Đưa tay sờ nắn túi vải áng chừng còn khoảng bốn đến năm chục hạt gạo rang, tự nhiên tôi cười toe toét bởi vì tôi vừa nghĩ là một cách rất hay lấy ít địch nhiều. Cẩn thận để thanh kiếm vào sau cổ áo thun, tôi dốc hết số gạo rang còn lại ra lòng bàn tay phải rồi đứng lên rất hiên ngang nhắm thẳng nhóm cung thủ vừa mới xuất hiện ngay dưới sân còn chưa kịp bắn, tôi khấn gọi Kim quân, vừa khấn vừa ném mạnh về phía trước rồi ngồi thụp xuống rất nhanh:
-Tiêu diệt bọn cung thủ, nhắm cung thủ mà hạ gục!
Từ chỗ tôi đứng đến giữa khoảng sân trước nhà khoảng ba chục mét hơn, tôi áng chừng như vậy nhưng nhờ đứng trên cao nên ném dĩ nhiên sẽ xa hơn so với bình thường. Gạo vừa rơi xuống sân thì Kim quân hiện lên, ngay lập tức đội này nhào tới nhắm đội cung thủ mà vung gươm, sự việc diễn ra rất nhanh, những âm binh đang đứng xung quanh đó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi đám này nhận ra địch quân đang ở lẫn với họ thì gần như toàn bộ đội cung thủ đã bị tiêu diệt cùng với một số âm binh khác.
-Thu binh!
Đội Kim quân này lại biến mất, trở thành những hạt gạo trong túi vải trên tay tôi, tôi phải cố nhịn cười khi mà địch vẫn đang ngơ ngác nhìn xung quanh để tìm Kim quân vừa mới giây trước còn ở ngay trước mặt bọn chúng.
-Hỏa binh quay về phía sau bắn xuống sân, bắn tất cả đứa nào đứng dưới sân!
Đội Hỏa binh quay lưng lại, súng bắt đầu nổ, đám âm binh đang đứng dưới sân nhốn nháo bỏ chạy, có đứa nhảy qua cả tường hoa lẩn vào trong vườn bưởi. Tôi nhanh chóng thò mặt lên mái ngói để nhìn ra phía sau vườn, đằng sau vẫn rất đông, tên vẫn bắn lên trời vọt qua mái nhà trên rơi cả sang vườn bưởi. Nhìn ngó vài giây tôi lại giở trò tiếp, những hạt gạo lại được đổ ra lòng bàn tay phải rồi cứ nằm như vậy mà tung mạnh về sau vườn, vẫn là Kim quân, lệnh của họ là tiêu diệt đối phương trước mặt, chừng vài giây sau khi Kim quân xuất hiện đánh giáp lá cà với âm binh thì tôi lại mở túi vải hô thu binh trước sự ngơ ngác của đối phương, nhiều tên bị tiêu diệt vẫn chưa hiểu tại sao, những tên còn lại cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhìn dưới sân không có bóng âm binh nào nhưng tên lại bay từ vườn bưởi lên mái nhà, có lẽ vài Hỏa binh trúng tên nhưng tôi không thể nhìn rõ. Trước tình cảnh ấy tôi ngay lập tức thu lại toàn bộ đội Hỏa binh trên mái nhà, nhìn tên bay từ vườn sau ra đằng trước, tên bắn từ vườn bưởi vọt ra phía sau, hai bên bọn chúng bắn lẫn nhau, chẳng biết có trúng nhau hay không nhưng la hét om sòm. Thêm một nắm gạo nữa được tôi ném về phía vườn sau ở một vị trí khác, tôi nhẩm đếm đến mười thì lại mở túi thu binh, trò này hay thực sự.
Ngồi giữa hai bên là địch quân mà tôi không có chút sợ hãi, thậm chí còn vui mừng cũng như thán phục sự thông minh của chính mình.
Bám vào cành bưởi, tôi mau chóng nhảy xuống đất, tự nhiên cảm thấy rất phấn khởi bởi vì trước đây chẳng nghĩ ra cái trò láu cá này, chỉ nghĩ ném gạo rang vào giữa địch quân rồi chấp nhận thiệt thòi. Bây giờ trong túi còn đến hai trăm hạt gạo thì lấy ít địch nhiều cũng được rồi, Đường Thốc Tử giờ cũng là vong hồn, tổ tiên của lão ấy cũng là vong hồn chả lẽ lại không sợ tên bay đạn lạc?
Tôi ngồi im dưới gốc bưởi, một tay để lên trên miệng vừa suy nghĩ vừa để phòng hờ nếu bị âm binh ào vào thì hiện thân chạy chốn, phải khai thác triệt để lợi thế của mình thì nhất định đối phương không biết đâu mà lần. Đường Thốc Tử có cao siêu đến mấy thì xuất hồn cũng mất đến vài phút còn tôi thì chỉ vài giây, âm binh mạnh thì hiện thân bỏ chạy, gặp người sống thì ẩn thân đi trốn, thứ lá vối này thật là tuyệt vời, có khi chị Ma cũng chẳng thể nghĩ ra cái trò này ấy chứ.
Tôi định di chuyển ra phía sau nhà để thu hồi mười lăm Hỏa binh kia nhưng bò đến cửa bếp thì tôi lại đổi ý bò qua sân giếng, nấp cạnh thành giếng nhìn tên vẫn bay vù vù qua mái nhà mà muốn bật cười và đứng lên nói lũ ngu dốt nhưng kìm lại được. Trên lối ra cổng có nhiều âm binh, bọn này cũng đã phát hiện ra tôi, chúng hò nhau xông đến giống như muốn bắt sống, tôi vội bỏ lá vối ra khỏi miệng chạy thẳng về phía đám này, cắn răng chấp nhận lạnh, vừa lom khom chạy vừa thò tay lấy ra một nhúm gạo, chẳng cần nhìn rồi ném về phía sau, đếm đến năm thì lại mở túi thu binh, thu xong lại ném một nhúm về phía vườn bưởi rồi lại thu binh khi đếm đến năm. Dĩ nhiên tôi không biết có diệt được tên âm binh nào không hoặc có bị thiệt hại binh lính nào không nhưng tôi cảm thấy rất vui với trò này. Đường Thốc Tử giờ này ở đâu? Lão ta có nhìn thấy mặt tôi thì tôi cũng cóc sợ, hiện thân rồi thì chỉ cần quan tâm đến đám tay chân của lão ta mà thôi. Tôi nhảy vào vườn bưởi tối om, vừa bò vừa lom khom quan sát, cảnh giác cao độ. Càng lúc càng lạnh nhưng tôi cố gắng chịu đựng tiến nhanh về lối chui qua vườn bên kia. Tôi nghe rõ tiếng đào đất trên gò, ánh đèn pin không còn rọi linh tinh nữa nên tôi đoán bọn họ đã đào sâu được rồi, nhẩm tính khoảng sáu mươi phút có lẽ đào được cỡ một mét đất là nhiều. Tôi chưa vội chui qua vườn bên kia mà dựa lưng vào bờ rào thò đầu nhìn lên gò, mùi thuốc súng ở khu này nồng nặc, thêm cả mùi tanh nồng nữa. Tôi thản nhiên thò tay lấy ra một vốc gạo rang, miệng hơi cứng nhưng chẳng ảnh hưởng đến việc gọi Kim quân, tôi ném vốc gạo này về phía gò miếu, vì ngồi nên tôi không ném được xa, có lẽ chỉ bốn mét nhưng quan trọng là mệnh lệnh tiêu diệt đối phương, lần này tôi đếm đến mười rồi mới thu binh, thu binh xong tôi không ném về vị trí cũ nữa mà đổi hướng ném lên cao, rất gần chỗ tôi ngồi, lại đếm đến mười thu binh rồi mới chịu chui qua rào sang vườn nhà hàng xóm. Tôi tin rằng lũ âm binh quỷ quái kia từ lúc làm ma chắc chưa bao giờ phải đối phó với kiểu đánh chẳng có tí quy củ nào như tôi, tôi có được học qua trường lớp nào đâu, miễn sao làm đối phương khiếp đảm là tôi thành công rồi.
