Bốn người tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện. Tề Nghiêm lúc này mới chính thức chào hỏi bà nội Cố.
Thấy Tề Nghiêm đối xử tốt với cháu trai mình, bà nội Cố mừng lắm, chỉ có điều...
Đang đi bỗng bà dừng lại, rồi quay sang hỏi Tề Nghiêm, “Tề Nghiêm, cháu thật sự không ngại Cảnh Sâm nhà ta.” lời bà còn chưa nói hết thì đã nghe Tề Nghiêm nói.
“Không đâu bà ơi, anh ấy đã nói hết cho con rồi, con không ngại.” Tề Nghiêm vừa nói vừa nhìn Cố Cảnh Sâm, ánh mắt đầy sự chân thành yêu thương, “với lại, dường như anh Cảnh Sâm cũng không có bài xích con, chúng con quyết định ở cạnh bên nhau”
Thuỷ Đình cười rồi đổi chủ đề, chuyện Cố Cảnh Sâm bị bệnh, nếu Tề Nghiêm đã biết thì cũng không nhất thiết nhắc đến nhiều làm gì.
“Hai đứa tại sao lại ở đây?” Thuỷ Đình nói rồi nhìn Tề Nghiêm hỏi tiếp, “Tay của cháu bị sao thế?”
Cố Cảnh Sâm lúc này mới lên tiếng, “Tay của Tề Nghiêm bị thương, là do cô ấy đến cứu cháu”
“Cứu.” Bà nội bỗng nhiên đứng lại, run giọng, “Cảnh Sâm, cứu cái gì? Có phải..
Cố Cảnh Sâm thoáng buồn gật đầu. Anh không nói ra, nhưng bà nội Cố đã đoán được.
“Cái thằng khốn trời đánh đó, sao trời không đánh nó chết đi.” Bà nội Cố giọng lạnh tanh, tức giận.
“Bà nội, con không sao.” Cố Cảnh Sâm lắc đầu an ủi, “Cũng may có Tề Nghiêm, cô ấy đến kịp lúc, nên mọi chuyện vẫn ổn”
Bà nội Cố nhẹ gật đầu.
Cuộc nói chuyện tạm dừng lại khi bốn người đến quầy tiếp tân của bệnh viện. Tề Nghiêm và Cố Cảnh Sâm thì đi sang bên khoa ngoại xử lý vết thương, còn bà nội Cố và Thuỷ Đình lại đi lên khoa sản. Tề Nghiêm và Cổ Cảnh Sâm hơi thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi.
Bốn người chia ra, bà nội Cố dặn dò riêng Cổ Cảnh Sâm cái gì đó, xong mới cùng Thuỷ Đình đi lên.
Lúc mà hai người phụ nữ đã đi khỏi tầm nhìn, Tề Nghiêm lúc này mới hỏi Cố Cảnh Sâm.
“Khi nãy bà hỏi anh chuyện gì vậy?”
Cổ Cảnh Sâm khẽ cười, liền đáp: “Bà giục anh nhanh chóng mang em về nhà, để tránh đêm dài lắm mộng”
Tề Nghiêm tròn mắt, không giấu được vui mừng, “Thiệt hả anh?”
“Thiệt sự.”
“Không đùa?”
Cổ Cảnh Sâm gật đầu, “Không có đùa.”
“Eo ơi!” Tề Nghiêm bỗng che miệng cười tít mắt, “Thiệt là tốt, em cứ sợ bà nội sẽ không bằng lòng gả anh cho em.”
Cố Cảnh Sâm búng nhẹ vào trán cô gái, “Bậy bạ, sao lại gả anh cho em, nói ngược.”
“Em thích.” Tề Nghiêm lại cười lên xinh đẹp.
Nhìn cái giọng điệu lẫn phản ứng vừa vui mừng vừa bất ngờ của cô gái, Cố Cảnh Sâm cảm thấy trái tim anh như được sưởi ấm. Càng nghĩ anh càng cảm thấy kiếp trước bản thân đúng là khốn nạn, rõ ràng có thể yêu thương chiều chuộng Tề Nghiêm hết lòng, vậy mà lại cứ như vậy ngày qua ngày đẩy cô ra xa khỏi đời anh.
