Tiếng đào đất đã ngưng, không gian bốn bề im phăng phắc, như vậy là bọn họ đang tạm nghỉ tay để Đường Thốc Tử đi ngủ. Tôi đứng cạnh bụi tre đưa mắt nhìn sang phía bên gò miếu, từ chỗ tôi đang đứng đến gốc cây duối tôi nhớ là chưa đến hai chục mét, bởi vì thế tôi có thể nhìn thấy rõ có bóng người đứng dưới gốc cây. Tôi bỏ qua bóng người này để tìm kiếm vị trí mà Đường Thốc Tử sẽ nằm ngủ để xuất hồn, có vẻ như đệ tử của ông ta đang trải chiếu bên cạnh gò đất - chếch về mé Tây Bắc - bởi vậy tôi nhìn không thấy rõ, chỉ thấp thoáng thấy mấy bóng người. Cây lặng, gió ngừng nhưng mùi hương phảng phất trong không khí, lẫn thêm cả mùi thuốc lá.
-Hoàng Khâu Nhất! Ngươi đâu rồi, ngươi đâu rồi?
Tôi nghe văng vẳng bên tai một giọng đàn ông - là giọng nói của vong hồn – trầm thấp đầy uy lực khiến tôi đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói này.
-Mau trình diện! -Thưa chủ tướng, mạt tướng nghe lệnh!
Tôi không chắc hai giọng nói phát ra từ gốc cây duối nhưng vừa nãy tôi chỉ thấy một bóng người, bây giờ đã có thêm một nữa nên tôi đoán rằng tiếng nói phát ra từ đây.
-“Chị Ngọc Hoa nói lão đầu trọc khi nãy có lấy ra một hình nhân bằng vải, đúng không nhỉ?”
Tôi nhớ lại lời chị Ma nói, hình nhân bằng vải khiến tôi liên tưởng đến năm trước khi tôi đào được một hình nhân bằng vải ở dưới đất do ba người đàn ông lạ mặt chôn giấu trong đêm ở ngoài cánh đồng. Cuộc đời mới có mười lăm năm mà tôi chứng kiến bao sự lạ, nhiều thứ chẳng cả biết nên miêu tả như thế nào cho đúng nhưng từ việc tượng đất sét trộn lẫn xương cốt yểm vong hồn đến hạt gạo, hạt đỗ biến thành quân lính thì việc một hình nhân bằng vải có ẩn chứa vong hồn quả thật không có gì là lạ.
-Tại sao không còn chút tin tức nào từ đội quân tiên phong của Hứa Trung? -Thưa chủ tướng, tiền quân hơn ba trăm binh được Đường Ba Tài triệu lên cách đây nửa canh giờ, cách nơi này khoảng hai dặm về hướng Tây Tây Bắc. Đội này được lệnh đi theo bảo vệ cho Đường Ba Tài cùng thuộc hạ nhưng sau đó mạt tướng không nghe thấy bất kỳ tin tức nào của tiền quân. -Ngươi nói xem tại sao lại có chuyện như vậy? -Thưa chủ tướng, khả năng duy nhất là tiền quân đã bị bao vây tiêu diệt, giống như lời La Thượng tiên sinh đã bẩm báo khi nãy. -Ngươi theo ta đã lâu, trải qua trăm trận thắng, binh sĩ gọi ngươi là “Thường thắng tướng quân” nên ta muốn nghe ý kiến của ngươi. Xưa hơn chục năm nay ta chưa bao giờ thấy sự việc như thế này, sinh thời cũng không, một đội tiền quân hơn ba trăm lính tại sao lại biến mất không chút tăm hơi. Chúng ta là ma chẳng lẽ khi bị bao vây lại không có kẻ nào thoát thân được hay sao? Cái xứ này như hậu duệ của ta bẩm báo thì nó chỉ là một vùng quê