Tôi không vội ẩn thân mà vừa bước đi vừa lấy áo khoác đang quàng trên cổ mặc vào, lấy hai tay ôm lấy thân mình co ro chạy về nơi hai chị đẹp vẫn đang đứng bất động. Hai chị vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn tư thế cũ, tôi cảm thấy yên tâm cho lá vối lên miệng, khung cảnh lại thay đổi, hơn sáu chục Kim quân vẫn đứng xung quanh cùng mấy vong hồn nghĩa binh. Ẩn thân thì tôi không còn cảm thấy lạnh nữa.
-Em xin lỗi nhưng em chưa tìm ra cách tiếp cận gò miếu vì bọn nó đông lắm, tuy nhiên em đã có cách để diệt lũ này rồi.
Tôi nói với hai chị, tôi nghĩ hai chị đều nghe thấy, hai chị xinh đẹp chẳng hẹn mà cùng rơi nước mắt, tôi ngẩn người ra hỏi:
-Hai chị bị đau à? Cố chịu thêm một tí nữa, nhất định em sẽ làm cho lão trọc đầu ấy thất bại, nhất định hai chị sẽ có cơ hội để rửa hận. Bọn họ đào đất chắc được một mét rồi, cứ kệ bọn họ thôi. Em nhớ lần trước cũng phải đào sâu đến ba mét hơn nên em còn ít nhất nửa canh giờ nữa để chơi đùa với đám này.
Nước mắt hai chị đẹp vẫn không ngừng rơi, tôi chẳng biết phải dỗ dành làm sao, tôi cũng không biết mình có thể lau nước mắt cho hai chị hay không.
-Ông ơi! – Tôi nói với một nghĩa binh. – Ông cũng là ma, ông có thể tháo cái khăn trắng trên đầu thấm nước mắt cho hai chị cháu được không? Khóc mà không lau được nước mắt sẽ không nhìn thấy gì, sẽ rất khó chịu. -Được được, để ta!
Hai nghĩa binh vội tháo khăn đội trên đầu ra:
-Xin hai tiểu thư thứ tội, để tôi lau nước mắt giúp.
Trong khi hai nghĩa binh nhẹ nhàng dùng khăn trắng lau nước mắt giúp hai chị đẹp thì tôi an ủi:
-Hai chị ngoan, đừng có khóc, đứng lâu như thế chắc là rất mỏi, cố lên. -Hai tiểu thư đứng đến sáng cũng không mỏi, bọn ta là ma chứ có phải người đâu mà mỏi, mày chả biết gì. -Thế hai chị đau ở đâu? Bọn khốn kiếp đã dùng bùa yểm kiểu gì làm hai chị đau đến phát khóc thế này? -Mày đúng là trẻ con, bọn tao đứng canh ở đây từ nãy có gì đâu, tự nhiên mày trở lại nói vài lời làm hai tiểu thư khóc, chắc là cảm động vì mày đấy. -Cháu có làm sao đâu, vẫn bình yên như thường mà. -Lớn rồi mày khắc hiểu. -À! Thế là hai chị cảm động vì tình cảm của em đúng không?
Nước mắt lại rơi ra, hai ông nghĩa binh lại thấm hộ, một ông nói:
-Thôi mày đừng nói nữa, lúc này nước sôi lửa bỏng mà mày cứ nhơn nhơn. Tao nghe nhiều về mày nhưng nay giáp mặt tao thấy mày đúng là một thằng kỳ lạ, chả biết nên tả như thế nào. -Hai chị đừng có khóc, ngoan đừng khóc. Nếu thấy em là đứa tốt bụng thì chị Khuê sau này không được gọi ngươi xưng ta với em nữa, gọi em xưng chị như chị Ngọc Hoa là hay nhất, nghe rất là tình cảm. -Thôi tao lạy mày, mày còn nói thế thì bọn tao đứng đây lau nước mắt hộ đến sáng à? Đàn bà con gái là mau nước mắt, mày đúng là... -À... à thì nhân tiện cháu nói thế chứ bình thường thì hai chị sẽ nạt cháu ngay.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ma nữ khóc, đến tận hai ma nữ khóc cùng một lúc, nhưng mà ma đẹp khóc hình như khác mấy mụ ma xấu xí như Mẹ Chẽ. Sau này nhất định tôi sẽ lấy vợ đẹp để nếu có khóc thì vẫn đẹp, nhưng chỉ nên để họ khóc vì hạnh phúc thôi.
-Hai chị ngoan đi, đừng có khóc nữa. Lớn rồi còn khóc nhè nhìn rất buồn cười, khóc mãi sẽ làm hai chị xấu đi. -Thôi tao lạy mày đấy cò Tý! Mày không nói nữa có được không? -Dạ được!
Đúng lúc ấy nghĩa binh còn lại chạy đến nói:
-Cò Tý, cò Tý! -Dạ? -Tình hình ngoài kia không ổn rồi mày ơi! -Sao thế hả ông? -Bọn âm binh từ trong vườn nhà bà mày tràn ra rất nhiều, những đội ở mé Tây và Tây Bắc đều bị đẩy lui, tao nghĩ sắp vỡ trận. -Sao lại thế được? -Bọn nó ra đông lắm, tao nhìn thấy tên bắn như mưa, mày mau ra mà xem, bọn nó dùng hỏa khí kết hợp cung nỏ. -Còn đội Hỏa binh của ông Nhạn đâu? -Vẫn chỗ cũ, bọn nó hình như chỉ tập trung đẩy lui hai hướng kia, một đội cung tiễn và hỏa khí quay sang bắn trả đội ông Nhạn.
Tôi vội vàng chui ra khỏi vườn. Tôi đứng cạnh bờ tre nhìn ra cánh đồng nhưng không thể bao quát được toàn cảnh trận đánh, vong hồn nghĩa binh nhảy lên một lùm cây rồi nói với tôi:
-Đội lính nha môn bỏ chạy rồi! -Sao ông biết? -Cờ! Nhìn cờ. -Còn các đội khác? -Không còn thấy cờ nữa, vài đội không còn cờ! -Ông nhìn hộ cháu xem đội cung tiễn và hỏa khí của bọn nó ở đâu? -Đằng kia, đằng kia! Khoảng năm mươi bộ (tám mươi mét) từ chỗ này chếch về hướng Tây Bắc. Bọn nó đều nằm hoặc ngồi bắn nên Hỏa binh bên mình không còn tác dụng nữa. -Ông xem bọn nó đông không? -Tao nghĩ cũng phải hai trăm hoặc hơn.
Tôi nhẩm tính nhanh, năm mươi bộ là khoảng tám mươi mét, tương đương với hai trăm bốn mươi bước chân bình thường của tôi.
-Cháu phải ra chỗ ấy diệt bọn cung tiễn và hỏa khí của bọn nó. -Nhưng nguy hiểm. -Cháu nhờ ông đứng ở đây, tí nữa cháu quay lại, cháu cần tin báo an là không có đứa nào sau lưng. -À! Tao hiểu rồi. -Ông có cách nào... -Đây, mày nhìn cái cành cây này. – Vong hồn nghĩa binh chỉ vào một lùm cây nhỏ ngay bên cạnh tôi. - Nếu mày quay lại mà cành cây bị vít xuống đất nghĩa là không có thằng nào sau lưng.