Ngu ngốc!
Tề Nghiêm không biết được Cổ Cảnh Sâm đang nghĩ gì, cô khẽ nắm tay anh, mười ngón đan xen, thân thiết mà đi đến thẳng khoa ngoại. Cả hai người mải vui, đắm chìm trong viễn cảnh hạnh phúc tương lai mà không hề biết, nơi góc khuất của hành lang bệnh viện, một đôi mắt sắc lạnh đang nhìn theo bọn họ gắt gao.
Trong cái ánh mắt kia tràn đầy oán ghét và căm phẫn!
Bên khoa sản, bà nội Cố cùng Thuỷ Đình cũng vừa đến phòng khám đã hẹn trước.
Cửa mở ra, bà nội Cố giục Thuỷ Đình.
“Đình, cháu vào đi.”
“Nhưng bác ơi, cháu...sợ”
“Không sao, còn có ta. Ta đã hứa với chị cháu thế nào, thì nhất định sẽ giữ lời. Chỉ là nếu kết quả được như cháu mong muốn, thế thì còn gì bằng.” Bà nội Cố từ ái nói.
Thuỷ Đình nhẹ gật đầu. Lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đi vào bên trong.
Bên ngoài bà nội Cố ngồi xuống băng ghế ngồi chờ. Bà khẽ thở dài, chuyện đó bà cứ canh cánh trong lòng bao năm nay. Hai chị em Thuỷ Đình bao gồm mẹ của Cố Cảnh Sâm. Là hai người con gái của nhà họ Cao.
Tuy là dòng họ danh giá, thế nhưng thật trớ trêu khi cả hai người con gái nhà họ lại mang tính hướng đồng giới. Cả mẹ của Cố Cảnh Sâm và Thuỷ Đình đều chỉ thích phụ nữ. Năm đó nhà họ Cố có hôn ước với nhà họ Cao. Hai gia đình môn đăng hộ đối.
Đáng tiếc
mẹ của Cố Cảnh Sâm lại không hề có cảm xúc gì với nam giới, đặc biệt là Cố Cảnh Minh thì lại càng ghét cay ghét đắng. Nhưng bản thân là trưởng nữ không thể cãi lại cha mẹ, bà chỉ đành chôn sâu giới tính kia của mình lại, miễn cưỡng đến làm dâu nhà họ Cố. Sau khi sinh ra Cổ Cảnh Sâm, không lâu sau thì bà mất, để lại giọt máu cho Cố gia.
Khi đó Thuỷ Đình đã đến, cô gào khóc, oán hận đối với nhà họ Cố. Cũng lúc đó bà nội Cố mới biết được sự thật về tính hướng của Thuỷ Đình và con dâu bà ....
Bà nội Cố chìm trong hồi ức, mãi đến khí cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, thanh âm của Thuỷ Đình lôi bà cụ trở về hiện thực.
“Bác ơi, cháu..”
Bà nội Cố nhìn lên, như hiểu được Thuỷ Đình nói gì, bà nói: “Vậy cũng tốt mà, không sao, cháu cứ làm điều cháu muốn, còn Cảnh Sâm và con bé Tề Nghiêm, ta sẽ bảo vệ chúng.”
Thuỷ Đình thở phào. “Vậy thì cháu yên tâm, cháu cảm ơn bác.”
“Không sao, đây chẳng phải là điều cháu muốn sao?” Bà nội Cố cười rồi tiếp: “Rời đi một thời gian, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Phía bên dưới, Cố Cảnh Sâm và Tề Nghiêm cũng đã được y tá xử lý vết thương gần xong. Chỉ đợi băng bó.
Bên ngoài trời vẫn nắng, nắng cũng dần ngả màu về chiều, một ngày vật lộn mệt mỏi, Tề Nghiêm hồi tưởng lại chuyện cô đi giải cứu chồng tương lai, bất giác mở miệng phì cười...
Cô y tá đang băng bó vết thương cho cô, thấy Tề Nghiêm cười, đôi mắt cô ta liền khó hiểu. Thầm nghĩ xong có phần như hâm mộ.
Đúng thật là, con gái con lứa gì, đánh nhau sứt đầu mẻ trán thế kia, không biết đau hay gì mà còn cười nữa...