hẻo lánh. -Thưa chủ tướng, mạt tướng cũng muốn đích thân đi tìm hiểu nhưng hiện nay đại quân của chúng ta đang giao chiến với một đội binh lạ, y phục của binh lính không rõ ràng, cờ hiệu của bọn chúng giống lũ nông dân khởi nghĩa. -Ta đang nghe! -Thưa chủ tướng, mạt tướng theo dõi trận giao chiến từ nãy đến giờ thì có vài nhận định. Địch quân trang phục đồng nhất, số lượng ước khoảng một nghìn, chủ yếu là bộ binh tham chiến, cách bố trí trận địa bao vây chứng tỏ chỉ huy của đám quân này nhất định là một võ tướng ít nhiều có kinh nghiệm trận mạc nhưng mạt tướng mạo muội nhận định hắn ta không phải là một danh tướng sinh thời. -Là quân Đại Việt ư? -Mạt tướng không dám chắc, với sự hiểu biết của mạt tướng thì binh lính Đại Việt chưa bao giờ có loại trang phục đồng nhất như thế này, hơn nữa, binh lính tuy có kẻ thấp người cao nhưng đều chung một nét mặt, khi giao chiến chỉ có tiến, bất chấp địch mạnh yếu. -Ý ngươi là đám ô hợp đó cũng được bùa phép hóa thành? -Thưa chủ tướng! – Một giọng nói khác xen vào cuộc nói chuyện dưới gốc cây duối, tôi nheo mắt nhìn một lúc thì nhận ra đã có thêm một bóng đen nữa mới xuất hiện. – Với số binh lực cả nghìn đang giao chiến với quân ta thì ta khẳng định rằng tiền quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn, có tìm kiếm thêm thông tin cũng vô ích. -La Thượng tiên sinh! Ngài có cao kiến gì? -Thưa chủ tướng, khoảng một khắc trước đây ở mé Nam đột nhiên xuất hiện một đạo quân Hỏa binh hùng mạnh lên đến nghìn binh tấn công ồ ạt. Ta âm thầm theo dõi từ nơi này có thể thấy rằng bọn chúng đều ít nhiều trải qua chiến trận. Chủ tướng và Hoàng tướng quân sinh thời cũng là bậc anh tài, trải qua trăm trận thắng, cũng từng giao chiến với quân trời Nam này, xin hỏi hai ngài đã từng thấy cảnh một bộ binh cận chiến nhất loạt nằm rạp xuống đất để đội binh dùng hỏa pháo phía sau bắn hạ đối phương chưa?
Im lặng trong khoảng vài giây sau đó.
-Chỉ một hành động nhỏ như thế thôi có thể thấy rõ ràng rằng đội quân đang giao chiến với chúng ta ở ngoài cánh đồng kia nhất định đã được đào tạo bài bản, có quân kỷ, quân phong. Hai ngài không tin được đâu, ngay trên ngọn tre kia khi nãy ta còn phát hiện ra một con tiện nữ đứng cầm cờ có mấy màu, lúc đầu ta chỉ nghĩ vong hồn trong làng thấy giao chiến thì đứng xem nhưng ta theo dõi hồi lâu thì phát hiện ra sự lạ, con tiện nữ đó với cờ trên tay chính là cờ hiệu. Ta không hiểu các ký hiệu khi con bé đó vẫy cờ nhưng có thể thấy rõ ràng trước khi đội hỏa pháo ở phía Nam bắn thì con ranh đấy phất ra hiệu, chỉ một lúc sau toàn bộ đội quân đang đánh giáp lá cà với ta đồng loạt nằm xuống. Ta ngạc nhiên không nói lên lời, thật sự là kỳ lạ.
-Con tiện nữ đó đâu rồi? -Thưa chủ tướng, ta định bắt nó nhưng nó nhanh chân chạy mất, giá như lúc đó có Hoàng tướng quân đây thì... -Ta không trách ngài, nếu chắt của ta mời chúng ta lên sớm hơn có thể mọi chuyện đã khác rồi. -Còn một điều lạ nữa thưa chủ tướng! -Điều gì? -Ngài có để ý không? Tứ phía tuyệt nhiên không có bất kỳ một vong hồn bản xứ nào, từ già đến trẻ lảng vảng quanh đây. -Ý ngài là chúng ta đã bị mai phục? -Hoàng tướng quân, có thể xem như chúng ta đã bị mai phục từ trước. Cháu chắt của Đường đại tướng quân đây có lẽ chưa biết điều này. Nơi chúng ta đang đứng là một vùng đất cổ của Đại Việt, vong hồn vô số mà xung quanh đây chỉ có binh là binh, nghĩa là mọi ý định, kế hoạch của Đường Ba Tài đều đã bị kẻ địch đoán biết nên bọn chúng đã rời hết vong hồn bản địa đi nơi khác để tiện cho việc giao tranh. -Con ma nữ khi nãy tiên sinh nói ăn mặc ra sao, thưa tiên sinh? -Một con ma nữa xinh đẹp, thật sự là xinh đẹp với y phục màu xanh, nếu ta còn trẻ khỏe như Hoàng tướng quân đây thì đã nhanh chân đuổi kịp nó rồi, thật đáng tiếc, nếu bắt được nó mang về hầu hạ Đường đại tướng quân đây thì thật là tốt. -Chẳng lẽ trong quân của bọn chúng có cả nữ nhân ư? -Ma nữ này không phải trong quân, nhìn y phục của nó thì thuộc tầng lớp hào phú địa phương, là một thiếu nữ. -Hừ! Chúng nó cả nghìn binh tại sao việc dùng cờ hiệu lại do một nữ nhân đảm nhận? -Hoàng tướng quân, ngài thử nghĩ mà xem, binh lính của bọn chúng thì trang bị đồng nhất, chỉ có một vài vong hồn ăn mặc khác hẳn, có lẽ chính là những đứa chỉ huy, đám này nhất định là nghĩa quân hoặc quân địa phương chứ không phải binh lính của triều đình sinh thời. -Thưa chủ tướng, mạt tướng nghĩ chúng ta nên xuất hiên binh mã mà chúng ta có, dạy cho bọn này một bài học, trả thù cho tiền quân Hứa Trung. -Thưa Đường đại tướng quân, thưa Hoàng tướng quân nhưng điều ngạc nhiên chưa dừng ở đó đâu. -Còn điều gì nữa, tiên sinh cứ nói. Binh mã theo ta còn đến cả nghìn chưa dùng, chúng ta không thể thua được, hơn nữa bên cạnh ta còn có Thường thắng tướng quân thì còn phải lo gì nữa, ha ha ha...
Tôi ngồi lặng im không dám thở để lắng nghe câu chuyện của ba vong hồn cách mình khoảng hai chục mét, điều khiến tôi ngạc nhiên chính là bọn họ đều có thể nói tiếng Việt một cách lưu loát, có một số từ tôi không hiểu nhưng có thể đoán ý được. Có khi nào những người này sinh thời đồn trú trên đất Việt hay không? Quan trọng hơn nữa là phía bên kia lũy tre có một vong hồn được mệnh danh là Thường thắng tướng quân, tôi đây cũng biết một Thường thắng kiếm khách xinh đẹp nhưng giờ kiếm khách xinh đẹp ấy đang đứng bất động cách tôi hơn trăm mét ở phía đằng xa kia.
-Ta sợ nói ra các ngài không tin. -Tiên sinh cứ nói. -Các ngài là tướng quân kinh qua trận mạc, tử chiến nơi sa trường, các ngài cũng từng có đội hỏa pháo vậy các ngài sẽ giao đội hỏa pháo đó cho ai chỉ huy? -Đội hỏa pháo của quân ta hiện nay do Đặng Đôn chỉ huy, ông ta sinh thời là người trung thành tuyệt đối với Đường đại tướng quân, cũng là người có nhiều kinh nghiệm về hỏa pháo Minh triều ta. -Hai ngài nghĩ sao nếu chỉ huy cả nghìn hỏa quân lại là một đứa trẻ? -Cái gì? -Một đứa trẻ? Ngài có nhìn nhầm không tiên sinh? -Thưa đại tướng quân, ban đầu ta cũng tưởng mình nhìn nhầm nhưng sau đó ta nhận ra là mình nghĩ nhầm chứ không nhìn nhầm, kẻ chỉ huy đội binh bắn súng hùng hậu xuất hiện ứng cứu từ hướng Nam là một đứa trẻ. -Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. -Đất Nam lại có kỳ tài hay sao? -Ta cũng không hiểu, thưa đại tướng quân. Nhưng một đứa bé trạc mười ba đến mười lăm tuổi chỉ huy cả nghìn tay súng, sự xuất hiện của nó và đội hỏa quân đã thay đổi hoàn toàn cục diện ở mạn phía Nam. -Nó đâu? Nó đâu? Ta muốn đi xem! -Thưa đại tướng quân, giờ đã không còn thấy thằng bé đó nữa. Khói súng nhiều nên tầm nhìn bị hạn chế, khi tầm nhìn được tốt hơn thì đội hình của đối phương đã thay đổi, thằng bé đã biến mất. Có vẻ như quyền chỉ huy đã được giao lại cho một tay lão luyện, nhìn cách bày trận của đội hỏa quân có thể khẳng định sinh thời thì con ma chỉ huy ấy nhất định đã từng trải qua trận mạc, nhất định là như vậy. -Một đứa bé à? Tại sao một đứa bé lại chỉ huy một đội quân trọng yếu như vậy? -Thưa đại tướng quân, ta cũng lấy làm lạ, người Việt ta đúng là có nhiều kỳ tài nhưng ta cũng thấy lạ khi thấy cảnh ấy. -Thằng chắt của ta khinh địch rồi, binh pháp tối kỵ là khinh địch, có lẽ vì thế mà nó dẫn cả đội quân của tổ tiên đi vào nơi giặc đã bày binh bố trận. Hừ! Hổ phụ sinh ra cẩu tử. -Thưa đại tướng quân, ngài bớt giận, nóng giận cũng là tối kỵ của người cầm quân, chúng ta hiện vẫn còn binh hùng tướng mạnh, không có lý nào lại thua đám nông dân này được. -Hoàng Khâu Nhất! -Có mạt tướng! -Tạm thời ngươi gọi binh lên chuẩn bị nghênh chiến, huy động tất cả, phải làm cỏ đám giặc này. -Thưa chủ tướng, có phải chờ Đường Ba Tài không? Như mạt tướng nghe thì Đường Ba Tài sẽ xuất hồn để gặp chúng ta. – Vong hồn mang tên Hoàng Khâu Nhất nói. -Thằng chắt bất tài chứ ba tài cái gì, nó cứ tưởng nó thông minh hơn người, hôm nay hẳn là đã gặp đối thủ xứng tầm để xem nó xử trí ra sao. Ngươi huy động hết binh lực lên, diệt luôn đám cắc ké đang nổ súng ở sau ngôi nhà kia, ta chưa biết bọn chúng nó bao nhiêu binh nhưng từ lúc ta hiện lên thì đám đậu xanh thành đậu đen quá nửa rồi, ngu dốt quá thể. Binh đông mà không có tướng chỉ huy thì khác gì rắn mất đầu, đúng là bất tài mà.
Tôi nghe mấy lần cái tên Đường Ba Tài nhưng không biết đang nhắc đến ai, phải đến những câu sau này khi Hoàng Khâu Nhất nhắc đến việc xuất hồn thì tôi mới nghĩ ra đó là tên cúng cơm của Đường Thốc Tử. Cuối cùng thì tôi cũng biết tên của ông ta, việc biết tên thật rất có lợi cho việc cúng cơm.