Tôi gật đầu, kéo khóa cái áo khoác rồi lại nhét thanh kiếm ra đằng sau gáy, túi vải cầm ở tay trái, ba lô để lại cạnh hàng rào rồi hiện thân nhắm thẳng hướng Tây Bắc đếm từng bước chân, tôi bước thật nhanh không có chút sợ hãi. Nếu như có gã nào đó phát hiện ra cái bóng của tôi ngoài cánh đồng thì tôi sẽ bỏ chạy về hướng Nam – hướng gò Đầu Rùa – rồi ẩn thân là xong, hướng ấy đội Hỏa binh vẫn nguyên vẹn, sẽ không phải lo âm binh đuổi sau lưng. Đếm đến hai trăm năm mươi bước chân thì tôi dừng lại ném một nắm gạo về phía trước, nắm thứ hai rồi nắm thứ ba, đến nắm thứ tư rồi hết sạch. Tất cả lại là Kim quân cận chiến, tôi không thể biết chính xác vị trí của đối phương nên ném theo cảm tính, tôi nhẩm đếm đến mười rồi mở túi thu binh sau đó ném hai vốc lớn về hai bên trái, phải. Tôi làm như vậy vài lần, tôi không ném hai lần cùng một vị trí. Nhớ đến lời mô tả của của vong hồn nghĩa binh khăn trắng, tôi chạy nhanh về hướng chính Tây, băng qua những thửa ruộng, chạy được khoảng gần ba trăm mét thì tôi mở miệng túi vải hô thu binh. Tôi không biết các đội binh đang ở nơi nào nên tôi cứ thẳng hướng chính Tây mà chạy thêm vài chục mét nữa, quả nhiên túi gạo sột soạt. Tôi quay trở lên hướng Bắc cũng luôn miệng hô thu binh, kèm theo tên của những vong hồn mà tôi đã giao quân, trong đó có cả ông Tam Ba, có lẽ tôi đã chạy đúng hướng nên gạo rang bắt đầu nhiều hơn. Chạy như vậy khoảng ba trăm mét giữa đêm tối thì tôi dừng chân quay mặt về hướng Đông, trực chỉ bụi tre cuối cùng đang hiện trên nền trời mà chạy. Tôi thu thêm được rất nhiều gạo rang, chẳng biết chính xác là bao nhiêu nhưng nếu tôi đã xuất ra khoảng một nghìn thì chí ít cũng thu về được khoảng năm trăm hơn - tôi nghĩ như vậy.
Mọi thứ đã thay đổi nên tôi nghĩ mình cũng cần phải thay đổi, chị Ma với chị Đẹp giờ bị bùa yểm nên chẳng còn cờ hiệu, những vong hồn nếu thấy tôi thu quân sẽ đoán biết có thay đổi, kiểu gì cũng bỏ chạy bán sống bán chết, cũng tốt, chạy là tốt. Nếu họ trở lại thì đội Hỏa binh hàng nghìn lính ở mặt phía Nam sẽ là nơi thu quân lại, gặp nhau ở đấy, tùy cơ ứng biến mà thôi. Xem như chiến trường ngoài cánh đồng này tôi thua âm binh các cụ của Đường Thốc Tử, lão ấy đã tung ra quân mạnh và đông đảo, đủ các loại binh mà lão có, Tôi cần nắm bắt số lượng, chủng loại quân của lão ấy trước khi tung đòn hiểm. Một nghìn Thiên tử quân giống như ông Lý Kế Nghiệp nói kiểu gì cũng đánh ngang ngửa với Đường Thốc Tử hoặc chí ít là làm cho lão kinh sợ khi tôi có một đội quân thiện chiến, chính quy. Bên cạnh đó, số binh lính gạo rang vẫn còn hơn một nửa so với lúc đầu tiên thì tôi nghĩ mình vẫn còn rất nhiều vốn để đầu tư trong canh bạc sắp tới.
Tôi cũng biết việc mình chạy lăng xăng giữa cánh đồng trống như này, trong những cơn gió lạnh như cắt da như muốn quấn lấy tôi là rất nguy hiểm, có thể tổ tiên của lão trọc đầu và cả lão đang đứng ngay bên cạnh tôi nhưng đã sao? Nếu ông ta không xuất hồn nữa về báo cho đàn em truy đuổi thì tôi lại dư sức bỏ chạy, mà về báo tin thì ông ta lại mất một khoảng thời gian để xuất hồn.
-Ê! Đường bất tài, Đường đầu trọc ngu dốt, đầu óc bã đậu! – Tôi vừa chạy vừa nói trong tiếng thở. – Ông nhìn thấy mặt cháu chưa? Ông già đầu mà bị một thằng nhóc chơi khăm có tức không? Ông làm gì được cháu nào? Chẳng biết năm nay ông bao nhiêu tuổi nhưng ông chỉ thọ thêm được một năm nữa, à không, có khi mấy ngày nữa thôi. Còn cháu thọ đến tám mươi sáu tuổi cơ.
Tôi dừng lại cúi người để thở, quay đầu nhìn về phía lũy tre đằng xa nhưng không thấy bóng dáng ai, chỉ có những cơn gió lạnh vẫn không thôi vây lấy tôi.
-Ông với lũ tay chân ngu dốt, đần độn của ông không lấy được vàng đâu, trước khi bình minh lên thì tai vạ sẽ đổ xuống đầu ông. Lũ đầu trâu mặt ngựa đang đào đất trong kia người nào cũng bị đánh dấu cả rồi, cháu ông bị tàu hỏa cán còn ông nhất định sẽ bị vặn cổ. Tổ tiên của ông là đại tướng quân gì đấy có cứu được ông không? Bảo ông già ấy là ma phương Bắc thì cút về phương Bắc đi, đừng để cháu bắt được, cháu nhất định sẽ vùi tượng vào bãi cứt trâu hoặc nước tiểu trẻ con, muôn đời không ngóc đầu dậy được đâu.
Tôi lại chạy, gió như lạnh hơn, cắt da cắt thịt. Tôi rút thanh kiếm gỗ ra vung lung tung xung quanh mình, gió lạnh vì thế mà bị đẩy lùi ra.
-Đường bất tài, ông giấu tên làm gì, tên ông là Đường Ba Tài, nếu có con cháu thì gọi điện cho nó lo hậu sự đi. Ông đúng là dốt nát, đầu đất vặn cót, âm binh của ông là bọn khổng lồ chân đất sét, có giỏi thì nhảy vào, thanh kiếm này tiễn mả tổ nhà ông về với cát bụi đấy, lại đây, lại đây!
Tôi vừa nhiếc mắng vừa vung kiếm:
-Cái thứ bùa ngải nửa mùa, phù thủy nhà quê như ông thì làm được gì cho đời, cái gì mà ẩn thanh với cấm khẩu, trò trẻ con của ông chỉ làm trò cười cho cháu thôi ông ơi, phù thủy bất tài, chỉ nước đái trẻ con là phép thuật cao siêu thành than hết. Tiếng gió rít mạnh, rõ ràng là lão ta đâu đó quanh đây như muốn bóp cổ tôi, tôi vừa lùi về phía sau vừa cà khịa tiếp: -Vào đây mà bóp cổ này, bóp mạnh vào hộ cháu cái. Ông xuất hồn có mang thanh kiếm cùn không? Lêu lêu!
-Ông tướng quân họ Đường ơi, bảo con cháu nhà mình về đi, đập đầu vào đít cháu xin lỗi đi rồi cháu tha, lêu lêu! Cái thứ bùa nhà quê chôn trên gò làm được gì cho đời, bùa đểu, bùa gì mà cháu đứng ngay bên cạnh nghe mà cả tướng lẫn quân chẳng biết, đồ bất tài, cháu của ông đúng là đồ bất tài ông cụ họ Đường ơi! Khuyên bảo con cháu ngoan đi rồi cháu tha, đừng để cháu bắt được, cháu sẽ nhét bát hương với hình nhân của ông vào bãi cứt trâu, à không, sẽ cho ngửi nước giải hài nhi suốt ngày cho ông chết không bằng sống.
Tôi tin rằng những lời của tôi đều được nghe đầy đủ và rõ ràng! Không phải tôi tự nhiên cà khịa, móc mỉa như thế.
-Bây giờ cháu sẽ chạy về chỗ cái miếu đái vào bát hương của ông cụ họ Đường như mấy lần trước thì lũ âm binh này tiêu tán hết, mau về bảo vệ bát hương đi, cái hình nhân cũng sắp bị kiến tha mất rồi. Cháu của ông là phù thủy nhưng có sai khiến được kiến không? Cháu sai được cả kiến đấy, một đàn kiến sẽ tha cái hình nhân bằng vải đi, lũ dốt nát mải đào đất chẳng chú ý gì cả.
Cuồng Phong kiếm của sư thầy quả thật là có sức mạnh. Tôi thong thả bước đi, miệng nói móc, nói mỉa, cà khịa đủ kiểu, tay thì không ngừng vung kiếm nên gió lạnh vần vũ xung quanh nhưng không tài nào đến gần tôi được. --- ***