Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 315: Thần Sách quân



Một số âm thanh la hét giống như hò nhau tiến lên mà tôi nghe không hiểu gì nên phải tự phán đoán đó là những tiếng hô xung phong cộng thêm vài âm thanh la hét có lẽ từ những gã âm binh trúng đạn nhưng chưa bị tiêu diệt. Cơn mưa tên từ trên trời rơi xuống vẫn không có dấu hiệu giảm đi, tôi hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải để xem mũi tên rơi như thế nào, khi những mũi tên cắm xuống đất hay xuyên qua những tán lá rồi biến mất đều nghiêng về một bên thì tôi không sợ, tôi chỉ sợ mũi tên rơi thẳng bởi vì như thế có nghĩ là khả năng một mũi tên nào đó cắm phập vào đầu tôi là rất cao.

Tôi cứ đứng như vậy, dựa một bên vai vào thân cây xoan khoanh tay suy nghĩ, nhìn thật chẳng giống một người đang ở giữa một trận đánh. Tại sao tôi có thể ung dung như vậy? Điều này cũng đơn giản khi tôi biết rằng bùa phép của Đường Ba Tài kia không ảnh hưởng nhiều đến kẻ chỉ là một nửa hồn ma như tôi. Bên cạnh đó, xung quanh tôi đều là bóng đêm, chơi trốn tìm mà màn đêm vây quanh thì thật là tuyệt vời, nếu như đám đàn em của Đường Ba Tài có chui qua bên này tôi cũng không sợ, âm binh quỷ quái có tràn qua đây thì tôi sẽ gọi Thiên tử quân đẩy lui. Kể cả tình huống xấu nhất là Đường Ba Tài với thanh kiếm sắc bén có qua được vườn bên này thì tôi cũng có kiếm gỗ, đánh không lại lão ấy thì tôi chạy, nói chung là có rất nhiều lý do để tôi cảm thấy mình chẳng có việc gì phải sợ.

Đằng nào thì lão ta cũng nghi ngờ tôi rồi, chơi bài ngửa với nhau thì khi bình minh lên lão ta làm gì được tôi? Tôi chợt nghĩ ra rằng nếu kéo dài trận đánh này, chơi cù nhây với lão ta và phá quấy việc đào đất ở gò miếu thì tôi sẽ có lợi, trời sáng lão ta sẽ phải rút, khi ấy tôi sẽ giả vờ lên thăm nhà bà ngoại rồi đi báo cho bác tôi có kẻ trộm đào miếu. Tôi đang cố nghĩ xem những lợi thế của Đường Ba Tài đầu trọc là những gì để tìm cách đối phó. Chiến thắng không có nghĩa là phải tiêu diệt hoàn toàn đối phương hoặc đuổi bọn họ chạy de kèn mà là xem thử mục đích của hai bên ra sao, không đạt được mục đích thì là thua thôi, mà nếu xét theo tiêu chí này thì tôi mới là Thường thắng đại tướng quân chứ nhỉ?

Tôi vừa nghĩ vừa cười một mình, đám người và ma quỷ bên kia mà biết đang phải đối đầu với một thằng ôn con thì chắc họ sẽ nộ khí xung thiên, tức thổ huyết như trong phim chứ chả đùa.

Tiếng súng bên rặng tre vẫn nổ không ngớt, ngoài cánh đồng tiếng súng cũng vọng vào, đứng mãi cũng mỏi chân nhưng muốn chạy về phía sau cũng không được vì sợ tên lạc nên tôi cũng chỉ còn cách là bỏ lá vối ra rồi nhanh chân chạy về hướng chị Ma và chị Đẹp đang đứng bất động, được vây quanh bởi một nhóm Kim quân bảo vệ. Từ chỗ cây xoan, tôi lùi về phía sau khoảng gần năm mươi mét, nấp sau một cây xoan khác rồi lại ẩn thân, tên không bắn tới chỗ này đồng thời tôi vẫn có thể quan sát đội Hỏa binh ở rặng tre chống chọi với quân bên kia.

Suy nghĩ thêm thì tôi quyết định đọc khẩu quyết gọi một người mà tôi cho rằng cũng là chỗ “quen biết”, đọc ba lần thì ông ấy xuất hiện, chẳng ai xa lạ mà chính là ông Lý Kế Nghiệp – vị Thiên tử quân số mười bảy.

-Lâu lắm mới lại có việc để làm.
-Địch còn nhiều cháu sợ ông không cân hết được đâu.
-Không hết cũng chơi, để ta!
-Khoan đã, khoan đã! Cháu gọi ông lên sau là để đánh nhau nhưng trước thì có mấy việc muốn hỏi.
-Cũng... cũng được, mà cậu hỏi mau lên chứ không đám lính của cậu giành phần của ta.
-Ông nhìn thấy tên đang bắn vù vù ở đằng kia chứ?
-Thấy, múa kiếm gạt tên là được thôi.
-Bao lâu nay cháu thắc mắc là tại sao mỗi lần gọi các ông đến giúp đỡ, các ông đến rất nhanh và lại có thể phân biệt được rõ địch ta, đánh xong lại rút lui không thấy tăm hơi, không lời từ biệt?
-Thì bọn ta đều được báo từ trước rồi.
-Báo cái gì ạ? Ai báo cho các ông?
-Ai báo thì ta không biết nhưng thông tin rất đầy đủ về cậu, dự định của cậu, quân mà cậu dùng nhận dạng như thế nào, ai là thù, ai là địch nên khi được gọi đến bọn ta đâu mất nhiều thời gian để nắm tình hình, cứ thế mà chiến thôi.
-Sao ông lại không biết ai báo nhỉ?
-Ta cũng chỉ là lính quèn chỉ đâu đánh đấy.
-Vậy từ trước đến nay ngoài cháu ra các ông còn giúp ai nữa ạ?
-Từ lúc là ma và được gia nhập Thiên tử quân thì ta đây chưa được đi giúp ai, cậu là người đầu tiên.
-Còn những ông kia thì sao ạ?
-Cũng vậy, mấy trăm năm nay có việc gì để làm ngoài ăn, ngủ, rượu và luyện tập đâu.
-Tại sao lại chỉ có cháu được giúp nhỉ?
-Ui, ta làm sao mà biết được, những thứ ấy chỉ có thượng quan mới biết mà thôi. Bọn ta nhận được mệnh lệnh là bất cứ khi nào được gọi là xuất quân, nhất nhất nghe lời gọi của cậu.

Tôi ngồi xuống gốc cây xoan, ông Lý Kế Nghiệp cũng ngổi xổm xuống, vẻ sốt ruột của ông ấy cũng đã biến mất sau khi ông ấy ngó nghiêng một hồi, chắc là ông ấy đã nhận ra là địch quá nhiều, không có việc gì phải vội.

-Ông họ Lý, cháu thấy nhiều vong hồn bảo rằng cháu cũng là họ Lý.
-Đúng, cậu đúng là họ Lý.
-Cháu với ông có chung họ, có khi nào ông là tổ tiên của cháu không?
-Không, cái này chắc chắn là không. Ta không có con, cháu thì giờ đều đổi sang họ khác nên ta cũng chẳng quan tâm.
-Một ông tướng họ Lê từng nói với cháu là Thiên tử quân là quân thân vệ chuyên bảo đảm an toàn cho nhà vua, có khi nào trước đây cháu từng là vua nhà Lý không ông nhỉ?
-Cũng không! Cậu chỉ là người họ Lý chứ đâu phải kiếp trước là vua chúa gì đâu.
-Thế sao cháu lại gọi được Thiên tử quân, chả phải đội quân này là của vua sao?
-Cậu hỏi ta thì ta biết hỏi ai?
-Ai lại báo tin tức của cháu cho các ông nhỉ?
-Ta nói rồi, những thứ này chỉ thượng quan mới biết, như ta đây cũng chỉ là nhận lệnh, đến đội trưởng của ta cũng chỉ là người thừa hành mệnh lệnh bên trên đưa xuống.
-Thế đội Thiên tử quân của ông có bao nhiêu người? À, bao nhiêu vong hồn? Bây giờ có chút ít thời gian ông giải thích giúp cháu vì chỉ một lúc nữa thôi có khi đại chiến to đấy ạ, cháu phải hiểu, dù chút ít về những gì mình có thể sử dụng.
-Ta nhận ra là cậu được sử dụng nhiều thứ nhưng lại không được hướng dẫn, chỉ bảo. Ta cũng rất lạ về điều này. Cậu sử dụng được cả một đạo quân xuất hiện từ những hạt gạo nhưng phải tự học, đến thanh kiếm lệnh cũng chẳng biết sử dụng hiệu quả, được dùng Thiên tử quân nhưng lại chẳng biết cách gọi sao cho hợp lý... Ta không phải là người biết xem tướng nhưng có vẻ như ai đó sợ rằng cậu nắm nhiều quyền lực trong tay sẽ sinh ra nhũng nhiễu, sai đường.
-Ông sư, một ông sư từng nói rằng cháu có thể là một tướng quân hoặc tướng cướp ạ.
-Đấy, đấy có thể chính là điều cậu cần lưu ý. Nếu trong tay cậu nắm giữ quá nhiều quyền lực, sợ rằng tuổi còn nhỏ sẽ đi sai đường.
-Phức tạp quá ạ, cháu chỉ dùng những thứ cháu có thể được dùng để chống lại người xấu mà thôi.
-Dựa trên những thông tin mà bọn ta được phổ biến thì năng lực của cậu ngày càng khá hơn, cậu ít dùng đến Thiên tử quân mà chỉ dùng gạo rang, cậu dùng gạo rang ngày một nhiều để thay thế cho các vong hồn.
-Tại sao ông lại biết được cả những điều này chứ?
-Không chỉ riêng ta mà những vong hồn khác đều biết rất rõ, mỗi lần giao chiến xong bọn ta đều phải báo cáo lại công việc mình làm cũng như nhận xét về cậu hoặc cách cậu sử dụng bọn ta. Việc cậu dùng gạo rang hóa thành binh lính chống lại người khác, giảm đi việc dùng các hồn ma được đánh giá rất cao, điều này thể hiện việc cậu có lòng thương người, thương cả vong hồn, không lạm sát, không dùng bừa bãi quyền phép.
-Cháu thắc mắc tại sao các ông lại biết hết những thông tin về cháu, chả lẽ cả những trận đánh hay sao?
-Tất cả, kể cả những lần cậu không gọi bọn ta tới thì bọn ta vẫn được bên trên nói rõ.
-Thế thì đội của ông có bao nhiêu vong hồn ạ?
-Đô của ta có một trăm vong hồn, sinh thời đều là Thiên tử quân hoặc sau khi thác được tuyển mộ, yêu cầu đầu tiên là tuổi dưới tam tuần, đặc biệt trung thành.
-Lần trước cháu gọi đến... ba trăm vị...
-Ba trăm tương đương với ba đô, mỗi đô là một trăm lính.
-Vậy... vậy có bao nhiêu đô ạ?
-Hai mươi đô thì thành một quân, hiện tại vì nhiều lý do chỉ tuyển được tám quân.
-Tám quân... tám quân là tận... tận mười sáu nghìn vong hồn?
-Chắc chừng ấy, có vẻ hơi ít!
-Hơi... hơi ít ạ? Sao lại ít? Cháu... cháu thấy quá nhiều. Mười sáu nghìn binh lính này để làm gì chứ? – Tôi thật sự bị sock vì con số mình vừa mới nghe.
-À thì nhiều việc chứ cậu tưởng à, bảo vệ các đời vua, mỗi quân được bảo vệ một vua ví như quân: Ngự Long, Vũ Thắng, Long Dực, Vạn Tiệp...
-Thế... thế ông thuộc quân nào ạ?
-Ta chẳng thuộc mấy quân ấy.
-Hả? Sao lại thế ạ?
-Bọn ta được đặt tên là Thần Sách quân, đứng đầu Thần Sách quân là Thiếu úy Lý Nguyên Trừng, tuy nhiên quân Thần Sách này không đủ hai nghìn và cũng không được xếp chính thức vào đội Thiên tử quân.
-Khó hiểu vậy ạ? Như thế nghĩa là ông thuộc đội quân thứ chín?
-Ờ đúng, đúng là như vậy.
-Thần Sách quân ai cũng mang họ Lý ạ?
-Với những đội khác thì họ Lý rất nhiều nhưng đội của ta... tạp nham hơn, họ Trần, họ Dương, Đinh, Lê... đều đủ cả, miễn ai đáp ứng đủ tiêu chí tuyển chọn thì sẽ được chọn vào Thần Sách quân.
-Thế đội của ông bảo vệ ai?
-Cậu hỏi thông minh đấy, ta cũng không phải là kẻ ngốc. Các đội quân đều bảo vệ cho vua của mình, riêng Thần Sách quân tạm thời đang để cậu điều động.
-Nhưng cháu không phải là vua mà?
-Ừ! Cái gì ta không được biết thì ta không biết, không được phép nói thì ta không nói.
-Thế những đội quân kia ở đâu hả ông?
-Như ta biết thì phần lớn các quân khác đóng ở vùng Kinh Bắc này thôi. Đội Thần Sách thì chia nhỏ hơn, một phần ở Thăng Long thành, hai phần ở Kinh Bắc. Trong hai phần ở Kinh Bắc thì chia thành hai nhóm luân phiên nhau ở gần làng Bưởi Cuốc này chờ lệnh điều động.
-Hử? Lại có cả những chuyện ấy cơ ạ?
-Thôi cậu hỏi nhiều quá, bao giờ thì xong để ta còn đi đánh bọn kia!
-À, cháu quên, để cháu kể cho ông cái này.

Tôi kể lại ngắn gọn cho ông Lý Kế Nghiệp những gì mình đã nghe và thấy trong vài phút qua, tuy nhiên ông Thiên tử quân này không biết cách hóa giải bùa phép cho hai chị đẹp, ông ấy đi mấy vòng xung quanh cũng chỉ biết lắc đầu.

-Đám binh quỷ bên kia cũng chỉ là dạng cắc ké thôi.
-Nhưng họ đông, cháu nghe bảo là huy động hết, có khi lên đến hàng nghìn. Cháu e là...
-Bọn nó chơi lớn thì cậu chơi lớn, yêu cầu triệu tập hết đội Thần Sách đi, hai phần của quân này cũng có ít đâu, cả nghìn rồi.
-Nhưng... nhưng gọi thế thì đông lắm.
-Đúng là con nhà nghèo tiết kiệm, tay Hổ Quân chỉ cho cách gọi một thì cứ gọi một, ta chỉ cho cách gọi mười thì chỉ gọi đến mười, sao cậu không gọi một lần cả đô cho nó đã.
-Là cả một trăm ạ?
-Đúng! Nguyên một đô đỡ tị nạnh. Nói thật là đám lính cùng đội với ta nghi ngờ ta thông đồng để được gọi đi trước đấy, hà hà hà... Nhưng dĩ nhiên là ta chối bay chối biến.
-Gọi.. gọi một trăm kiểu gì hả ông?
-À ừ nhỉ, gọi cả trăm thì phải biết tên người đứng đầu của đô, đô của ta người đứng đầu là Trần Phúc Khoát, cậu gọi đô trưởng Trần Phúc Khoát của Thần Sách quân là có luôn một trăm lính rồi, tha hồ.
-Cháu... cháu cảm ơn ông nhiều.
-Mà bọn thầy bùa này lắm trò thật, làm sao để giải thoát cho hai tiểu thư đây nhỉ, tiểu thư bận y phục màu đỏ này tên là... à, Ngọc Hoa tiểu thư võ nghệ siêu quần mà cũng bó chân, bó tay thì khó thật sự. Ta không sợ địch mạnh nhưng bùa phép thì ta không biết, cái này cậu phải nghĩ.
-Nếu ông đến gần có khi cũng bị như thế nhỉ?
-Ta không muốn thử đâu, cậu tính đi để ta quay lại báo với đô trưởng.
-Ông đi... đi làm gì ạ?
-Đi báo đô trưởng tập hợp binh mã vì bọn kia là quân chính quy của triều đình, không phải đám âm binh cỏ như mọi lần. Cậu nói nó có cả thằng chỉ huy tên gì ấy nhỉ?
-Thường thắng tướng quân họ Hoàng ạ.
-Còn thằng La tiên sinh gì kia lại là thằng rước voi về dày mả tổ à?
-Cháu đoán vậy. Mà sao bọn họ toàn nói tiếng mình thế ông nhỉ?
-Nếu bọn nó từng đồn trú ở đây cả chục năm thì sẽ nói tiếng mình bình thường, chẳng phân biệt được đâu, nhiều đứa còn làm thám báo, nó còn mang chất Việt hơn cả người Việt ấy chứ.
-Cháu không hiểu.
-Có làm như thế nó mới hòa nhập được vào cộng đồng để moi tin tức.
-À! – Tôi gật gù.
-Vậy cậu tìm cách hóa giải cái thứ bùa chú chết tiệt kia đi, nếu không thì huy động bọn ta đánh với đám ngoài cánh đồng còn cậu đối phó bọn này. – Ông Lý Kế Nghiệp gật gù. – Dùng hỏa pháo thật sự là tuyệt vời, thời của ta chưa có mấy thứ hiện đại như thế, võ công cao siêu gặp thứ này cũng chạy tụt quần. Cậu thật có phước, cái ông sư tạo binh cho cậu không phải là tầm thường, đích thị là một cao tăng ẩn dật, huấn luyện được một đội quân trăm lính như một binh.
-Lúc trẻ ông ấy giỏi võ lắm đấy.
-À, như vậy thì lại rất có lý. Thôi tạm thế, ta đi đã, chờ tin vui của cậu.
-Ông vẫn không biết tại sao cháu lại được dùng Thiên tử quân ạ?
-Đừng cố khai thác ở ta vì ta không biết, cậu là người thông minh thì hãy suy nghĩ thêm, hãy suy nghĩ đơn giản thay vì phức tạp cậu sẽ nhận ra điều người khác muốn ẩn giấu. Những thứ đơn giản thì họ phải tạo ra nhiều vỏ bọc để người thông minh không nhận ra nhưng kẻ ngốc đôi khi lại nhìn rõ chân tướng.

Ông Lý Kế Nghiệp rời đi, tôi ngồi dựa lưng vào gốc cây xoan hai tay mân mê thanh kiếm gỗ suy nghĩ khi bên ngoài đồng cũng như phía sau lưng lúc này rộn vang tiếng súng, tiếng la hét chói tai lẫn trong mùi thuốc súng cùng mùi tanh nồng phảng phất trong gió.

Tôi khai thác được ít nhiều từ ông Thiên tử quân số mười bảy này, biết được quy mô đội quân mà mình có thể huy động tối đa sẽ giúp ích cho việc sử dụng họ như thế nào cho hợp lý. Nhưng việc khai thác thông tin từ vong hồn hiếu chiến này lại mang đến cho tôi thêm nhiều câu hỏi chưa lời đáp. Ai và tại sao tất cả thông tin liên quan đến tôi các ông Thiên tử quân lại biết và họ biết như thế để làm gì? Điều khó hiểu nhất chính là không phải vua lại được dùng quân của vua, rốt cuộc thì tôi là ai chứ?

Tôi ước lượng thời gian có lẽ cuộc nói chuyện với ông Thiên tử quân cũng phải mười phút, nghĩa là Đường Ba Tài có lẽ đã xuất hồn và cung cấp thông tin cho tổ tiên của ông ta, hai bên ráp nối thông tin thì bức chân dung về tôi sẽ ngày càng rõ nét.

Tôi phải làm gì đó thay vì ngồi ở đây.

Đội Hỏa binh vẫn kiên quyết bám trụ tại bụi tre để chống lại bất kỳ kẻ nào có ý định muốn bò qua kể cả là nhảy lên ngọn tre, tôi đã nhìn thấy vài kẻ có ý định nhảy lên ngọn tre rồi đột nhập vào vườn này đã rụng xuống như lá mít, tan biến giữa không trung. Đứng trước tình hình này tôi gọi thêm hơn ba chục tay súng cùng với chừng ấy Kim quân, nâng tổng số Hỏa binh trong khu vườn lên con số gần hai trăm và khoảng sáu mươi Kim quân bao gồm cả đội đang bảo vệ hai chị. Mệnh lệnh của tôi đưa ra là đội Kim quân phải bảo vệ an toàn cho hai chị, còn đội Hỏa binh cứ bám lũy tre mà bắn, lũy tre vô tình trở thành bức tường thành lý tưởng cho công cuộc phòng thủ.

Tôi chui rào ra ngoài cánh đồng gọi ba nghĩa binh khăn trắng đang đứng ngay gần đó, tôi muốn họ vào trong vườn nhưng họ chần chừ bởi vì không có sự đồng ý của ông Thổ Địa. Tôi không nhìn thấy ông Thổ Địa nhưng khấn miệng:

-Cháu đang cần sự giúp đỡ của những người này, mong ông đồng ý cho họ vào, họ sẽ không quấy phá gia chủ, xong việc họ sẽ đi ra, trăm sự nhờ ông giúp đỡ.

Chẳng ai đáp lời tôi nhưng mấy vong hồn gật đầu lia lịa rồi sau đó họ cũng vào được. Tôi giao nhiệm vụ cho ba vong hồn này chỉ huy tất cả binh lính trong khu vườn, ưu tiên hàng đầu là không để bọn âm binh tràn qua, ưu tiên sau đó là nếu bị tràn qua thì chỉ huy sáu chục Kim quân tử chiến bảo vệ hai chị.

-Em phải rời khỏi vườn để sang vườn bên kia, em không biết cách nào để giải thoát cho hai chị nhưng chắc chắn thứ bùa ngải ấy nằm đâu đó gần ngôi miếu. Em đi nhất định sẽ trở lại.

Để yên tâm hơn tôi gọi thêm ba chục Kim quân nữa bảo vệ, trong túi vải tôi chỉ còn chưa đến hai trăm hạt gạo, tôi ước lượng như vậy.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.