẻ con cà khịa nhau. Nhưng tôi thông minh, tôi có thể không nghĩ ra nhưng tôi có trí nhớ tốt.
-Này các ông, các ông ơi! Đừng chửi nữa!
Tôi nói nhưng chẳng ai nghe thấy, tôi phải nhờ mấy vong giúp đỡ thì các vong mới ngừng việc đang làm, họ có chút ngạc nhiên nhưng cũng chờ đợi tôi lên tiếng.
-Bên kia đang chửi cái gì, họ cũng đang chửi ta phải không ạ? – Tôi hỏi. -Đúng! – Ông Tam gật đầu. -Bọn nó chửi cái gì, cháu không hiểu. -Bọn nó chửi mình là dân man di, là con cháu người Hán của nó mà láo, nó chửi tổ tông ba đời nhà thằng ranh con tên là Tý. -Tý nào ạ? -Là mày chứ còn ai vào đây nữa? – Anh Vành gắt. -Em có phải tên ấy đâu, tên này mỗi bà nội em gọi với mấy người quen thôi mà. -Thì bọn nó biết tên đó nó réo mày, bọn nó biết mày là đầu trùm, muốn ăn tươi nuốt sống ba đời mày, cuốc mả nhà mày... đủ cả. -Lũ ngu! – Tôi nói gọn lỏn. – Chửi thì cũng phải biết tên, biết tộc người ta chửi mới đã, chứ chửi chung chung như thế không mỏi mồm à? Bây giờ mọi người lôi kéo thêm dân làng ra đây, chọn vong nào to mồm, có sức để chửi và chạy trốn nếu nó điên lên. -Mày định chửi nhau với bọn nó thật à? – Ông Nhạn hỏi tôi. -Cháu sẽ chỉ cho các ông cách chửi, cháu đây dù sao cũng là em kết nghĩa của chị Khuê, đệ tử chị Hoa nên cũng nghe các chị ấy réo lên tông ti bọn họ rồi nhưng nay cháu có cách hay hơn vì cháu giỏi hơn các chị ấy!
Tôi nói đến đây thì ngưng lại ngoái đầu về sau nhìn rồi nói lại:
-À! Thật ra là thầy giỏi thì trò hay chứ không phải tự nhiên cháu giỏi. Các ông mau chia nhau gọi dân làng đi, mau lên ạ.
Hơn một nửa vong hồn quay lưng rời đi ngay lập tức, tôi không phải là chỉ huy nhưng đều quen biết nhau cả, họ biết tôi nhiều hơn tôi biết họ nhưng tôi lại luôn sẵn sàng giúp họ nên có thể vì thế mà họ không hỏi lại tại sao.
-Đây các ông nhé! Cái lão trọc đầu tên thật là Đường Ba Tài, tên cúng cơm lão ta giấu kín bây lâu nay đã bị cháu nghe được! -Ồ!!! -Ồ! Thế thì thằng này rồi đời. -Trong cái đám tướng bên kia có một tên chỉ huy tên húy là Hoàng Khâu Nhất, mệnh danh là Thường thắng tướng quân. -Thường thắng cái mả mẹ nhà nó, đêm nay cho nó nằm tại đây luôn đi. -Tổ tiên của Đường Ba Tài đầu trọc là một ông tướng họ Đường, cháu nhớ là Đường đại tướng quân gì đấy chứ không biết tên thật. Sau cùng là một thằng âm binh mệnh danh là La Thượng tiên sinh, thằng này hình như cùng là gốc gác như chúng ta, rước voi về dày mả tổ. -Đừng để bọn ông bắt được, ông cắt tiết.
Cứ mỗi thông tin tôi đưa ra là lại nhao nhao như vậy, chêm vài câu cảm thán vào như thế.
-Các ông làm thơ ca gì đó để chửi được không? – Câu chốt của tôi là một câu hỏi. – Chửi bằng thơ ca như chị Ngọc Khuê nghe chắc là nhẹ nhàng nhưng buốt óc ạ. -Thôi mày ơi, bọn tao chữ nghĩa có hạn, thơ con cóc may ra làm được chứ mày bảo làm thơ phú như tiểu thư con quan học hành từ tấm bé thì bọn tao chịu. -Đúng rồi, cứ kêu tên tục của nó ra mà réo là đủ. -Bọn nó chả biết bọn mình, mình lôi tổ tiên ba đời nhà nó ra thì nó sẽ tức.
Lộn xộn mỗi vong một câu, cứ eo éo bên tai, tôi phải giơ tay lên cho im lặng rồi hỏi tiếp:
-Bây giờ các ông cử ra một quản ca đi, hay Lê tướng quân làm quản ca. -Quản ca là gì? – Ông Tam hỏi tôi. -Quản ca... là người quản lý ca khúc, à không, không phải. Quản ca là... là người bắt nhịp cho mọi người cùng hát, ở đây chửi chung cũng cần có quản ca mà. -À được, cái này thì dễ, như vậy gọi là quản ca à? -Vâng, bọn cháu đi học thấy gọi thế, quản ca rất là oách vì hát hay, giờ ông chỉ đạo việc chửi thì tốt vì giọng ông to. -Mày kiểu gì cũng nói được, mồm mép tép nhảy quá cháu ơi.
Lại thêm những tràng cười rộ lên, tôi cũng cười theo, không khí dần nóng lên, ai cũng có vẻ hăng.
-Thế các ông bàn với nhau xem chửi bọn nó như nào rồi đồng thanh, ông Tam bắt nhịp, chửi bằng tiếng Tàu luôn cho quân nó nghe mà thất kinh các ông ạ.
Chỉ vài phút sau đó một bài vè - vâng! Hẳn là một bài vè được sáng tác ngay ở trận địa ruộng lúa đầy khói súng, sau lưng bức tường Hỏa binh. Tôi được giải nghĩa nôm na như thế này, dài lắm, tôi không thể nhớ hết được:
“Nghe vẻ nghe ve Nghe vè đầu trọc Bất tài thất học Bất nghĩa bất nhân Bất trung bất hiếu Mà lại làm quan Dân chúng kêu than Nhưng thật là oan Do mả họ Đường Táng vào bãi c** Đời nay thằng cháu Phù thủy trọc đầu Mệnh danh Thốc Tử Thốc Tử trọc đầu Dốt bền ngu lâu Dẫn ông cụ tổ Đi vào hang hổ Bị đuổi tụt quần Có anh tướng quân Gọi là thường bại Họ Hoàng tên Nhất Thằng này ngu nhất! Thốc Tử ngu nhì ....”
Còn rất nhiều câu khác nữa, qua miệng của những vong hồn cuồng nhiệt bắc loa tay theo hiệu lệnh của quản ca Lê Tam thì Hoàng Khâu Nhất là hàng thất hại hạng nhất, bị gọi ba đời tổ tông về quỳ lạy. Đường đầu trọc bị kêu đích danh ví thêm là họ nhà tôm cứt lộn lên đầu, thằng chắt ra lệnh cho thằng ông, thằng ông dại còn thằng cháu ngu. Đối với La Thượng tiên sinh thì để các bà chửi: “Tiên sư cái thằng La Thượng, tổ tiên mày là La Tiểu Nhân, các bà đây truyền đời báo kiếp cho mày đừng để các bà tóm được mày sẽ la đến sáng, các bà sẽ rút lưỡi, móc mắt nhà mày...”
Thật may tôi không biết tiếng Hán nên nghe chẳng hiểu gì khi cả trăm vong hồn réo vang cả một góc trời.
Tôi cảm thấy mình quả nhiên có năng khiếu làm thầy dùi. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi