Cách duy nhất mà tôi nghĩ có thể trở lại vườn bưởi nhà bà ngoại dưới làm mưa tên vẫn bắn sang vun vút chính là hiện thân trở lại, tránh họa được mặt này thì đối diện với họa mặt khác. Tôi có thể sẽ bị Đường Thốc Tử phát hiện khi bò sang bên ấy hoặc khi ẩn thân sẽ bị lão ta cho một nhát kiếm để thành ma thật. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, thật ra cũng chẳng phải là cân nhắc gì, chỉ là mong cho bản thân mình sẽ may mắn, thêm nữa tiếng súng hai bên đang bắn lẫn nhau, tiếng hò la vang trời cũng là một lợi thế, tôi nghĩ rằng Đường Thốc Tử và nhóm tổ tiên của ông ta vẫn sẽ đứng dưới gốc cây duối trên gò miếu vì dưới vườn bưởi khi nãy tôi thấy đen đặc những âm binh.
Tại sao tôi lại muốn trở lại đất nhà bà ngoại? Ngoài lý do chính là tìm cách nào đó hóa giải bùa phép yêu ma của gã trọc đầu để giải thoát cho hai chị, tôi tin rằng thứ bùa phép đó nhất định được yểm ở đâu đó trên gò đất và hình nhân bằng vải là một điểm tôi cần lưu ý. Hình nhân bằng vải đó có thể chính là nguyên nhân hoặc chính là nơi trú ngụ của tổ tiên lão trọc đầu, còn đội âm binh này hẳn là sẽ có một bát hương hoặc vài bát hương. Lý do thứ hai khiến tôi phải rời khu vườn này là vì có ở lại cũng không giải quyết được gì nhiều trong khi đằng sau nhà còn một đội Hỏa binh, với số lượng hơn một trăm cùng hai chục cự mã liệu họ còn chống chọi được hay không? Đám âm binh này ngoài việc có cung thủ thì cũng còn có hỏa khí giống như tôi nhưng số lượng không rõ là bao nhiêu.
Đoạn đường di chuyển trong vườn không là bao nhưng tôi cảm nhận rõ được không khí lạnh, cũng phải mạo hiểm, thật sự là mạo hiểm vì đằng nào thì lão trọc đầu cũng đã đoán biết được thân phận của tôi rồi, có thể là chưa khẳng định hoàn toàn nhưng với những thông tin ông ta nhận được thì chỉ có ngu mới không phát hiện ra thằng lỏi con mà họ đang đối phó quả thật là tôi chứ không phải ai khác.
Không có gì khó khăn khi tôi bò trở lại vườn bưởi, ngoài việc ở vườn bưởi này còn lạnh gấp đôi so với khu vườn bên kia, nhiệt độ có khi chỉ còn dưới mười độ, không khác gì mùa đông kèm chút mưa phùn. Ngay khi chui qua hàng rào, tôi liền ngoặt sang phía bên phải cẩn thận men theo bức tường gạch đi về phía cổng, tôi mất hơn ba phút để di chuyển quãng đường khoảng hơn một trăm mét. Vừa lom khom đi tôi vừa đổi kiếm sang tay trái tranh thủ quét ngang vài đường, trúng hay không tôi chẳng biết nhưng điều này làm tôi yên tâm hơn. Bây giờ tôi chẳng có ngọn hải đăng nào, cũng chẳng có cột mốc nào, tôi hoàn toàn giống như một người bình thường vậy, thứ làm tôi tự tin nhất lúc này là thanh kiếm gỗ trên tay cùng một ít gạo rang còn sót lại.
Chân chống chân quỳ ngồi cạnh cửa sắt màu xanh của nhà bà, tôi để thanh kiếm gỗ xuống nền gạch rồi cởi phăng cái áo khoác mỏng bên ngoài ra buộc lên cổ, chỉ còn mặc cái áo thun cộc tay sẽ làm tôi cảm nhận không khí lạnh một cách tốt hơn, gai ốc nổi lên một loạt. Thanh kiếm gỗ trên tay tôi vung vào khoảng tối trước mặt vài lần sau đó tôi chun mũi hít thử xem có mùi tanh hôi hay không. Tuyệt nhiên không ngửi thấy mùi gì nhưng lạnh thì vẫn cứ lạnh. Tôi cố nhớ lại các vị trí mình có để nước, một trong các vị trí ấy chính là gần cổng nhà, một cái xô nhỏ bằng kim loại màu xám, tôi nhớ cái xô này dùng để làm gàu múc nước do cái gàu bằng cao su đã hỏng. Không một chút áy náy, tôi đổ một nửa chai nước giải rồi khuấy đều lên, nửa chai còn lại nhét vào một bên túi quần, xô nước này tôi vừa đi vừa đổ từng ít một dọc lối vào sân nhà, sau khi dùng hết nước thì cái xô này được để ngay cạnh lối đi vào sân, nếu đi không chú ý hoặc vội vàng kiểu gì cũng đá vào.
Thò đầu lên khỏi bức tường hoa quan sát bên trong sân và khu vườn, khi chắc chắn không có bóng người thì tôi di chuyển nhanh sang giếng nước rồi từ giếng nước đi vào lối nhỏ nằm giữa đầu hồi bếp và ngôi nhà trên. Tôi cẩn thận dùng nửa chai nước giải đậm đặc còn lại rải đều ngay gần bể nước, tôi rải theo hình rích rắc một đoạn dài đến hơn một mét trong lối nhỏ, tôi nghĩ ma quỷ sợ nước giải, sợ mùi khai này thì tôi đổ hết để trước mắt tránh việc bị đám ấy bám sau lưng. Mùi khai nồng nặc bốc lên khiến tôi phải nhịn thở, phải nói thật là khai không chịu được.
Tôi đứng ngay dưới cửa sổ, nghĩa là khoảng giữa của đầu hồi nhà, phía sau tạm thời yên tâm nếu ma quỷ sợ mùi khai nhưng trước mặt thì không biết thế nào, tuy vậy mục đích của tôi đã rõ ràng. Tôi dùng thanh kiếm gỗ trên tay chọc liên tục vào khoảng không trước mặt, tiến hai, ba bước rồi lùi lại chỗ cũ, tôi làm như thế mấy lần thì sau cùng cũng ngửi được mùi tanh nồng lẫn trong mùi khai của nước giải từ phía sau lưng.
-“Như vậy là phía trước bục rồi, bọn nó đã tràn ngập! Mình phải nhanh chân trước khi bọn quỷ này báo cho chỉ huy của nó.”
Tôi thầm nghĩ như vậy trong đầu rồi bước nhanh, vừa thò mặt ra khỏi lối nhỏ, ngay trước cửa chuồng trâu thì gió lạnh quật vào rát hết cả mặt, sau khi nhìn kỹ không có bóng người nào ở phía sau vườn thì tôi nhắm lối ra ở góc Đông Bắc để bước đi, tôi không chạy. Vừa bước vừa vung kiếm loạn xạ trước sau, trái phải, những cơn gió được tạo ra từ thanh kiếm làm tôi bớt lạnh hoặc việc vận động mạnh làm tôi cảm thấy không còn lạnh nữa.
Chẳng có chút khó khăn nào để tôi rời khỏi khu vườn sau nhà, trong lòng có chút tiếc nuối khi toàn bộ đội Hỏa binh đã bị tiêu diệt, tôi cố nén tiếng thở dài. Sau khi đã đặt chân ở bên kia rãnh nước thì tôi mắm môi mắm lợi chút bực tức vào những lần vung kiếm, nếu như lũ âm binh rác rưởi có bám theo sau kiểu gì cũng phải dạt đi nếu không muốn vong hồn của chúng tan biến. Tôi vung kiếm chém như một thằng điên, sau cùng thì vì mỏi tay nên cũng phải dừng việc này lại, vừa vung kiếm vừa lùi dần về phía sau rồi chạy đến chỗ giấu ba lô nhanh chóng cầm ba lô chạy thêm một đoạn đến đoạn rẽ phải vào lối nhà bà ngoại thì tôi mới đừng lại. Ngồi phân vân một hồi chưa biết nên làm như thế nào thì hợp lý, đánh giặc mà mù thì thật là khó chịu mà muốn ẩn thân lúc này để nhìn cho rõ cũng nguy hiểm bởi không biết xung quanh có địch hay không. Thật may tôi nhớ ra rằng gạo rang vẫn có thể dùng bình thường khi tôi không ẩn thân nên tôi rải gạo ra xung quanh mình để Kim quân bảo vệ mình, sau khi dùng mũi ngửi thử xem có mùi tanh hôi phảng phất hay không, khi chắc chắn không có mùi gì thì tôi mới yên tâm đưa lá vối lên miệng nhưng tay vẫn giơ kiếm lên ngang ngực.
Tôi đề phòng như vậy quả là không thừa, khi khung cảnh từ tối trở thành mờ mờ thì tôi nhận ra một đội âm binh đang ép nhóm Kim quân ít ỏi của tôi, chỉ còn cách tôi chưa đến ba mét nhưng tôi không vì thế mà trở nên hoảng hốt. Ba lô rất nhanh được mở ra vì nước giải đựng trong chai nhựa vẫn còn, tôi mở nắp rồi hắt mạnh về phía trước, làm ba, bốn lần như vậy thì nước giải hết nhưng hiệu nghiệm đáng kể, tôi thiệt mất vài Kim quân còn lũ âm binh quỷ kia gào thét đinh tai nhức óc rồi mau chóng lùi lại phía sau vài bước không dám tiến đến.
-Kim quân lùi hết lại phía sau!
Địch không tiến thì tôi tiến, lối đi chỉ rộng hơn hai mét, một bên là tường gạch, bên còn lại là rãnh nước và lùm cây, thật lý tưởng cho tôi. Tôi chẳng cần thế kiếm tuyệt luân nào, chỉ cần hơi cúi người xuống đồng thời tung ra những đường kiếm quét ngang, những lùm cây nhỏ bên rãnh nước bị gió thổi ngả nghiêng, một cành bưởi từ trong bức tường gạch chìa ra lối đi tối om bị gió thổi làm lá rơi lả tả, thậm chí một quả bòng còn bị rụng (quả bưởi nhỏ quê tôi gọi là quả bòng). Điều này tôi nhấn mạnh như vậy để hiểu rằng gió từ thanh kiếm tạo ra rất mạnh, một bên lại có tường gạch chắc chắn hắt ngược gió trở lại nên ngay lập tức mấy tên âm binh khát máu đứng hàng đầu tiên bị tiêu diệt trong nháy mắt, thêm vài đường kiếm như vậy nữa kèm theo vài bước chân, tôi đẩy lùi lũ âm binh ngược lại phía sau, thêm một số tên bị hạ. Tôi không hiểu bọn chúng la hét cái gì vì toàn ngôn ngữ eo éo mà tôi chẳng thể hiểu nổi, tôi chỉ biết mình cần tranh thủ thời cơ diệt đám này. Ba hoặc bốn chục tên âm binh tan thành những làn khói mờ nhạt, số âm binh đứng phía sau đã đủ thời gian rút vào vườn nhà bà ngoại tôi, khoảng hơn mười tên lui về hướng cây mít nhỏ mà lúc nãy có mấy vong hồn trú ngụ, đây là ngõ cụt. Tôi đủ thông minh để biết mình nên dùng chân đá văng cái que bắc ngang rãnh nước trong khi tay vẫn không ngừng tung ra sát chiêu. Toàn bộ những âm binh lùi vào ngõ cụt không một tên nào thoát, chúng không thể làm gì được tôi bởi vì chẳng có cơ hội nào để áp sát cả, những ngọn giáo hay thương đều vô dụng khi gió rít quá mạnh.
-Chạy mau, đội cung thủ của bọn nó đang ra!
Từ trên cây mít có tiếng nói vọng xuống, ngay sau đó là bóng một nghĩa binh khăn trắng nhảy xuống đất nhanh chân chạy vù qua chỗ tôi đang đứng. Tôi ngơ ngác trong phút giây cũng quay lưng bỏ chạy, tên rơi xuống sau lưng lộp độp như mưa, hú hồn hú vía.
-Sao ông lại ở trên ấy?
Tôi hỏi vong hồn người nghĩa binh đang đứng ở ngã ba đường, ông ta đáp:
-Ban nãy tiểu thư chỉ bảo hai thằng đi báo tin nên tao ngồi lại quan sát, định bỏ chạy nhưng chúng nó bít đường nên tao phải ngồi im, chúng nó tưởng tao là hồn ma của ngôi nhà kia nên bỏ qua chẳng để ý. -Đội binh phía sau nhà bị diệt hết rồi, bọn này mạnh quá mức. -Không bị diệt hết đâu. -Hả? Vậy bọn họ đâu hết rồi ạ? -Cái bọn binh phép kia bắn mãi chưa hết nhưng sau đấy tao thấy đám quỷ mắt đỏ này xuất hiện, bọn nó cũng có hỏa khí và cung nỏ, thấy tình hình không ổn nên mấy ông kia cho lui quân chạy rồi. -Ô! Mà Họ chạy đi đâu nhỉ? Cháu không thấy? -Vậy mày chờ ở đây để tao đi tìm bọn họ, nhanh thôi. -Vâng, vậy cháu chờ ở đây.
Vong hồn nghĩa binh này lập tức chạy vọt ra hướng Đề Đổ, bóng hình của ông ta nhanh chóng lẫn vào thứ ánh sáng mờ mờ, nhạt nhạt. Tôi nhìn lại đội Kim quân, không nhớ mình đã rải ra bao nhiêu gạo nhưng vẫn còn hơn ba chục lính. Tôi thu hồi rồi đổi thành Hỏa binh, do lối đi nhỏ nên không thể gọi nhiều nên cũng chỉ có hai đội, mỗi đội khoảng mười lăm tay súng. Tên vẫn bắn từ trong vườn nhà bà ngoại tôi, tuy nhiên chỗ tôi đang đứng dựa lưng vào một bức tường gạch, cạnh một bụi tre nên không có gì đáng lo ngại, bây giờ bọn này cũng không thể đi qua được rãnh nước mà tôi cũng không thể vào bằng lối sau vườn này nữa.
Tôi chia nhỏ một đội Hỏa binh thành ba nhóm, mỗi nhóm khoảng năm tay súng và lệnh cho họ bắn hú họa vào bên trong ngõ tối mặc dù sẽ chẳng thể gây sát thương cho một tên âm binh nào nhưng tôi đã có cách. Cứ khoảng nửa phút thì một nhóm nổ súng bắn cho vui như vậy cũng được, mùi thuốc súng phảng phất làm tôi có chút phấn khích.
Vong hồn nghĩa binh đã tìm được đội Hỏa binh và dẫn họ quay trở lại, tôi lướt mắt nhìn thì cũng còn tương đối nhiều, có lẽ phải trên bảy mươi quân, như thế thì chỉ thiệt hại khoảng một nửa.
-Mấy ông ở lại đây trông nom giúp cháu, mỗi ông chỉ huy mấy Hỏa binh, cứ ngồi đây bắn vào hướng cây mít hú họa để thu hút sự chú ý của bọn nó, cháu sẽ xử bọn này. -Mày định làm gì? – Một vong hồn hỏi tôi. -Bọn nó không thể qua được rãnh nước đâu, mình bắn vào nó bắn ra, khoảng một lúc nữa, khoảng nửa khắc thì các ông cho ba đội bắn cùng loạt kiểu như sắp tấn công đến nơi ấy. -Được rồi, kế nghi binh chứ gì? -Vâng!
Tôi thu hồi số Hỏa binh và một số Kim quân còn lại, hơn bảy mươi cũng là tốt, cộng với số đang còn trong túi chắc cũng phải hai trăm lẻ, vậy là đủ, bọn cung thủ là phải diệt tận gốc.
Tôi chạy nhanh vào trong ngõ sâu hun hút dẫn vào cổng nhà bà ngoại, sau một khúc ngoặt thì tôi đã đến nơi, đối với tôi vượt tường lúc này không có gì là khó khăn. Nhẹ nhàng đặt chân xuống nền gạch - nơi mới ít phút trước tôi mới ngồi – quan sát kỹ trong vườn bưởi thì tôi có thể nghe thấy tiếng súng vẫn nổ râm ran, đều đặn, điều này nghĩa là hai bên vẫn giằng co bên lũy tre. Tôi đứng trước hai lựa chọn: Một là ném binh hạt gạo tập kích đằng sau lũ âm binh đang ở trong vườn bưởi cũng như trên gò đất nhưng con số hai trăm lính có vẻ không thể thay đổi được tình hình khi địch quá đông. Hai là dùng số binh gạo này tập kích lũ âm binh sau nhà đang bị thu hút bởi tiếng súng nghi binh, tôi quyết định sẽ diệt lũ ở phía sau nhà. Tôi không biết nơi ấy có bao nhiêu âm binh, có lẽ là rất đông nhưng khi nhìn lên mái bếp và mái nhà thì tôi lại nảy ra một ý định táo bạo.
Tôi lại lom khom đi thật nhanh theo lối vào sân, đi qua giếng nước rồi đến bên gốc cây bưởi gần cửa bếp, đứng lên nhìn xung quanh rồi thoăn thoắt trèo lên cây bưởi, tôi không cần trèo cao, chỉ hai mét sau đó chuyền cành là tôi đã nhẹ nhàng nằm trên mái ngói. Tôi nằm im quan sát thêm địa hình để ghi nhớ, nếu tôi bị phát hiện thì quá đơn giản để thoát, từ mái bếp tụt qua vườn nhà bác Lan hàng xóm là xong. Tôi không nhớ chính xác bên nhà bác Lan hồi ấy có trồng cây cối hay bất cứ vật gì ở gần đầu hồi căn bếp này hay không bởi vì tôi không cần phải dùng đến lối thoát thân này.
Tôi lấy một nhúm gạo ra - rất ít – và gọi được mười hai Hỏa binh, nhóm này được ra lệnh nằm sấp xuống mái ngói, mười hai thì không đủ sức răn đe nên tôi quyết định thêm một việc mạo hiểm nữa ấy là cẩn thận bước trên mái ngói rồi nhảy tót sang mái nhà trên:
-Con lạy gia tiên tiền tổ, chẳng biết việc con cháu dùng binh lính nấp trên mái nhà, ở trên đầu các cụ có phạm húy gì không nhưng con cháu đang chống bọn xấu, nếu có gì sai sót mong các cụ lượng thứ ạ.
Tôi lẩm bẩm như vậy xong thì cẩn thận rải gạo thành một vệt dài từ đầu nọ đến đầu kia của mái nhà, thậm chí tôi còn liều lĩnh hơn khi rải tiếp xuống mái nhà dưới, định tranh thủ nhìn về hướng gò đất trong giây lát, tuy nhiên đến khoảng một nửa mái nhà dưới thì tôi cảm thấy nhiệt độ hạ xuống, thực ra tôi không cảm nhận rõ mà dựa vào việc môi mình hơi cứng lại.
-“Hừ! Vậy ra cái bùa phép của lão trọc này lấy tâm là ngôi miếu, bán kính có lẽ khoảng một trăm mét đổi lại.”
Tôi đành quay trở lại mái nhà trên, gạo vẫn còn khoảng hai nhúm nhỏ chưa dùng đến, tôi không đếm nhưng toàn bộ ba mái ngói dày đặc Hỏa binh, bây giờ viết thì tôi nhẩm tính nếu mỗi Hỏa binh cần khoảng bảy mươi phân thì ít nhất trên mái ngói của hai ngôi nhà, một cái bếp không dưới một trăm năm mươi tay súng đang ẩn nấp, mãi rồi tôi cũng được ở trên cao đánh xuống.
-Tất cả Hỏa binh nghe lệnh, tiêu diệt địch ở phía trước, dùng mái ngói làm nơi ẩn nấp. Bắn đến khi nào có lệnh ngưng thì thôi. Ưu tiên diệt cung thủ hoặc lính cầm hỏa khí.
Hỏa binh bò lên một đoạn khoảng hai mét, vài giây sau đó thật đã đời, tôi không dám thò đầu lên nóc nhà để xem, chỉ dám nghiêng đầu nhìn qua khoảng hẹp của lối nhỏ đầu hồi nhà thì thấy rằng loạt đạn đầu tiên của Hỏa binh đã gây ra thiệt hại lớn, chẳng cần bắn giỏi vì chỉ cần chĩa súng vào đám âm binh ở sau vườn mà nã thôi.
-Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Sau loạt súng nổ đó là tiếng la hét nhốn nháo, tôi dĩ nhiên chẳng hiểu bọn chúng nói cái gì nhưng trong khi Hỏa binh bò thấp xuống nạp đạn thì từ phía sau nhà lác đác có tiếng súng nổ, sau đó lác đác một số mũi tên bắn qua đầu tôi rơi xuống khoảng sân trước nhà. Tôi ngoái đầu nhìn lên bầu trời xám xịt với những ánh sao lấp lánh, dùng khả năng hình học yếu kém của mình để tính toán thì nằm nấp như thế này sẽ chỉ bị trúng tên khi bọn chúng giương cung lên trời theo một góc khoảng bảy mươi – tám mươi độ thì mới trúng được.
Tôi mặc kệ đội Hỏa binh bò lên bắn loạt súng thứ hai, bao nhiêu tên nữa bị tiêu diệt thì tôi không biết bởi vì lúc này tôi đã nhảy sang mái bếp, ngồi nép gần cành bưởi và đầu hồi bên kia để sẵn sàng thu binh và trốn nếu có biến. Sau loạt súng thứ hai thì tình hình có chút thay đổi khi dưới khoảng sân trước nhà bắt đầu có một nhóm âm binh xuất hiện, bọn chúng la hét vì chỉ trỏ loạn xạ, tôi chưa thấy đội bắn cung hoặc hỏa khí nên chưa sợ, sau đó thêm một số âm binh từ vườn sau luồn qua lối nhỏ đầu hồi đứng dưới phần sân của ngôi nhà trên cũng hò hét. Hỏa binh do vẫn chưa nhận lệnh mới nên vẫn bò lên trên cao bắn thêm một loạt đạn nữa, tự nhiên tôi nằm nép mình trên mái bếp nhếch mép cười một mình.
Hỏa binh bắn thêm được một loạt đạn nữa, tính ra là khoảng gần hai phút kể từ khi bắt đầu khai hỏa thì dưới sân đã đông âm binh hơn rất nhiều, một đội cung thủ tôi nghĩ khoảng ba chục tên được điều ra khoảng sân trước ngôi nhà trên để hạ Hỏa binh, ngay khi đội này xuất hiện thì mắt tôi chợt sáng lên. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi