Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 307: Ta mong bình minh không thiếu ai



Màn đêm buông xuống, lại một đêm không có trăng nhưng hàng ngàn vì sao đang lấp lánh trên bầu trời ít nhiều cũng giúp tôi quan sát được khung cảnh tốt hơn, một đêm sáng sao và đầy những biến cố.

Tôi báo với R9 lúc chiều là đêm nay bận việc nên nó cứ lên thẳng chùa mà xem bóng đá cùng sư thầy, dù sao nó cũng đã quen với sư thầy rồi nên cũng không có vấn đề gì. Để chuẩn bị cho đêm nay, một đêm dài và không ngủ thì tôi đã ngủ bù từ lúc trưa mãi cho đến gần 5 giờ chiều mới thức dậy để đi gặp R9. Tôi chào bà để đi xem... bóng đá lúc 7 giờ tối, đích đến của tôi chính là khu vườn sau của nhà bà ngoại. Mặc dù địa hình, địa vật ở đây tôi thuộc từng gốc cây ngọn cỏ nhưng vẫn cần phải có thời gian sắp xếp, cả buổi sáng tôi đã tốn gần hai tiếng đồng hồ ngồi vẽ lại mọi thứ và tưởng tượng trong đầu mình cả rồi.

Tâm thế của tôi, tôi nghĩ rằng hoàn toàn khác với lần đầu tiên khi chạm trán với Đường Hi Hoa, ngoài việc đã có ít nhiều kinh nghiệm thì một lần nữa, chiến trường sẽ là “sân nhà”. Trước một trận ác chiến thì tâm lý vững vàng thật sự là điều rất quan trọng, bên cạnh đó yếu tố bí mật cũng là một lợi thế lớn mà tôi cần phải khai thác triệt để.

Chị Đẹp đã chờ sẵn tôi ở ngoài cổng ngay khi tôi vừa vượt tường, bát hương của chị ấy đã được giấu kỹ nên sẽ an toàn, bọn họ có muốn yểm bùa, có muốn làm bất cứ điều gì cũng vô dụng mà thôi. Chị Đẹp đi phía sau tôi im lặng dõi theo từng hành động của tôi, có lẽ chị ấy không muốn tôi mất tập trung, ai cũng hiểu rằng lần này sẽ khó khăn hơn những lần trước rất nhiều.

Tôi vẫn còn một ít pháo hoa, tôi sẽ để dành sử dụng khi thật cần thiết. Tôi nhớ là mình còn tất cả năm cây do thằng chắt ông Bách Hộ bán thêm cho, cùng với hai quả pháo cối. Tôi muốn mua nhiều hơn nhưng bây giờ đã là mùa hè, muốn có nhiều và đa dạng thì gần đến Tết Trung thu chỉ sợ thiếu tiền. Ba cây pháo hoa tôi để trên mái bếp, chỉ cần châm lửa thì chúng sẽ phụt lên giữa trời đêm báo động, hai cây còn lại tôi để trong ba lô phòng khi hữu sự cùng với hai quả pháo cối cuối cùng.

Súng phun nước, gần chục chai nước giải, điện thoại di động, lưỡi lê AK, súng cao su, sỏi... tất cả những gì mà tôi liệt kê vào hàng vũ khí sát thương với người hoặc ma đều được mang theo đầy đủ, không thiếu một cái gì. Những cái xô nhựa, chậu nhựa, xô múc nước bằng kim loại... đều được tôi tận dụng để đựng nước giếng, tôi không đổ đầy mà chỉ đổ một nửa rồi chia ra cất giấu tại nhiều nơi như khu vườn bưởi, bụi rậm sau nhà... để khi cần sử dụng thì chỉ cần pha nước giải vào sẽ lập tức trở thành thứ nước thần thánh chống lại cả âm binh hoặc đám quân từ hạt đỗ.

-Ngươi có sợ không? – Chị Đẹp hỏi tôi.
-Em không! – Tôi lắc đầu.
-Ta không nghĩ ngươi là một kẻ dạn gan đến vậy.
-Đây là nhà mình, ở nhà mình còn sợ thì sao mà ra ngoài được hả chị.
-Ngươi nói cũng phải. Đêm hôm trước đánh nhau với đám bọn nó, ta nghĩ là cả đội âm binh ấy cũng phải đến gần một nghìn tên không ít.
-Em đang nghĩ âm binh mà lão Đường Thốc Tử đó mang theo có hai loại, một là âm binh các cụ và hai là âm binh từ hạt đậu. Đám âm binh từ hạt đậu đó là điều khiến em bận tâm chị ạ.
-Sao vậy?
-Bọn nó đông, rất đông! Hạ được tên này thì tên khác lại xuất hiện, cứ ùn ùn lên như tổ mối. Đám ấy đánh ngang bằng với binh lính gạo rang em gọi ra.
-Nếu đã ngang bằng thì ngươi ngán gì bọn nó?
-Còn lũ âm binh các cụ, chị đã thấy đám ấy là một đám có tổ chức, chúng thiện chiến nên nếu cả hai bọn chúng được sử dụng cùng một lúc thì em chưa biết sẽ ra sao.
-Ngươi còn có Thiên tử quân cơ mà, lần trước ta nhớ là ngươi đã gọi được rất đông.
-Ba trăm! Em đã gọi được ba trăm Thiên tử quân, chưa bao giờ em gọi nhiều đến như vậy.
-Ngươi có thể gọi được bao nhiêu?
-Em không biết! – Tôi lắc đầu. – Em chưa từng gọi nhiều đến như vậy, ba trăm thực sự là một con số quá lớn, sử dụng một đội quân mà bản thân không nắm rõ nguồn gốc thì em rất băn khoăn.
-Ngươi họ Lý, đó là quân thân vệ của họ Lý, sao ngươi lại nói là không rõ nguồn gốc cho được.
-Chị cũng họ Lý sao chị không có thân vệ quân như vậy?
-Thật là buồn cười, đâu phải tất cả những người mang họ Lý đều có thân vệ quân.
-Em không tin những thân vệ quân ấy thuộc sở hữu của em, thậm chí họ còn là Thiên tử quân, điều này lại càng khó tin chị ạ. Chị đừng nghĩ em là hậu nhân vua chúa gì đấy, em đang nghĩ đến khả năng ai đó cho em mượn, chị Ngọc Hoa có vẻ như đoán biết được nguồn gốc của đội quân này nhưng chị ấy không bao giờ nói.
-Cho ngươi mượn? – Chị Đẹp ngạc nhiên. – Ai lại tốt bụng như vậy chứ? Thiên tử quân không phải là thứ dễ cho người khác mượn sử dụng như vậy, chắc chắn đằng sau có ẩn tình.

Để mặc chị Đẹp đi phía sau lẩm bẩm một mình với các nhận định của chị ấy, tôi đi lòng vòng từ Đông sang Tây, từ Bắc xuống Nam trong khu đất của nhà bà ngoại để nhặt gạch, ngói, vữa cục... xếp thành những đống nhỏ, mỗi đống khoảng mười cục như vậy được giấu kỹ trong lùm cây, bụi cỏ, gốc bưởi... để khi di chuyển ở bất kỳ vị trí nào tôi cũng có thể sử dụng mà không cần phải mất thời gian tìm kiếm. Tôi đã từng xem vài lần trên tivi vào các dịp Tết bộ phim “Ở nhà một mình” nhưng tôi biết, đám người mà tôi sắp phải đối mặt không phải là những kẻ khờ khạo, tôi có thể thiệt mạng như chơi nếu không cẩn thận.

Chị Ma vẫn chưa thấy đến nhưng những thứ chị ấy yêu cầu đã được đưa đến, rất nhiều cự mã đã được tập trung ngoài cánh đồng. Sau trận giao tranh lần trước thì những vị chỉ huy đã thống nhất là đến lúc sử dụng cự mã. Cự mã ban đầu được dùng để ngăn chặn kỵ binh nhưng lại không thấy kỵ binh nên chưa phát huy nhiều tác dụng, tuy nhiên ai cũng nhận ra rằng nhờ có cự mã mà đội Hỏa binh đã chiếm thế thượng phong trên mặt đường cái quan khi giao chiến.

-Em nghĩ mình cũng cần dùng cự mã! – Tôi nói với chị Đẹp.
-Ngươi tính làm gì?
-Chia mảnh đất này ra làm hai phần Đông và Tây!
-Để làm gì?
-Lần trước bọn chúng mang âm binh vào đây rồi, điều này chị cũng biết.

Chị Đẹp gật đầu.

-Bây giờ em với chị lấy một số cự mã chia khoảnh vườn sau nhà thành hai phần, nếu bọn họ mang âm binh vào kiểu gì cũng sẽ rải ở gần lũy tre đến khu gò miếu để chống lại âm binh canh cửa. Cự mã nếu mình đặt phía sau nhà và bố trí sẵn một hỏa lực mạnh thì bọn chúng sẽ khó tiếp cận, nếu tiếp cận được cũng thiệt hại lớn.
-Vậy... vậy ta và ngươi khiêng cự mã vào trong này hay sao?
-Chúng ta có thể nhờ những vong hồn kia khiêng lại chỗ này. – Tôi và chị Đẹp đang đứng trên lối ra cánh đồng. – Sau đó chị em mình khiêng mang vào bên trong rồi tự sắp xếp theo ý riêng.

Không đợi chị Đẹp đồng ý, tôi chạy ra cánh đồng nói với mấy anh tuần binh và những vong hồn khác, tôi cần hai mươi cái cự mã để bố trí phòng thủ bên trong vườn. Các anh tuần binh và những vong hồn khác đều sẵn lòng giúp đỡ.

Tôi vẫn chưa thấy bóng dáng đội quân của ông Phùng Huy, có lẽ họ vẫn đóng trại đâu đó ngoài cánh đồng rộng lớn phía Tây của làng.

Tôi và chị Đẹp khệ nệ khiêng từng cái cự mã từ bờ ruộng vào bên trong khu vườn bằng phẳng sau nhà mà bà tôi hay dùng để trồng khoai, sắn... Cự mã đối với tôi không nặng nề, tôi có thể bê một lúc hai cái bởi vì tôi chỉ có một nửa là vong thôi mà. Tuy vậy tôi vẫn muốn chị Đẹp giúp đỡ nhưng khiêng được chừng gần chục cái thì chị Đẹp có vẻ mệt, tôi tủm tỉm cười rồi một mình mang những cái còn lại vào trước cặp mắt ngạc nhiên của chị Đẹp.

-Ngươi... nếu ngươi tự làm được sao còn nhờ ta?
-Chị là chủ nhà cũng phải lao động chứ.
-Hừ... là ngươi cố tình, ta không ngờ ngươi khỏe như vậy.
-Là do cự mã quá nhẹ chứ không phải do em khỏe.
-Hừ! Ta quên ngươi vẫn là người còn sống, những thứ này đối với ngươi quá là dễ dàng.

Tôi đặt những cự mã theo một hàng ngang từ chân bức tường sau nhà cho đến chỗ lùm cây, hàng đầu tiên có bảy cự mã xếp theo hàng ngang, hàng thứ hai là năm cự mã xếp lệch nhau và hàng thứ ba lại xếp thẳng. Trừ khi âm binh có thể bay chứ qua được ba hàng rào cự mã này thì khả năng bị tiêu diệt là rất cao cự mã sắp xếp xong tôi bắt đầu gọi Hỏa binh ra, mỗi đội khoảng ba mươi tay súng. Số kim quân cũng khoảng ba mươi được chia ra đứng xen kẽ đề phòng âm binh địch tiếp cận. Tôi cũng tính toán đến việc nếu đối phương quá đông thì lại dùng đến kế sách ném gạo vào giữa quân địch cho chúng rối loạn, vị trí ném gạo tương đối thuận lợi. Tôi có thể bò trên mái nhà ném xuống hoặc bò trong rãnh nước ném vào, tôi không tin lũ âm binh có thể tràn qua được hướng này hoặc nếu tràn qua thì chúng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

-Trên gò miếu ngươi định làm gì? À! Cái Hoa đến rồi kìa.

Tôi chạy vội ra gặp chị Ma, chị ấy có chút ngạc nhiên khi tôi bố trí cự mã ở vườn sau nhà nên tôi giải thích ngay, sau khi nghe tôi giải thích thì chị Ma tỏ ra hài lòng. Tôi và chị Đẹp nắm rõ địa thế mảnh đất hơn chị Ma nên chị ấy tin tưởng vào sự sắp xếp của tôi, chị Đẹp hỏi lại câu hỏi ban nãy tôi chưa kịp trả lời, hai chị nhìn tôi muốn biết ý định của tôi như thế nào. Tôi cũng nói luôn:

-Em định vào khu vườn nhà bên cạnh, nơi có bụi tre cạnh gò miếu để bố trí quân ở đấy, em sẽ bố trí cả Hỏa binh và Kim quân, có bụi tre làm tường chắn, Hỏa binh dùng súng bắn, trường hợp bọn âm binh có cách nào đó để tràn qua lũy tre thì Kim quân sẽ đối chiến. Nếu tình hình xấu thì em lại... ném gạo vào gò miếu.

Sau nhiều lần tham gia các trận đánh giáp lá cà thì tôi đúc rút ra một kinh nghiệm và trở thành một thói quen của tôi, ấy chính là ném Kim quân vào giữa đội hình của đối phương, việc Kim quân bất thình lình xuất hiện sẽ mang lại nhiều lợi thế. Nếu tôi tung ra hai mươi Kim quân thì đối phương kiểu gì cũng sẽ mất nhiều hơn số ấy, có thể là ba mươi kẻ địch sẽ bị hạ, nhưng quan trọng hơn cả là làm giảm áp lực của địch lên quân phòng thủ.

-Ông Thổ Địa bên ấy sẽ đồng ý, dù sao lần trước chúng ta đã thỏa thuận việc làm thông gia rồi. – Chị Ma nói. – Đã là thông gia thì nhất định phải giúp nhau.
-Cái gì? Thỏa thuận thông gia nào? – Chị Đẹp ngạc nhiên.

Tôi giải thích ngắn gọn với chị ấy việc lời hứa với ông Thổ Địa, chị Đẹp nghe xong chỉ nhún vai không nói gì thêm, nói cho cùng thì điều này cũng tốt cho chị ấy chứ không có gì bất lợi cả.

Chị Ma đi trước, tôi đi giữa còn chị Đẹp đi sau cùng, cả ba đi theo bờ ruộng một đoạn, đến lũy tre nhà hàng xóm thì chị Ma gọi ông Thổ Địa, ông ấy hiện lên gặp mặt. Tôi đứng nghe cuộc trao đổi ngắn gọn giữa hai bên, ông Thổ Địa sau khi nghe chị Ma trình bày đầu đuôi câu chuyện thì ngay lập tức đồng ý dẫn hai chị vào bên trong còn tôi phải chui qua rặng tre gai. Vào đến khu vườn, sau khi xem xét một lượt thì tôi bắt đầu gọi quân, hơn một trăm tay súng cùng năm mươi Kim quân được chia thành ba đội, người chỉ huy đội quân này là chị đẹp Lý Ngọc Khuê. Ban đầu chị Đẹp còn lưỡng lự nhưng sau đó trở nên tự tin hơn khi biết rằng vị trí này có... nhiều đường thoát, nếu tình hình nguy cấp tôi sẽ hỗ trợ chị ấy bằng Thiên tử quân. Bên cạnh đó, đội quân này được cho rút lui hẳn về phía sau, cách rặng tre phân chia ranh giới hai nhà khoảng hơn một trăm mét và nằm phục. Họ sẽ chỉ chiến đấu khi cần thiết, còn trước khi sử dụng đội quân này, chị Đẹp còn có một nhiệm vụ quan trọng, ấy là sử dụng cờ hiệu để các đội quân phối hợp với nhau.

-Bọn lần trước vẫn chưa tởn hay sao? – Ông Thổ Địa thắc mắc.
-Lòng tham của con người là vô đáy. – Chị Ma đáp lời.
-Tội nghiệp ông Thổ Địa bên ấy, đêm nay kiểu gì bọn chúng nó cũng vời lên hạch sách cho mà xem. Như ta đây cai quản đất nghèo, chẳng có ai nhòm ngó.
-Giàu có không phải là một cái tội ông cụ ạ! – Chị Đẹp nói. – Ta nghĩ rằng giàu có tốt hơn là nghèo nhưng một số kẻ muốn giàu có bằng những việc ám muội, lũ ấy nhất định phải bị trừng trị không thương tiếc.

Ba chúng tôi rời khỏi khu vườn, tôi đi sau cùng, trước khi chui qua một bụi găng thì tôi nhìn lại đội quân này một lần nữa để nhớ rõ vị trí của họ. Theo tôi thì việc nhớ vị trí và số lượng của tất cả quân phe mình là rất quan trọng.

Bộ khung chỉ huy của Mễ quân sau khi giúp những nhóm khác bố trí trận địa xong xuôi đã đứng chờ tôi ở ngay lối vào khu vườn nhà bà ngoại để nhận quân. Mỗi anh tuần binh nhận khoảng một trăm năm mươi quân, trong đó chỉ có khoảng ba mươi Hỏa binh còn lại đều là Kim quân cả. Tám vong hồn bao gồm cả ông Trịnh Phi Nhạn nhận tổng cộng khoảng một nghìn hai trăm quân - một con số khổng lồ trước nay tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình sử dụng nhiều đến vậy. Để có được nhiều quân như lần này tôi thầm cảm ơn sư thầy, mặc dù tôi không nói rõ đầu đuôi nhưng dựa vào việc sau mỗi lần tôi đi đêm về thì gạo rang vơi đi nhiều hơn trong khi tôi đã thành thục hơn có lẽ sư thầy đã phần nào đoán biết tôi gặp phải đối thủ khó chơi. Chính bởi vì thế, tôi đã được cung cấp một số lượng gạo tương đối nhiều, sau khi đã gọi ra đến một nghìn năm trăm quân rồi mà mới chỉ vơi đi khoảng một nửa số gạo tôi có.