Tôi rướn mình thêm một chút để quan sát rõ hơn, khoảng đen lẫn sáng mờ trong vườn bưởi nhà bà ngoại tôi bắt đầu hiện lên âm binh thật, hiện lên rất đông, chẳng mấy chốc mà lên đến hàng trăm. Ba vong hồn khi nãy nói chuyện vẫn đứng dưới gốc cây duối, bóng họ lẫn vào màn đêm nên tôi không thể phân biệt ai vào ai. Đội âm binh đứng dưới vườn bưởi bắt đầu di chuyển về phía lối chuồng trâu cũ để diệt đội Hỏa binh phía sau nhà, tôi nghĩ mình phải làm gì đó mới được, dù có là Thường thắng tướng quân thì cũng cứ đánh đã rồi tính, tuy nhiên điều khiến tôi chần chừ ấy chính là liệu đội binh này có tràn qua bên này hay không, khu vườn này còn hai chị đẹp đang bất động, suy nghĩ như vậy nhưng sau cùng tôi vẫn quyết định sẽ đánh, nếu đám ấy tràn qua thì huy động Thiên tử quân.
Tôi quay lại hất thanh kiếm lệnh ra hiệu cho toàn bộ đội Hỏa binh áp sát lũy tre, chừng mười giây sau đó mệnh lệnh của tôi đã được thi hành tuyệt đối, toàn bộ đội hình hơn một trăm Hỏa binh đứng sát lũy tre, nòng súng chĩa thẳng về phía trước chờ lệnh.
-Bắn!
Tôi đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn, ba giây sau đó một loạt tiếng súng nổ kèm theo đó là tiếng la hét từ phía bên kia vọng đến, tôi chỉ lùi lại phía sau vài bước chờ đợi.
-Nằm xuống! Có phục binh bên lũy tre, chia quân ra! Đội cung thủ và hỏa khí đâu? Bắn vào lũy tre cho ta!
Tôi nghe như vậy thì vội ngồi xuống, lũy tre gai dày đặc, muốn bắn trúng tôi rất khó nhưng vẫn phải cẩn thận. Tôi không ra lệnh cho đội Hỏa binh lùi lại mà vẫn để họ đứng nguyên vị trí cũ nạp đạn, bên kia lũy tre tiếng la hét không ngừng vang lên.
Những giây tiếp theo trôi qua, tôi không có chút nao núng nào mà thay vào đó chờ đợi loạt đạn thứ hai của Hỏa binh.
-Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Loạt đạn thứ hai được bắn qua lũy tre, chẳng biết có trúng địch quân hay không nhưng nó làm những tiếng la hét im bặt.
-Hỏa binh lùi lại ba bước và ngồi xuống nạp đạn!
Đội Hỏa binh thi hành mệnh lệnh, ngay khi đội này vừa ngồi xuống thì bên kia cũng có tiếng súng vọng lên, tôi có thể thấy rặng tre trước mặt rung lắc kèm theo đó là tiếng rào rào như tên bắn hoặc đạn xuyên qua những cành tre nhỏ. Tôi nằm sấp xuống rồi bò ngược trở lại nấp sau thân một cây xoan.
-Hỏa binh tiến sát vào lũy tre hãy bắn, bắn xong thì lùi lại phía sau ba bước nạp đạn!
Tôi lẩm nhẩm trong miệng, vài giây sau đó thì tiếng súng lại vang lên, ngoái đầu nhìn tôi nhận ra là Hỏa binh của mình đang nổ súng. Tiếp theo đó, hai tai tôi hoạt động hết cỡ để lắng nghe tiếng súng bên kia bắn trả, sau loạt đạn của đối phương tôi ước chừng bọn họ có quân số cũng không ít hơn tôi là bao nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn nhưng tiếng nổ bên ấy có chút khác biệt so với bên này.
-Tiến lên! Áp sát lũy tre đẩy lùi đám giặc cỏ!
