Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 308: Buôn gặp chầu, câu gặp chỗ



Băng qua nhiều thửa ruộng, vài phút sau chúng tôi gặp ông Thao ở phía Tây Bắc của làng, nơi này vừa mới được đặt một số cự mã. Mặc dù tôi không tham gia cuộc họp vào đêm qua nhưng chị Ma hiểu được mong muốn sâu thẳm của tôi nên đã đưa ra ý kiến rằng nếu như đêm nay quả thật có trận quyết chiến thì tất cả những vong hồn già trẻ lớn bé của làng Bưởi Cuốc sẽ chỉ tham gia trong vai trò trợ chiến hoặc... hậu cần. Tôi đã rất vui khi nghe điều này bởi vì khi không trực tiếp tham chiến thì thiệt hại sẽ được giảm đi rất nhiều.

-Em cảm ơn chị!
-Vì điều gì? – Chị Ma hỏi tôi.
-Vì chị đã sắp xếp theo điều em mong muốn.
-Đó cũng là điều chị và các ông ấy mong muốn chứ không chỉ riêng em. Sở dĩ chị là người nêu ra ý định là bởi vì chị biết em nhất định sẽ tìm cách xin thêm sư thầy gạo rang để tạo ra binh lính.
-Ngươi suy nghĩ đơn giản quá nên Ngọc Hoa đã đọc được ý định của ngươi. – Chị Đẹp cười đắc ý.
-Nó không suy nghĩ đơn giản đâu, cũng không phải ta đoán được ý định của nó. – Chị Ma giải thích. – Chỉ là do ta cùng thằng bé tham chiến từ lần đầu, cũng như đã không dưới một lần nó nói ra điều này nên ta hiểu. Bất cứ cuộc chiến nào cũng có những tổn thất nhưng nếu có cách nào đó để hạn chế thì thật tốt.
-Một nghìn năm trăm quân liệu có đủ không? – Chị Đẹp hỏi.
-Cánh đồng này rất lớn, chẳng thể biết bọn nó mang theo những gì, tất cả chỉ là phỏng đoán của chúng ta mà thôi. Tuy nhiên bản thân ta cũng mong rằng với số quân chừng ấy chúng ta sẽ không ở thế yếu.
-Ngươi còn nhiều quân không cò Tý?
-Em nghĩ còn khoảng chừng ấy nữa, tính ra sư thầy cho em đến cả cân gạo không chừng.
-Chúng ta thật may mắn khi có ông cụ giúp đỡ, nếu không... chị nghĩ rằng miếu của cô tiểu thư nửa mùa đây bây giờ chỉ còn là cái miếu vô hồn.
-Ta đã trả ơn ông ấy bằng một cái tivi đấy.
-Đại nạn này mà qua được thì cô nên trả ơn ông cụ nhiều hơn, cái tivi ấy mua hết có nửa cây vàng, nửa cây còn lại chả phải cô cho thằng bé hay sao?
-Nhưng ta chẳng biết ông cụ cần cái gì.
-Với người già thì sức khỏe là vốn quý nhất, cô tìm cách mà trả ơn.
-Em thấy ông sư hay uống chè, nếu có thể nhất định em sẽ tìm cách mua loại chè thật ngon, thật xịn để tặng ông sư.

Ba chúng tôi đang đứng nói chuyện ở ngay lối vào, bên cạnh rãnh nước thì nhận được tin báo chiếc xe ô tô tải đã rời nhà chở theo toàn bộ số người, bao gồm cả Đường Thốc Tử. Điều làm chúng tôi ngạc nhiên là chiếc xe ô tô ấy đi qua cổng làng về hướng cầu Khoai trong khi bây giờ mới khoảng 8 giờ tối.

-Có khi nào... có khi nào bọn họ đi từ hướng cầu Khoai vào không các chị?
-Chả có lẽ... Mau! Mau đi báo cho tất cả các đội, bọn nó sẽ đi vào theo lối cầu Khoai thay vì lối trong làng.

Chị Ma nói với một anh tuần binh, anh này ngay lập tức biến mất trong bóng tối. Chị Ma quay sang nói với chị Đẹp.

-Có chút thay đổi, cô về vị trí đi! Cô hẳn là đã biết hướng cầu Khoai?

Chị Đẹp gật đầu, từ vị trí chúng tôi đang đứng bây giờ thì cầu Khoai nằm ở hướng Tây Nam. Chị Ma quay sang hỏi tôi:

-Em định làm gì?
-Số quân trong vườn nhà và bên vườn hàng xóm đã sẵn sàng. Nếu bọn họ thay đổi hướng đi vào chi bằng mình đánh luôn lũ âm binh ở mặt ấy, chặn chúng từ xa?
-Nhưng bọn chúng có rải âm binh từ đó không nhỉ? – Chị Ma tự hỏi.
-Phải mau lên thôi chị, nếu là em thì ngay sau khi đến chỗ trạm bơm nước em sẽ làm gì đó để gọi âm binh. Bây giờ còn rất sớm không thể vào làng được nên bọn họ mới đi theo lối ấy rồi băng qua cánh đồng để đến đây.
-Có lý! – Chị Ma quay sang nói với chị Đẹp. – Cô mau dùng cờ hiệu báo cho các đội, ta sẽ kết hợp báo bằng miệng. Tất cả quay ngược lại phía sau nghênh địch, làm thôi!

Chị Đẹp nhìn tôi và nói:

-Ngươi hãy giữ mình!

Rồi quay lưng biến mất theo một cơn gió nhẹ. Chị Ma cũng nhanh chóng đi về hướng Tây còn tôi cũng cho lá vối lên miệng nhắm hướng Tây Nam chạy đi. Tôi muốn tận mắt thấy bên kia có bao nhiêu người, bao nhiêu âm binh... để dựa vào đó tính toán các bước tiếp theo. Chạy qua vài thửa ruộng, tôi ngoái nhìn lại rặng tre phía sau lưng đã thấy bóng hình màu xanh của chị Đẹp in rõ trên nền trời, cờ hiệu màu đỏ chỉ về hướng Tây Nam còn lá cờ màu xanh giơ lên cao khua tròn nhiều vòng. Chạy thêm được hơn một trăm mét nữa tôi đã lác đác thấy bóng lưng của một vài đội Kim quân, một vài cự mã được những vong hồn di chuyển lên đằng trước. Theo như tôi biết, toàn bộ đội hình một nghìn năm trăm Mễ quân được xếp theo hình vòng cung lúc nãy bây giờ phải quay lưng lại phía sau. Lần này Mễ quân xếp đội hình có chiều sâu hơn, khi mà những đội Hỏa binh nhô lên cao còn Kim quân lùi lại phía sau khoảng mười bước chân. Vừa cắm đầu chạy về phía trước tôi vừa nghĩ đến việc cần có chiều sâu của đội hình do tình hình thay đổi bất ngờ.

-Chờ chị, chờ chị!

Nghe tiếng gọi của chị Ma thì tôi dừng lại, phía sau chị ấy là ông Lê Tam và Lê Tam Ba và vài nghĩa binh khăn trắng.

-Em chạy đi ra hướng ấy làm gì?
-Em muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ, nếu thực sự bọn họ gọi âm binh lên thì em sẽ đánh trước. Em có rất nhiều vũ khí. – Tôi vừa nói vừa giơ thanh kiếm trên tay ra.
-Đêm nay chị sẽ ở bên cạnh em.
-Cả hai chúng ta nữa. – Ông Tam lên tiếng.
-Tại sao ạ?
-Đêm nay rất nguy hiểm, chị vừa nhận được tin bọn nó trang bị đoản đao và gậy bằng sắt để phòng thân.
-Có cả súng, bọn nó có một khẩu súng! – Ông Tam khẳng định.
-Em sẽ cẩn thận.
-Cánh đồng này rất rộng, tình hình thay đổi rất nhanh. Chị có dự cảm không hay về đêm nay nên em đi đâu chị sẽ ở bên cạnh.

Tôi mím môi, nhăn mặt nhìn về màn đêm trước mặt, gió thổi vi vu bên tai.

-Vừa rồi em chạy qua hàng quân thấy chúng ta bố trí đã ổn nhưng còn thiếu chiều sâu. – Tôi nói. – Ban đầu chúng ta nghĩ bọn chúng đi từ trong làng như mọi lần nên bố trí bao vây như vậy nhưng bây giờ toàn bộ Mễ quân đã quay mặt ra hướng này, sau lưng rất trống trải.
-Cháu tính gọi thêm quân? – Ông Tam hỏi tôi.
-Cháu nghĩ cần phải có thêm lực lượng dự bị nữa, cái này phải nhờ một trong hai ông chỉ huy chứ cháu không bao quát được ạ.
-Được, ta sẽ chỉ huy quân dự bị. – Ông Tam Ba đứng ra nhận lời.

Tôi nhanh chóng lấy ra thêm hơn một trăm năm mươi Kim quân giao cho ông Tam Ba chỉ huy, nhóm này ông ấy sẽ dẫn ngược trở lại, đứng phía trước mặt chị Đẹp. Ngay khi ông Tam Ba dẫn quân rời đi thì tôi và những vong hồn còn lại tiếp tục tiến về phía trước, ông Tam đi mở đường cùng với vài nghĩa binh, tôi đi ở giữa và chị Ma đi ngay bên cạnh.

-Tại sao chị lại có dự cảm không lành ạ? – Tôi hỏi chị Ma.
-Em quên hôm nay là ngày mùng Một hả?
-À vâng, tại nhiều việc với lại cả ngày bận nên em quên. Có việc gì hả chị?
-Qua đêm nay là ngày Quý Mão không tốt cho tuổi của em, tháng này cũng là tháng Ngọ nữa.
-Chỉ có thế thôi ạ?
-Chị tồn tại đủ lâu và chị tin vào trực giác của mình. Thằng Đường đầu trọc kia không phải là một tay vừa, nếu nó đã chọn ngày chọn giờ khởi sự thì ắt đã có tính toán trước sau chứ không phải ngẫu nhiên.
-Chị em mình đang làm việc nghĩa, em tin trời đất chứng giám. Nhất định chị em mình sẽ gặp may mắn.
-Được, một con ma làm việc nghĩa hi vọng Phật sẽ phù hộ cho chị nữa.

Chị Ma vừa nói vừa cười, tôi cũng cười đáp lại. Chẳng hiểu sao tôi lại tuyệt nhiên không có bất kỳ dự cảm bất an nào, có thể chị Ma là phụ nữ, tôi nghe nói phụ nữ có trực giác rất nhạy bén nhưng bây giờ, đứng trước một trận đại chiến – có thể là như thế - cần tập trung tuyệt đối chứ không thể nghĩ vẩn vơ được. Tôi cũng hiểu rằng chị Ma và chị Đẹp đều lo lắng cho tôi, ban nãy trước khi rời đi tự nhiên chị Đẹp lại nói tôi cố gắng giữ mình, dường như hai chị này cảm nhận được điều gì đó nhưng không tiện nói với tôi.

Đi thêm một đoạn nữa thì tôi thấy đằng trước mấy vong hồn nghĩa binh dừng lại và ngồi xuống, tôi cũng làm theo như vậy, có lẽ họ đã nhìn thấy gì đó đằng trước.

-Bọn nó đang khiêng đồ đạc từ bên đường cái quan sang chỗ trạm bơm.

Ông Tam nói vọng xuống, tôi và chị Ma lom khom chạy lên để xem, tôi nhìn không được xa như vậy khi trời tối nhưng lờ mờ phía đằng xa có thể thấy thấp thoáng bóng cái xe tải đỗ ở ven đường cái, khoảng cách từ chỗ tôi đang ngồi đến chỗ cái xe ấy theo đường chim bay có lẽ khoảng trên hai trăm mét.

-Một số đứa đang chuyển đồ sang còn vài đứa khác đang ngồi làm gì đằng kia?

Chị Ma chỉ tay chếch về phía bên phải nơi tôi đang ngồi và hỏi chung như vậy, một người nghĩa binh tách khỏi nhóm chạy nhanh về phía ấy, lát sau anh ta quay lại, nói với giọng có chút ngập ngừng:

-Tôi... tôi nghĩ chúng nó đang lập đàn làm lễ ở mép ruộng. Tôi... tôi không thể đến gần được vì...
-Ta hiểu rồi! – Ông Tam nói. – Thằng đầu trọc phải không?
-Và một thằng cụt bàn tay phải nữa, thưa ông. Thằng cụt đang đốt vàng mã, một đứa khác rải gạo cùng những thứ khác.
-Bọn nó gọi âm binh luôn ở đây ư? – Chị Ma thắc mắc rồi tự trả lời. – Nhưng cũng dễ hiểu thôi, có thể nó đề phòng bất trắc nên triệu hồi âm binh rồi dẫn theo như ban nãy em nói đấy.
-Đã đến nước này thì gặp đâu đánh đó. – Tôi nói với giọng cương quyết. – Thanh gươm này đã theo em bấy lâu nay, em muốn thử xem lũ âm binh các cụ này có thể chịu được đường kiếm của em hay không.
-Em phải giữ thanh kiếm bên mình, nó là thanh kiếm lệnh đấy!

Chị Ma nói làm tôi khẽ giật mình nên vội hỏi lại.

-Kiếm lệnh gì ạ?
-Mặc dù sư thầy không nói nhưng chị đã dành nhiều thời gian tìm hiểu, ban đầu chị chỉ nghĩ đơn giản thanh kiếm của em dùng để trừ yêu ma nhưng không đơn giản như vậy đâu. Nó là thanh kiếm lệnh, không có thanh kiếm thì Mễ quân của em sẽ trở lại nguyên hình là hạt gạo rang nên em hãy chú ý.
-Chị... chị nói thật chứ?

Tôi ngạc nhiên nhìn thanh kiếm đang cầm trên tay.

-Em mang nó bên mình thì binh lính của em nhất nhất nghe lệnh. Nhìn xem kìa, thằng đầu trọc kia cũng có một thanh kiếm nhưng kiếm của nó là một thanh kiếm bằng kim loại, thứ ấy tỏa ra sát khí rất nhiều.
Chị Ma vừa nói vừa nhìn về phía xa, tôi nhìn theo nhưng không thể thấy rõ.
-Ngọc Hoa tiểu thư nói đúng đấy cháu ạ, mặc dù ta không biết hỏi ai nhưng với kinh nghiệm sa trường của ta trước đây, tướng chỉ huy đều phải có kiếm, đến vua còn có nói gì đến tướng.
-Thôi! Ta tạm ngưng ở đây. – Chị Ma đổi chủ đề. – Cùng di chuyển lên phía Bắc, mau đi thôi.
-Sao lại đi lên hướng đó hả chị?

Tôi bám theo phía sau chị Ma thắc mắc hỏi, chị Ma chạy phía trước dường như hai mắt vẫn không rời khỏi chỗ đám người đang làm phép mà tôi chưa nhìn thấy rõ.

-Chúng nó làm phép giữa đồng như thế, triệu hồi âm binh xong chúng nó hiện lên cả loạt. Em chú ý đốm lửa đằng kia, tí nữa đốt xong kiểu gì chúng nó cũng nhắm thẳng hướng nhà bà ngoại em mà băng đồng đi đến chứ không đi vòng theo lối ven mương đâu.

Tôi hiểu ý chị Ma và im lặng bám sát phía sau, di chuyển khoảng hơn một trăm mét nữa thì đến một gò đất nhỏ, diện tích khoảng ba mét vuông thì dừng lại.

-Tạm thời dừng ở đây, anh nào chạy về phía sau báo cho những vị khác để họ nắm rõ tình hình ở đây, nhớ gặp mặt đủ các vị chỉ huy và báo cho cả ma đang cầm cờ hiệu trên ngọn tre.

Ông Lê Tam cắt cử một vong chạy về phía sau báo tin đồng thời dặn anh ta sau khi báo tin thì trở lại vị trí này. Trong khi chị Ma và ông Lê Tam quan sát động tĩnh của lão đầu trọc và Dực cụt thì tôi cũng hạ ba lô xuống gò đất để lấy ra khẩu súng phun nước cùng đôi găng tay cao su màu vàng nhạt.

-Em định dùng nước giải đấy hả?
-Vâng! – Tôi đáp. – Cái gì cũng phải thử xem bọn nó khắc cái gì để còn biết đường mà áp dụng chị ạ.

Chị Ma và những vong hồn khác lùi sang bên một khoảng bởi vì họ cũng kỵ cái mùi nước giải. Tôi không mất nhiều thời gian để pha chế hai phần nước giải với một phần nước lọc vào khẩu súng phun nước, thanh kiếm gỗ được nhét vào cổ áo, tôi không muốn thứ nước ô uế này dính vào thanh kiếm mà tôi vừa mới được nghe rằng nó là kiếm lệnh. Tuy tôi chưa hiểu rõ kiếm lệnh là như thế nào nhưng điều cốt yếu là thanh kiếm này dùng để chỉ huy Mễ quân, đó mới là điều quan trọng.

Súng nước bơm xong thì đến lượt mấy quả “lựu đạn” bằng vải được lấy ra khỏi ba lô và ngâm vào trong túi nilon lõng bõng thứ nước vàng khè, mũ len đã được trùm xuống rồi nhưng vẫn không thể nào ngăn được mùi khai nồng nặc đang bốc lên.

-Có vẻ như bọn nó làm phép xong rồi đấy. – Chị Ma nói. – Nhìn kìa! Âm binh bắt đầu lên một lượt, toàn lũ mắt đỏ lừ như hai hòn than.
-Bọn này y chang bọn đêm hôm trước, căn cứ vào mũ rộng vành chúng nó đội thì sinh thời đích thị quân Minh. – Ông Tam bổ sung.
-Có... có thằng tướng nào không ông?
-Nhìn thằng nào cũng giống thằng nào, chắc là phải có nhưng trước mặt toàn là binh thôi không thấy tướng.
-Chúng ta lùi lại thêm vài bước đi. – Chị Ma nói xong thì lùi lại phía sau ngồi xuống. – Em có nhìn thấy bọn chúng chưa?
-Có ạ! Nhưng... nhưng không rõ lắm, từ chỗ này chỉ thấy những mảng màu đen sì, tuy nhiên... hình như em cảm thấy gió lạnh thổi từ trước mặt tới.
-Khoảng cách từ chỗ em ngồi đến thằng âm binh gần nhất chừng một trăm bộ (khoảng một trăm sáu mươi mét), bọn nó vẫn đang triệu hồi âm binh, chắc phải đủ chúng nó mới di chuyển.
-Hoặc là chờ mấy thằng kia. – Ông Tam hất hàm về phía Tây Nam.

Tôi nhìn theo hướng ấy và nghe thấy tiếng xe ô tô cùng ánh đèn pha, chiếc xe đang quay đầu.

-Bọn họ chuyển đồ đạc xong rồi chị ạ, chiếc xe đang quay đầu.
-Chừng hai khắc nữa đến giờ Hợi. – Chị Ma thông báo giờ giấc cho tôi.
-Chúng ta nên di chuyển về hay chờ ở đây chị nhỉ?
-Ở đây chờ đợi đi, dưới con mắt của lũ âm binh ấy thì chị và mấy vong đây chỉ là nông dân ngoài cánh đồng. Bọn nó sẽ đi ngang qua trước mặt em, em có thể giấu cái túi đi nếu sợ bị phát hiện.
-Vâng.

Tôi nhìn xung quanh rồi giấu cái ba lô vào góc một thửa ruộng cách chỗ tôi đang ngồi khoảng mười lăm mét rồi quay trở lại chỗ cũ.

-Dựa theo cờ hiệu và hàng lối thì bọn nó có ba trăm quân. – Ông Lê Tam vừa nhìn chăm chăm về phía trước vừa nói với một nghĩa binh. – Tiếp tục thông báo với phía sau bọn âm binh có một đội khoảng ba trăm lính ở hướng Tây Nam so với cờ hiệu của tiểu thư.
-Có... có cả cờ hiệu hả ông? – Tôi ngạc nhiên.
-Lính chuyên nghiệp cơ mà, bọn này không phải là lính địa phương đâu, chắc chắn là binh lính chuyên nghiệp.
-Nhưng sao chỉ có ba trăm ông nhỉ?
-Ta cũng không rõ nữa, có thể bọn nó lập đàn ở đây để gọi một số, kiểu gì vào gần bọn nó cũng lập thêm đàn nữa. Cháu có nhớ chỗ lần trước thằng cụt kia lập đàn không?
-Cháu có!
-Đó là một vị trí tốt, ta đã dùng cự mã quây lại mấy hàng cùng hai đội Hỏa binh chờ sẵn, thằng nào hiện lên là diệt một loạt.
-Suỵt! Bọn chúng bắt đầu di chuyển rồi đấy, chúng ta tản ra, đừng ngồi gần nhau nữa. – Chị Ma di chuyển sang phía đằng sau tôi, còn tôi vẫn ngồi trên gò đất. – Em cứ ngồi im ở đấy, bọn âm binh sẽ không chú ý gì đâu, gò đất này không khác gì một ngôi mộ, mộ của trẻ con thì càng không để ý.
-Sao chị lại nấp đằng sau?
-Em không thấy chị mặc y phục quá nổi hả?
-À... em quên, hì hì...
-Chờ cho đám người đi qua hết thì đánh âm binh, âm binh tập trung đánh bọn đi sau cùng thôi nghe chưa?
-Vâng!
-Tiểu thư có nghĩ bọn nó sẽ vì bị đánh sau lưng mà quay lại tấn công chúng ta hay không? – Ông Tam hỏi.
-Được như vậy cũng tốt mà. Ba trăm thì ba trăm, nếu lũ âm binh bị thu hút ở hướng này thì mấy thằng người kia đi vào bên trong vẫn không biết được là âm binh bị diệt.
-Chỉ có chúng ta liệu ba trăm có nhiều quá không?
-Ông lo làm gì, chúng ta có đại tướng của Mễ quân ở đây cơ mà. – Chị Ma nói nửa đùa nửa thật. – Khi nãy em bảo em còn bao nhiêu binh nhỉ?
-Em nghĩ khoảng một nghìn đến một nghìn năm trăm gì đấy. – Tôi đáp.
-Này mấy anh nghĩa binh, các anh có muốn làm gỏi bọn âm binh này không? Chúng ta ở đây có sáu ma tất cả, mỗi ma chỉ huy hai trăm quân bao vây diệt gọn đám này, bốn chấp một!

Mấy vong hồn đồng loạt gật đầu, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Cái... cái gì ạ? Chị... chị định...
-Buôn gặp chầu, câu gặp chỗ, mồi ngon dâng miệng mà không ăn thì phí lắm em trai của chị ạ. Nếu bọn nó triệu hồi ở đây ba trăm âm binh, cứ cho là mạnh nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, diệt gọn đám này bớt đi một gánh nặng

Vừa lúc này hai nghĩa binh đi báo tin quay lại, ông Tam nói luôn với một nghĩa binh:

-Anh trở lại báo với các vị chỉ huy chuẩn bị nghênh chiến, chúng ta ở đây sẽ làm gỏi ba trăm thằng này, trong ấy cứ án binh bất động, đừng có ra ứng cứu, mọi việc cứ theo cờ hiệu mà làm.
-Vậy là có tất cả bảy, tính cả ta. – Chị Ma nói tiếp. – Bây giờ mỗi người lại nhận một phiên hiệu để dễ chỉ huy, ta là Nhất.
-Vậy ta là Nhị. – Ông Tam vỗ ngực nói và chỉ vào mấy nghĩa binh đang ngồi gần. – Anh là Tam, anh kia là Tứ...
-Vậy thống nhất luôn, diệt đám này rồi vào trợ giúp bên trong. – Chị Ma nói với tôi. – Em cứ làm việc của em nhưng khi rời đi nhớ nói với chị để chị thu binh, chị và em chỉ ở lại giao chiến tối đa là một khắc còn đâu phải nhờ tướng quân.
-Các anh nghe chưa? – Ông Tam quay sang nói với nghĩa binh. – Chúng ta diệt chúng nó trong một khắc thôi, bốn đánh một mà không diệt gọn được thì còn nói làm gì nữa, phải không.
-Tướng quân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không làm ông thất vọng.

Ơ! Thế sau cùng thì... tôi đi theo vô tình lại tạo cơ hội cho chị Ma “đánh chén” hết lũ âm binh này hay sao? Mà thôi, vừa miếng thì cũng đành vậy, ai bảo chúng mày ít hơn.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.