-Em có căng thẳng không? – Chị Ma hỏi tôi.
-Em không! – Tôi đáp.
-Thật mừng khi nghe như vậy, từ sáng chị cứ lo em sẽ căng thẳng.
-Sao thế chị?
-Chị nghĩ đây sẽ là một trận đại chiến thực sự, chị không lo về lũ âm binh nhưng lo những thằng còn sống nhăn răng kia, bọn nó có hơn chục người còn em chỉ có một mình, lại còn là trẻ con.
-Em cũng có những lợi thế của riêng mình, chỉ cần khai thác triệt để lợi thế của bản thân thì em không ngán bọn họ. Đêm qua chị bàn tính như thế nào với các vị kia rồi ạ?
-Ban nãy em thấy cự mã chứ?

Tôi gật đầu.

-Nếu em đã dùng một ít rồi thì còn khoảng hơn một trăm cự mã nữa, số cự mã đó được bố trí rải rác trước các đội Hỏa binh, nếu ta chiếm được thế thượng phong thì sẽ di chuyển cự mã áp sát địch quân để Hỏa binh bắn, tuy nhiên chị không hi vọng gì nhiều vào đội Hỏa binh ở ngoài cánh đồng này bởi vì chiến trường quá rộng.
-Chị nghĩ bọn họ sẽ dùng một lúc hai thứ quân chứ?
-Chắc chắn! Thằng bị rắn cắn cụt tay đã trở lại vào ngày hôm nay, rất có thể nó sẽ chỉ huy lũ âm binh cùng với thằng Đường trọc kia.
-Nó đã về rồi cơ à? – Chị Đẹp lên tiếng hỏi. – Thật là tiếc, giá như nó cụt thêm một chân thì...
-Sao em không thấy đội lính của ông Phùng Huy chị nhỉ?
-Hừ! – Chị Ma nhếch mép cười. – Cái vẻ cao cao tại thượng, nhìn những vong hồn nông dân chúng ta bằng nửa con mắt của hắn khiến chị không thích. Họp hành, bàn bạc thì hắn cho lính dưới quyền đi rồi báo cáo lại chứ không trực tiếp tham gia.
-Một trăm lính của ông ta cũng chẳng là gì, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao. – Tôi nói.
-Nếu ta chiến thắng có khi hắn lại tranh công. – Chị Đẹp đưa mắt nhìn xa xăm về phía Tây. – Cha ta từng làm quan, ta không có nhiều cơ hội để gặp mặt các tướng dưới quyền nhưng qua lời cha ta kể thì ta không có thiện cảm với những tay khôn lỏi như thế. Cò Tý này, nếu giao chiến mà bọn họ gặp nguy ta có nên giúp hay không?
-Cùng là một phe mà chị, ông ta có mục đích của ông ta, chúng ta có mục đích của riêng mình. Chúng ta chỉ cần bảo vệ kho của chị an toàn trước lũ người xấu và lũ âm binh, chúng ta không cần công trạng.
-Nhưng sau này ngươi cũng sẽ là ma, ngươi cùng cần tích đức để...
-Nếu là ma, em thích làm một con ma bình thường, được no bụng là được tự do đi chơi là tuyệt rồi, làm quan thì có gì thích chứ?
-Ngươi thật kỳ lạ.
-Nhưng vì thế nhiều ma thích nó. Bây giờ chúng ta đi một vòng gặp ông tuần đinh và những vị khác nữa. Mà cờ hiệu của cô đâu?
-Ta để ở nhà, tí nữa lấy cũng được.
-À, vị trí chị đứng là... là ngọn tre ạ? – Tôi hỏi chị Đẹp.
-Ừ, ta sẽ đứng trên một ngọn tre, ngay ranh giới với vườn nhà hàng xóm, chỗ ấy có một cây tre cao, đảm bảo tất cả các nhóm quân, cánh quân đều sẽ nhìn thấy.
-Đêm nay sẽ là một đêm dài, ta mong rằng bình minh ngày mai sẽ không thiếu mặt ai!

Chị Ma nói xong thì bước đi trước, tôi lật đật theo sau, chị Đẹp lại đi sau cùng.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.