Ra khỏi bệnh viện, Cố Cảnh Sâm gọi điện thoại cho Lê Cửu đến đón anh và Tề Nghiêm.
Hai người đứng ngoài cổng bệnh viện chờ. Tề Nghiêm lúc này mới ngập ngừng hỏi Cố Cảnh Sâm.
“Cảnh Sâm, bà nội với dì nhỏ đến khoa sản khám là...
Câu hỏi của Tề Nghiêm được Cố Cảnh Sâm ngắt lời sau đó. Anh nhẹ thở hắt ra rồi trả lời cô.
“Tề Nghiêm, thật ra anh vẫn chưa nói cho em biết một bí mật.”
“Bí mật gì?” Tề Nghiêm tròn mắt. Sống qua hai đời, cái từ bí mật quả thật là xa xỉ đối với cô. Bởi lẽ cô từng ghét Cố Cảnh Sâm rất nhiều, vậy nên những gì liên quan đến anh rồi được gọi là bí mật kia, cô chẳng buồn để ý.
Hiện tại được làm lại từ đầu, lúc này cô thật sự rất muốn biết.
“Thật ra mẹ anh và dì nhỏ, họ đều không có khả năng sinh con.
Hå???
Tề Nghiêm kinh sợ, cô cứ vậy nhìn Cố Cảnh Sâm, miệng lắp bắp, “Vậy..vậy anh không...
Cổ Cảnh Sâm gật đầu, “Thật ra anh cũng vừa mới biết thôi.”
“Chính là khi nãy bà nội nói cho anh sao?” Tề Nghiêm rất nhạy bén mà hỏi ngay. Từ khi nãy gặp bà nội, bà biết Cố Cảnh Sâm bị ba anh ra tay hãm hại, bà đã tức giận, sau đó còn nói chuyện riêng với anh một lúc lâu, sắc mặt bà nội khi đó thực khó coi. Có lẽ chính là chuyện này.
Còn về chuyện bà giục Cố Cảnh Sâm nhanh chóng cưới cô, chẳng qua anh lấy lí do đó để làm cô yên tâm mà thôi.
“Vậy anh và ba anh không phải cha con ruột..” Tề Nghiêm ngập ngừng hỏi...
Cố Cảnh Sâm vội phủ nhận, “Là cha con ruột, ông ta là ba ruột của anh.”
Tề Nghiêm khó hiểu, “Nhưng chẳng phải mẹ anh không thể.”
Cố Cảnh Sâm siết chặt bàn tay nhỏ của Tề Nghiêm. Dường như tay anh đang run rẩy, trước người con gái mình yêu, anh hoàn toàn có thể để lộ ra một mặt này.
“Mẹ anh năm đó được gả vào nhà họ Cố, bà không thể sinh con, nên đã dùng tiền bí mật kiếm người mang thai hộ.Chuyện năm ấy kể ra thật dài. Mẹ và ba anh, hai người họ trong một lần đến bệnh viện để khám bệnh theo ý của hai bên cha mẹ, để nhanh chóng có con. Chỉ là không ngờ hai bên gia đình đều bị mẹ anh qua mặt ngoạn mục. Bà đã giấu cả một gia tộc lớn chuyện động trời, mà chỉ có mình bà ấy biết sự thật. Sau khi bà ấy mất, dì nhỏ là người duy nhất biết sự thật, dì ấy đã đến nói cho bà nội biết.
“Vậy trong lần khám bệnh đó, có phải bệnh viện đã bị mẹ anh mua chuộc, lấy hạt giống từ ba anh đem đi để một người phụ nữ khác mang thai hộ.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu. Anh cũng không ngờ bà nội lại nói cho anh chuyện này. Thật đau nhói khi bản thân anh sống đến hai lần mới biết anh không biết mặt mẹ ruột.
Tề Nghiêm lúc này mới rõ tất cả, chẳng cần Cố Cảnh Sâm nói tiếp, coi cũng đoán được về sau. Cô là một người rất nhạy bén, ở cái tuổi được cho là còn chưa trưởng thành, đa số những cô gái đồng trang lứa với cô ngoài kia, họ sẽ còn bồng bột vô ăn vô lo, chưa thể nghĩ sâu sắc, thì ngược lại, Tề Nghiêm đã không phải là cô gái 22 tuổi nữa. Thân xác cô là 22 nhưng linh hồn sống trong cô, đã là một Tề Nghiêm trưởng thành, mạnh mẽ, tinh tế và chính chắn.
Càng nghĩ Tề Nghiêm càng yêu Cố Cảnh Sâm hơn. Cô dù mẹ mất sớm, nhưng chí ít cô cũng được mẹ yêu thương, bà là mẹ ruột của cô.
Còn Cổ Cảnh Sâm, dù được yêu thương, nhưng cuối cùng vẫn không bằng máu mủ. Sao có thể trọn vẹn.
“Vậy anh định sẽ làm gì?” Tề Nghiêm hỏi Cổ Cảnh Sâm, nhưng không có nhìn anh. Cô nghĩ có lẽ anh không muốn đối diện với cái nhìn của cô lúc này.
“Anh muốn đăng ký kết hôn với em trước.” Cố Cảnh Sâm nói nghiêm túc.
"Hȧ?.."
Tề Nghiêm lại ngạc nhiên, “Sao anh lại..”
Cổ Cảnh Sâm cười nói: “Khi nãy bà nội nói sự thật cho anh nghe là thật, cũng giục anh nhanh chóng kết hôn với em cũng là thật.”
Đoạn anh hơi buồn mà nhìn Tề Nghiêm, “Em không thích sao?”
“Không không không?” Tề Nghiêm lắc đầu phủ định. Cô xoắn xuýt, “em thích mà, thích muốn chết.”
Cố Cảnh Sâm phì cười, xoa đầu cô gái, “Anh giỡn em thôi, có cần phản ứng dữ dội vậy không?”
Tề Nghiêm bĩu môi, mặt xụ xuống, tên đàn ông này thật là...
“Em nhất định ở bên cạnh anh dù cho có chuyện gì xảy ra” Tề Nghiêm nói như đinh đóng cột. Đây là từ tận sâu trong tim cô hứa với Cố Cảnh Sâm, cũng là hứa với chính mình. Hình ảnh kiếp trước anh vì cô mà chết vẫn còn khắc sâu tận trong trí óc, người anh toàn là máu, là vì cô mà đổ máu, loang lổ đau đớn, chỉ vì người con gái là cô. Một kẻ vô tâm, đáng ghét.”
Cố Cảnh Sâm hơi bất ngờ khi nghe Tề Nghiêm nói vậy. Anh mừng lắm, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, xua tan băng giá bao lâu tích tụ.
Hai người nắm chặt tay nhau, không ai nói ai cũng tự ngầm hiểu đối phương muốn gì, đời này kiếp này cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng nhất quyết không xa nhau.
Trên đường, dòng xe qua lại xuôi ngược đông đúc, người tới lui, ồn ào rôm rả, người vội vã, người bình thản, tựa như dòng đời con người, ngược xuôi có lúc sóng yên, cũng có lúc biển lặng.
Phía trước tương lai của đời này, có lẽ cả Cổ Cảnh Sâm và Tề Nghiêm đều không đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo, bởi định mệnh đã thay đổi, có một số chuyện đã vì cô và anh quay trở lại mà đi theo hướng khác. Bọn họ không còn biết phía trước sẽ có những gì đang chờ họ, nhưng mà chỉ cần nơi nào, việc gì, cả hai cùng đối mặt, thì cho dù có sóng gió, có bão giông, cả hai bọn họ sẽ là bến đỗ cuối cùng của đối phương...