Tôi ngoái đầu nhìn quân do mình chỉ huy rồi gọi ra thêm khoảng năm mươi Hỏa binh nữa cho chắc, bên kia muốn áp sát lũy tre để bắn thì tôi lại không muốn cho họ làm như vậy. Đội Hỏa binh mới này cũng nhận lệnh tiến nhanh về lũy tre để bắn, với quân số hơn một trăm năm mươi tay súng, tôi không tin mình sẽ bị đẩy lùi, nếu bên kia tràn qua thì tôi sẽ huy động thêm quân để tử chiến với họ. Qua việc nghe lỏm ba vong hồn bàn luận tôi nghĩ rằng bọn họ còn có đến cả nghìn quân nhưng đều là vong hồn, tôi không còn nhiều quân như vậy nhưng là binh gạo rang, nếu một đổi một thì tôi lúc này, với hơn bốn trăm binh gạo nhất định sẽ chơi một trận tới bến.
-Lên! Cung thủ, cung thủ bắn lên cao, bắn qua ngọn tre!
Tiếng chỉ huy của Thường thắng tướng quân Hoàng Khâu Nhất dõng dạc, tôi có thể nghe rất rõ.
-“Bọn Tàu này sao nói tiếng Việt sõi như vậy nhỉ?”
Tôi nghĩ bụng như vậy nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng, nhưng cũng không cần thiết.
Từ lũy tre rìa làng cho đến gần chỗ bụi cây tôi hay chui qua để sang vườn bên này chiều dài khoảng hơn một trăm mét đều chật kín Hỏa binh, lúc tôi nghe đối phương ra lệnh bắn tên lên cao thì tôi phải đứng nép sát vào thân cây xoan, thật may là thân hình cò hương của tôi khi đứng nghiêng thì vừa đủ. Những âm thanh viu viu, loạt xoạt rồi phập phập... từ bên cạnh vọng đến, Hỏa binh của tôi vẫn kiên trì bắn lại, tôi cứ đứng như vậy gần một phút cho đến khi tận mắt nhìn thấy một rồi vài mũi tên cắm xuống đất, gần chỗ tôi đứng rồi biến mất thì tôi mới cảm thấy sự lợi hại của việc bắn cầu vồng. Tuy nhiên đội Hỏa binh vẫn đứng sát lũy tre nên không bị những mũi tên này làm khó.
-Trường thương chuẩn bị, ép sát lũy tre, lên!
Tôi nghe rõ mồn một mệnh lệnh này và tưởng tượng ra cảnh một đội lính cầm trường thương bò dưới đất đến sát lũy tre rồi chọc sang bên này. Tôi không biết trường thương dài bao nhiêu nhưng tự đoán nó khoảng ba mét là nhiều nên tôi ra lệnh:
-Hỏa binh lùi lại phía sau năm bước tạm ngừng bắn, địch dùng thương chọc ở vị trí nào thì hãy bắn ngay vào vị trí đó.
Tôi đứng khoanh tay dựa vào thân cây xoan nhếch mép cười, trước mặt và sau lưng tên vẫn rơi xuống, để xem Thường thắng tướng quân tài nghệ đến đâu, ông muốn hạ được chừng này Hỏa binh thì cũng phải để lại ít nhất chừng ấy âm binh tài nghệ của ông, cháu cái ông Đường đại tướng quân gì kia chắc phải mười phút nữa mới xuất hiện, mà xuất hiện rồi thì làm được cái gì tôi nào?
Tôi vẫn đưa mắt quan sát kỹ trước sau, nếu có kẻ nào tràn qua được thì tung Kim quân cận chiến rồi thu Hỏa binh trong nháy mắt rồi lại đổi thành Kim quân, tướng giỏi mà không biến quân được như tôi thì cũng bó tay mà thôi, giờ phải nghĩ thêm cách phá rối đám này mới được. Chẳng ai thắng mãi và cũng không ai thua mãi, chị Ma võ nghệ siêu quần như vậy mà gặp con trâu điên còn chạy rơi cả dép cơ mà. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi