Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 309: Lấy gạo đè âm binh



Tôi ngồi lùi lại phía sau một chút để giấu thanh kiếm cùng khẩu súng phun nước khuất dưới gò đất và lặng im nhìn nhóm người đi qua trước mặt, từ chỗ tôi đang ngồi đến chỗ họ đi ngang qua khoảng bốn chục mét. Tôi đếm cả thảy có mười hai người, đi đầu là Đường Thốc Tử - lão đầu trọc – sau đó là Dực cụt tay và những người gã khác đi sau cầm theo đủ thứ như xà beng, xẻng, cuốc, thuổng... thêm cả quang gánh. Tôi có đôi chút thắc mắc khi lão Dực tham gia lần này bởi vì cổ tay phải của lão ấy vẫn quấn băng màu trắng, có lẽ bọn họ làm cú chót rồi rời nơi này thật nên gom hết người lại. Ở đây có mười hai người cộng thêm một người lái xe nữa là mười ba, nếu sự việc này diễn ra như mong muốn của tôi thì sau khi kết thúc, chị Ma và chị Đẹp sẽ rất bận rộn.
Tôi chẳng còn nhớ hết tên của những người mà tôi biết trong nhóm này: Mộc, Xi, Dực, Cội, Nhãn, A Bân... quá nhiều gương mặt khiến tôi chẳng thể nhớ hết nhưng tôi chắc rằng chị Ma hay chị Đẹp không quên bất kỳ gương mặt nào trong số này.

Đi ngay sau nhóm người là một đoàn âm binh gồm một gã đi đầu tiên có vẻ là chỉ huy của đoàn âm binh này, sau lưng gã là ba tên âm binh khác đi ngang hàng với nhau có lẽ là những tên chỉ huy cấp thấp hơn. Bốn gã này đều đội mũ trụ, mặc giáp sắt nhẹ, khi nhóm này đi ngang trước mặt tôi thì gió lạnh hất mạnh vào mặt khiến tôi phải cúi người xuống.

-Mỗi lá cờ kia đại diện cho một đội khoảng một trăm thằng.

Tiếng của ông Tam vọng đến bên tai tôi, tôi nhìn chăm chú đội hình âm binh này, mặc dù không nhìn được hàng ngang có bao nhiêu tên nhưng nhìn hàng dọc tôi đếm được hai mươi lăm tên tất cả, nếu vậy thì mỗi đội sẽ có bốn hàng dọc. Mỗi một vong nếu tính bề ngang là tám mươi phân thì đoàn âm binh này tiến về phía trước với một đội hình có bề ngang khoảng mười mét. Vũ khí trên tay của đám này ngoài một ngọn giáo có mũi đang chỉa lên trời thì bên hông còn có một thanh kiếm. Nhìn đội hình âm binh đi qua trước mặt tôi không lấy gì làm sợ bởi vì Kim quân của tôi cũng chẳng thua kém về khí thế, chỉ là đám này làm tôi cảm thấy lạnh lẽo, bọn chúng tỏa ra một thứ mùi rất đặc trưng, mùi của chết chóc!

Ông Lê Tam và mấy nghĩa binh đã nhanh chân vòng về phía tay phải tôi, hướng ban nãy bọn họ đã đốt lửa triệu âm binh lên, chị Ma vẫn nấp ngay phía sau gò đất. Từ gò đất tôi nhẹ nhàng bước xuống ruộng khi đoàn âm binh này chuẩn bị đi qua, một vài gã đi sau cùng ở hàng bên ngoài quay sang nhìn tôi với đôi mắt đỏ rực nhưng tôi thản nhiên đứng thẳng người không thèm nhìn bọn chúng thêm một giây nào, một vài giây ngắn ngủi ấy tôi dùng để quan sát xung quanh.

-Chị chuẩn bị tinh thần chưa?

Tôi không quay lại mà đứng nguyên như vậy dõi theo lũ âm binh và cất tiếng hỏi chị Ma.

-Công lao của em, chị nhường em “ăn” trước!

Tôi lắc lắc khẩu súng nhựa thêm vài lần trong lúc đôi chân bước nhanh chếch về phía tay trái, hành động của tôi dĩ nhiên đã khiến vài gã âm binh đi phía sau chú ý, nhiều cặp mắt ngoái lại nhìn tôi, tôi đoán trong ánh mắt màu đỏ đó có nửa phần khó hiểu, nửa phần ngạc nhiên khi một thằng nhóc cứ lầm lũi bước đến gần bọn chúng mỗi lúc một nhanh, khoảng cách thu hẹp dần bởi đám âm bình này bước đều còn tôi thì đi như chạy. Những gã âm binh sẽ còn ngạc nhiên hơn khi thấy thằng nhóc là tôi đây giơ khẩu súng nước lên khi khoảng cách chưa đến bốn mét, tôi nói ra miệng một câu mà tôi từng xem trên những phim như Biệt động Sài Gòn hay Ván bài lật ngửa gì đó:

-Thay mặt cho tòa án cách mạng, tao tuyên bố xử chúng mày tội chết vì đã phục vụ cho lão đầu trọc kia!

Thật ra nói xong tôi cảm thấy không đúng cho lắm vì chẳng có cuộc cách mạng nào ở đây cả nhưng tôi chẳng nghĩ ra được câu nào hay để nói cho có tí khí thế. Vừa nói dứt lời thì tôi bóp cò khẩu súng nước, những tia nước có mùi ngai ngái ấy được bắn thẳng vào mặt một gã âm binh đứng gần tôi nhất rồi lia sang những tên bên cạnh. Chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó tiếng gào rú vang lên, gã âm binh vừa bị nước bắn trúng mặt gục xuống, hai tay ôm lấy mặt rồi giãy dụa không ngừng, những gã khác bị nước giải dính vào thân mình cũng lùi lại một vài bước. Tôi không ngừng việc bắn nước về phía họ, trong khi nhóm âm binh này còn đang bất ngờ và chưa có bất kỳ phản ứng cần thiết nào thì tôi đã dùng tay phải rút Cuồng Phong kiếm từ sau cổ áo ra đồng thời chém một đường thật mạnh, một đường kiếm với được tung ra với tất cả sự bực tức hoặc... đại loại như vậy. Tiếng gió rít rất rất mạnh, chỉ trong nháy mắt vài bóng đen đang đứng trước mặt tôi biến mất sau những tiếng kêu thét đến rợn tóc gáy.

Nhóm âm binh này đã có những phản ứng đầu tiên, những ngọn giáo được hạ xuống chĩa vào tôi nhưng tôi cũng không dừng việc vung kiếm của mình. Thay vì lùi lại phía sau thì tôi lại tiến lên thêm một bước nữa, mắm môi mắm lợi tung ra vài đường kiếm với tất cả sức lực mà mình có, và vì vậy thêm vài bóng đen nữa biến mất. Nhóm âm binh này dường như bất ngờ, tôi tranh thủ khoảng thời gian vàng này liên tục tiến thêm từng bước dùng kiếm gỗ chém loạn xạ, chủ yếu thì vẫn là những đường quét ngang để mang tính sát thương cao nhất có thể. Chỉ chưa đầy một phút trôi qua, hơn hai chục âm binh mắt đỏ đã tan biến, nhóm âm binh còn lại khi nhận biết được sự lợi hại của một... kiếm khách đã lùi lại phía sau rất nhanh, tuyệt đối không tiếp cận tôi nữa. Ngay lúc này, chị Ma từ phía sau xuất hiện cùng với một tiếng hét lớn đến chói tai xông thẳng vào nhóm âm binh để tôi có thời gian lùi lại phía sau gọi quân, đội hình của đoàn âm binh này bắt đầu quay lại, yếu tố bất ngờ đã không còn, bây giờ là lúc lấy gạo đè vong.

Ông Tam tay lăm lăm thanh trường kiếm đã chờ sẵn, tôi lấy từ trong túi quần ra một nắm gạo khấn gọi Kim quân và ném ra bên cạnh, không mất đến năm giây thì đội Kim quân với khoảng gần một trăm lính này theo lệnh của ông Tam đã tấn công lũ âm binh còn đang ngây người ra chưa kịp hiểu chuyện gì, điều bất ngờ vẫn còn khi nắm gạo tiếp theo được ném ra, người nghĩa binh khăn trắng cùng khoảng một trăm Kim quân cũng không chậm trễ đánh thẳng vào phía bên phải đội hình của đoàn âm binh này.

Chị Ma sau khi sử dụng tuyệt chiêu hạ gục được một số âm binh và đẩy lùi chúng lại phía sau đã chạy lại phía tôi, tôi nói luôn với chị ấy:

-Nắm gạo tiếp theo em ném luôn vào giữa đội hình của bọn nó, chị chỉ huy nhóm này, trong đánh ra, ngoài đánh vào.

Tôi lẩm nhẩm trong miệng vài lần rồi chạy về phía trước vài bước ném mạnh nắm gạo về phía trước, chị Ma đứng ngay phía sau ra lệnh:

-Kim quân nghe lệnh của ta, tiêu diệt hết âm binh mắt đỏ ở bên cạnh để cứu ta!
-Chị... chị có làm sao đâu mà cứu?
-À! Nói vậy cho thêm phần nguy hiểm, đánh cho hăng.

Tôi bật cười rồi chạy hẳn về phía sau khoảng một chục mét, ba nắm gạo đã ném ra là quân số gần như tương đương, bây giờ có lẽ sẽ là phần hay nhất, đã đánh là phải thắng trả thù trận hôm trước chạy de kèn.

Nghĩa binh khăn trắng với phiên hiệu là Tứ ngay khi nhận Kim quân đã dẫn đội này vòng qua cánh trái đánh trợ giúp cho Lê Tam tướng quân, người nghĩa binh phiên hiệu là Ngũ dẫn một đội vòng qua cánh phải hỗ trợ cho đội Kim quân tạm thời có phiên hiệu là Tam.

-Ba ông mỗi người một đội, đánh bọc hậu, chúng ta nhất định không cho bọn nó thoát một thằng nào.

Tôi vừa ném gạo ra vừa nói, công việc rất thuần thục, chỉ là ném gạo thôi mà, có gì là khó đâu.

Khoảng hai phút sau đó thì trận kịch chiến diễn ra, tôi đã tung ra khoảng gần một nghìn quân – tôi nghĩ như vậy vì gạo trong túi vẫn còn khoảng chừng ba nắm to nữa. Toàn bộ đoàn âm binh khoảng ba trăm trên bị vây kín bởi sáu đội Kim quân, kèm thêm một đội từ bên trong đánh ra. Chị Ma khoanh tay đứng thản nhiên xem trận chiến diễn ra ngay trước mặt, tôi bước đến gần hỏi:

-Tình hình ổn không chị nhỉ?
-Bọn này sẽ sớm toi mà thôi, em còn gạo rang không?
-Em còn.
-Cho thêm một ít nữa vào giữa đội hình của bọn nó đi, bọn nó có dấu hiệu rối loạn khi cùng lúc phải chống hai mặt trước sau.

Tôi làm theo yêu cầu của chị Ma, khoảng năm mươi Kim quân nữa được ném lên cao rơi vào giữa phe địch, chị Ma đồng thời ra lệnh cho nhóm ấy tiêu diệt đối phương không bỏ sót một tên nào.

-Thằng tướng chỉ huy đội này ở phía sau, chị sẽ tìm và hạ gục nó.
-Còn có ba thằng khác nữa đấy chị.
-Mấy thằng không quan trọng, chị sẽ làm gỏi bọn này, đêm trước bọn nó ép chị chạy có cờ, đêm nay để bọn này thoát được thì đâu còn là chị nữa.

Tôi cười méo xệch không nói gì.

-Em gọi thêm Hỏa binh bảo vệ nhé, xong việc là chị quay lại ngay, còn lâu mới hết một khắc.

Chị Ma nói xong thì chạy vòng ra phía sau đội quân rồi biến mất, chỉ có gặp đối thủ so tài mới làm chị ấy nhanh chân kiểu như vậy.

Dường như mới chỉ khoảng năm phút trôi qua, thậm chí chưa đến năm phút, chị Ma rời đi nên tôi chỉ còn lại một mình theo dõi trận kịch chiến đang diễn ra ngay trước mặt, chỉ cách mình chừng mười mét. Tiếng la hét ồn ào, tiếng choang choang của binh khí, mùi tanh nồng mỗi lúc một nặng... cảm giác lạnh lưng khiến tôi lấy một ít gạo ra khấn gọi hơn một chục Kim quân đứng phía sau lưng, nhìn thêm chừng nửa phút nữa thì tôi lững thững đi về phía đường đất ven mương Khoai.

Một lúc sau tôi ngồi thảnh thơi ngay ven đường, phía sau lưng, bên kia con mương là bãi Cầu Khoai, rất nhiều vong hồn trong bãi đã đứng chật kín gần bờ rào theo dõi, họ là ma chắc nhìn xa được, chẳng mấy khi đông vui náo nhiệt như thế này. Nghĩ kỹ thì cũng buồn cười, đời thuở nhà ai cả ngàn binh đang quần chiến với nhau trong khi tôi lại lần sờ bứt một ngọn cỏ may đưa lên miệng như ngậm tăm theo dõi, giống như trận chiến trước mặt chẳng liên quan gì đến tôi vậy.

Tôi không nhìn thấy chị Ma đâu, tôi hy vọng chị ấy đã tìm được đối thủ của mình. Ngồi thảnh thơi nên tôi ném một nắm gạo xuống dưới ruộng gọi lên được hơn năm mươi Hỏa binh, lại chia họ làm hai đội nhỏ đứng nghiêm hai bên chờ lệnh, tôi cũng chưa biết nên đưa ra lệnh gì để họ thi hành bởi vì nhóm binh lính gạo rang bây giờ đang vây tròn đoàn âm binh kia vào giữa, chẳng có nổi một khoảng trống để mà bắn.

Tôi tò mò không biết lúc này lão đầu trọc và lão cụt tay đang làm gì, đã mười phút trôi qua, rất có thể bọn họ đang làm phép để gọi thêm âm binh hoặc đã đột nhập vào trong vườn nhà bà ngoại tôi chuẩn bị đào bới. Tôi chưa thể đi được bởi vì đã hẹn nhau một khắc nên đành bó gối ngồi theo dõi trận chiến đang diễn ra dưới những thửa ruộng.

Khoảng hai phút nữa trôi qua, tôi có chút ngạc nhiên khi thấy vòng vây dường như đang thu hẹp lại nên đứng lên nghển cổ nhìn, tuy vậy tôi cũng chẳng thể nhìn được gì nhiều hơn ngoài những ngọn giáo, mũi gươm đang loang loáng phía trước.
Tôi đành phải chờ đợi.

Thêm hơn một phút nữa trôi qua, một nghĩa binh khăn trắng đã tách ra khỏi nhóm Kim quân, tiếp theo là một nghĩa binh nữa, hai vong hồn này chạy rất nhanh về phía tôi, khi họ đến gần tôi nhận ra gương mặt của họ rất hồ hởi.

-Mày thu binh đi chứ đông quá chẳng đến lượt.

Một nghĩa binh nói, tôi nhớ rằng phiên hiệu của anh là Ngũ, vậy người kia có phiên hiệu là Tam, hai nghĩa binh này ban nãy tấn công bên cánh phải của lũ âm binh.

-Chiến thắng chứ ạ?
-Ba chọi một không chột thì què, các cụ xưa nói cấm có sai, thêm cả một đội đánh bên trong làm bọn nó rối loạn đội hình nên dễ hơn bao nhiêu.
-Cháu tưởng phải khó khăn hơn nhiều, bọn nó mạnh chứ ạ?
-Mạnh thì mạnh nhưng chẳng ăn thua, bên mình đông quá. Tao công nhận Kim quân của mày đánh ác liệt, tao còn thấy đám ấy chơi mạng đổi mạng cơ đấy.
-Ghê... ghê vậy ạ?

Tôi có chút vui mừng lẩm nhẩm trong miệng gọi hai đội Tam và Ngũ lùi lại phía sau, nhìn sơ qua một lượt hai đội binh đang đứng trên những thửa ruộng để xem thiệt hại của họ, áng chừng chỉ khoảng mười lăm phần trăm là nhiều. Tôi thu hồi hai đội này cũng là lúc hai nghĩa binh khác ra lệnh lui quân về phía sau nên tôi thu hồi luôn, trên chiến trường chỉ còn ba đội Kim quân giao chiến với âm binh.

-Bọn nó còn bao nhiêu hả các ông? – Tôi hỏi.
-Tao nhìn thì chắc chỉ còn khoảng hơn ba chục.
-Thế thì ít quá nhỉ.

Tôi nói xong thì nhảy xuống ruộng đi lại chỗ vẫn còn đang giao chiến, hai đội Hỏa binh đi hai bên, một nhóm Kim quân hộ vệ phía sau cho đỡ lạnh lưng, đi được hơn hai chục mét thì tôi khấn thu binh nhóm của chị Ma, nhóm này có lẽ là thiệt hại gần phân nửa bởi vì tôi ném họ vào giữa lòng quân địch, một đổi một cơ mà, ít nhất là như vậy.

Nghĩa binh khăn trắng còn lại cũng cho lui binh, chỉ còn lại đội của ông Tam với khoảng tám mươi Kim quân giao chiến với đối phương khoảng ba chục vong hồn, tương quan lực lượng chênh lệch quá lớn. Bởi vì Kim quân đã thu hồi gần hết nên mọi thứ trở nên thoáng hẳn, tôi đã nhìn thấy chị Ma một mình giao chiến với bốn âm binh, chị ấy đã tìm được đối thủ của mình rồi. Tôi cũng muốn xem chị ấy đánh nhau ra sao vì lâu quá chưa được xem nên ra lệnh cho hai đội Hỏa binh tiến lên nhắm bắn âm binh, ông Tam quan sát thấy tôi động binh nên ra lệnh cho quân lùi về phía sau chừng hơn mười bước, đám âm binh còn lại được thể lấn tới nhưng sau hai loạt súng bắn vào bên sườn của đội này thì chúng chỉ còn lại khoảng một nửa quân số so với trước đó. Tiếng súng vừa dứt, ông Tam ngay lập tức ra lệnh cho Kim quân áp sát rồi nhanh chóng vây số âm binh còn lại vào giữa, kết cục của mười lăm chống lại tám mươi chắc ai cũng đoán biết được kết cục.

Ông Lê Tam bỏ mặc đội Kim quân bao vây nhóm âm binh còn sót lại bởi thấy tôi đang đứng gần đấy, ông ấy xách kiếm gia nhập trận đấu của chị Ma, hai đánh bốn, đối phương cũng không phải là những tay mơ. Ông Tam vừa mới tham gia được vài chiêu thì chị Ma đã tiễn một gã âm binh đầu sỏ về với cát bụi, mọi thứ thay đổi rất nhanh, chị Ma bây giờ chỉ còn một chọi hai, trong đó có một tên xem chừng là chỉ huy cao nhất, trên tay gã này là một ngọn thương. Tôi không biết võ vẽ nên cứ đoán bừa hắn là cao thủ, chắc phải là cao thủ nên vẫn chưa bị tiêu diệt. Tôi đi vòng qua chỗ Kim quân đang bao vây và ra lệnh cho Hỏa binh đang đi theo:

-Hai đội Hỏa binh chuẩn bị, nhắm thật kỹ vào cái thằng đội mũ có cái lông chim trên đầu kia kìa, bắn cẩn thận không đạn lạc vào cô gái bận y phục màu đỏ.

Hai đội Hỏa binh một hàng quỳ gối một hàng đứng, gần năm mươi khẩu súng chĩa vào năm vong hồn đang đánh nhau ngay phía trước mặt.

-Không được tranh công của chị!

Chị Ma múa kiếm tít mù mà vẫn nói như thế được.

-Thưa chị đã hết một khắc.

Ông Tam nghe thấy tôi nói như vậy thì nhảy khỏi vòng chiến đấu, tôi cũng chỉ chờ có thế, dùng kiếm chỉ vào gã chỉ huy đội mũ trụ đang định đuổi theo ông Tam và hô lớn:

-Bắn!

Mặc dù bắn sau lưng không được coi là anh hùng mà bị coi là tiểu nhân nhưng tôi không có mục đích trở thành anh hùng, dù sao tôi cũng còn nhỏ, tiểu nhân nghĩa là người nhỏ bởi vậy tôi không có một chút áy náy nào khi tiêu diệt tên này.

Gần năm mươi khẩu súng nổ cùng một lúc, tôi lại đứng gần nên ù hết cả tai, hai đội này vừa bắn xong thì tôi chạy về phía sau ngoáy lỗ tai liên tục, đúng là chẳng cái dại nào bằng nào cái dại nào.

-Ta đề nghị ngưng chiến!

Một giọng nói ồm ồm cất lên, hai gã âm binh đang giao chiến với chị Ma nhảy về phía sau.

-Sao lại ngưng? – Chị Ma hất hàm hỏi.
-Bọn ta và các ngươi không thù không oán, cớ sao các ngươi tập kích bọn ta?
-Ai gọi các người tới đây? Có phải thằng đầu trọc họ Đường không?
-Hỗn láo! Chúng ta đây là nha tướng của Đường tướng quân, ngươi ăn nói cho cẩn thận.
-Ồ, thế à? Thế đấy chính là lý do chị đây muốn diệt chúng mày.
-Cô nương! Cùng là người Hán với nhau, sao cô lại...
-Ta đây có thù với người Hán chứ sao lại là người Hán? Ngươi đừng có nhầm.
-Kiếm thuật của cô cao siêu, nếu ta không nhầm thì...
-Không Động phái hả? Ta đây không biết cái phái ấy nó là cái gì, ta cũng không quan tâm. Kẻ nào là tay sai của thằng họ Đường đầu trọc đều có chung một kết cục, là người thì thành ma còn nếu là ma thì thành gió.
-Chúng ta... chúng ta muốn... thương lượng.
-Không thương lượng với con đàn bà này, lũ man di này!

Gã âm binh có vẻ là cấp dưới vừa lên tiếng thì gã âm binh đội cái mũ có lông chim quát tháo.

-Tại sao chúng mày lại nói được tiếng Việt? – Chị Ma lại hỏi.
-Bọn ta đã từng đóng quân ở Đại Việt hơn mười năm. Các ngươi nghe danh Đại Minh chứ?
-Thế thì không cần thương lượng, đêm trước chính ta đã mạt sát thằng vua của chúng mày thì thương lượng sao được.
-A! Chính là mày, mày...

Tôi phất tay chỉ kiếm vào hai gã âm binh đang đứng nói chuyện với chị Ma và ra lệnh ngắn gọn với đội Hỏa binh đang ngắm bắn:

-Bắn!

Hai gã âm binh to đầu này tan thành mây khói mà chưa kịp hiểu tại sao, chị Ma nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên và thắc mắc:

-Sao không nói lời nào đã bắn bọn nó?
-Lằng nhằng tốn thời gian chị ạ, bọn họ có thù với chị, đánh thêm nữa chỉ tốn thời gian nên em tiện tay.
-Cũng biết tranh thủ đấy.
-Thằng bé đánh lén rất tài!

Ông Tam vừa nói vừa cười ha hả.

-Làm đối thủ của nó thì ngủ không ngon mất. – Chị Ma phụ họa. – Thôi chúng ta đi mau, làm gỏi ba trăm thằng này mà chỉ một khắc, là do địch yếu hay chúng ta quá mạnh?
-Là do chúng ta quá đông! – Tôi nhoẻn miệng cười đáp lời.

Đội Kim quân còn lại của ông Tam nhập với đội hộ vệ theo sau tôi cũng được khoảng chín mươi lính đi theo sau tôi, hai đội Hỏa binh đi hai bên, chị Ma, ông Tam và những nghĩa binh đi trước. Tất cả mau chóng rời khỏi những thửa ruộng đang nồng nặc mùi hôi thối đi về hướng gò đất khi nãy để tôi lấy ba lô rồi nhắm hướng Đông Bắc mà đi.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.