“Cậu chủ, tôi đến muộn, tại kẹt xe. Lê Cửu giải thích với Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm chỉ gật đầu nhìn Lê Cửu, cũng không có ý trách cứ. Anh ta đến muộn cũng tốt, bằng không anh cũng không tiện nói bí mật kia trước một người ngoài, hơn nữa còn là một người anh đang nghi ngờ.
Lê Cửu nhìn qua Tề Nghiêm, anh ta hơi ngạc nhiên khi thấy cô vậy mà rất thân thiết với Cố Cảnh Sâm. Trong mắt thoáng qua chút ghét bỏ, nhưng cái thoáng qua kia lại bị Tề Nghiêm bắt gặp.
Cô nhìn Lê Cửu, cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Tề Nghiêm nhớ rất rõ đời trước, cái ngày Cổ Cảnh Sâm và cô quyết định ly hôn, Lê Cửu lúc đó đã không chở hai người đi, liệu có phải chiếc xe bị mất phanh có liên quan đến anh ta..
Còn đang nghĩ thì Cổ Cảnh Sâm đã mở cửa xe, anh nắm tay cô nói, “Tề Nghiêm, mau vào xe, chúng ta đến cục dân chính”
“A..đến..đến cục dân chính” Tề Nghiêm giật nảy, nhanh như vậy, cái tên này.
Cố Cảnh Sâm kéo cô vào cùng ngồi ghế sau với anh. Cài dây an toàn xong, anh mới bảo: “Chẳng phải em nói sẽ chăm lo anh sao, vậy thì phải có một danh phận chứ?”
Danh xứng với thực!
Tề Nghiêm cười ra vẻ đồng tình, ừ phải phải, Cố Cảnh Sâm anh nói cái gì cũng đúng.
“Cậu chủ, bây giờ về nhà sao ạ?” Lê Cửu ngồi vào ghế lái, quay ra nhìn Cố Cảnh Sâm rồi kính cẩn hỏi.
Cố Cảnh Sâm nhìn anh ta chỉ nói ngắn gọn, “Đến cục dân chính.”
“Vâng.” Lê Cửu răm rắp làm theo không cãi, cũng không thắc mắc.
Cố Cảnh Sâm nhìn biểu hiện của Lê Cửu, không nói gì, đời trước xe của anh gặp sự cố phanh xe bị mất, anh đoán ít nhiều chắc chắn có liên quan đến Lê Cửu, chỉ là anh chưa khẳng định cũng chưa muốn tin một kẻ như Lê Cửu lại có thể phản bội anh. Khi đó buổi tối trước ngày ra toà ly hôn, Lê Cửu đã gọi điện thoại cho anh nói mình có việc gấp ở quê nhà nên đã xin phép anh về nhà hai ngày. Thật trùng hợp như vậy.
Vậy nên khi đó Cố Cảnh Sâm đã tự mình lái xe đi và kết quả bi kịch hôm đó là điều mà cả đời trước cho đến nay anh cực kỳ hối hận.
“Cảnh Sâm, tay em như vậy, có thể chụp hình được sao?” Tề Nghiêm dấu mỏ nhọn làu bàu trách móc.
Cố Cảnh Sâm cười, “Không đáng ngại, Tề Nghiêm nhà chúng ta chẳng phải là cô gái xinh đẹp nhất sao?”
“Lại nữa, anh dẻo miệng” Tề Nghiêm không vui nói. Mặt bất giác đỏ ửng như cà chua chín nửa mùa.
Cố Cảnh Sâm cười ha ha, “Anh không dẻo miệng, Tề Nghiêm nhà chúng ta xinh đẹp thật mà, anh rất thích.”
“Anh chỉ thích bề ngoài thôi hả?” Tề Nghiêm cố gắng chống chế, cô xấu hổ khi được Cố Cảnh Sâm khen, ở đây còn có Lê Cửu. Cô cũng không quá muốn phát cơm chó miễn phí cho tên thư ký độc thân kia của anh.
“Kéo màn xuống đi.” Cố Cảnh Sâm nói vọng về phía trước. Lê Cửu nghe xong, liền nhanh chóng nhấn nút điều khiển, màn che được hạ xuống. Cổ Cảnh Sâm lúc này không kìm được mà kéo Tề Nghiêm sát lại, ấn môi anh vào môi cô, nhẹ nhàng mà vội vàng hôn xuống.
Anh biết bản thân đâu đó vẫn còn chút bài xích đối với cô gái anh yêu, nhưng nhiêu đó có là gì, anh chịu được. Anh rất muốn rất rất muốn thân mật với cô.
Cái hôn ấm áp, kéo dài khiến Tề Nghiêm có chút sắp không thở nổi, lúc này Cố Cảnh Sâm mới buông cô ra. Anh và cô đều cướp không khí mà thở, cánh môi anh đào đỏ lên khi bị ma sát qua nhau.
Thật sự rất thích!
Đây là lần thứ hai Tề Nghiêm được Cố Cảnh Sâm hôn. Nhưng khác với lần trước, anh không phải vì cưỡng ép cô. Anh thật sự muốn hôn, mà Tề Nghiêm cũng thoải mái đáp lại.
Vậy nên cái hôn này ấn định là vị ngọt đầu tiên của cả hai trong kiếp này.
Cố Cảnh Sâm sắp không kìm chế được mà muốn thân mật với cô gái anh yêu ngay tại trên xe, nhưng cuối cùng anh không làm, bởi vì cảm giác khó chịu lại kéo đến.
Nếu nó khiến anh buồn nôn, anh không dám chắc bản thân làm ra cái phản ứng gì khiến Tề Nghiêm buồn. Bằng đó là đủ cho hiện tại rồi, làm người không nên quá tham lam, có một còn muốn thêm ba, ắt sẽ mất, tương lai còn dài, anh nhất định cố gắng hơn.
Tề Nghiêm lại trái ngược Cố Cảnh Sâm, sau nụ hôn bất ngờ của anh, mặt cô càng đỏ hơn. Vừa xấu hổ, vừa vui mừng đều thể hiện rõ ràng hết lên mặt.
Cô vội vàng quay mặt đi, khỏi cần anh nói thì bản thân cô từ sâu trong lòng cũng mong muốn như Cố Cảnh Sâm.
Có lẽ niềm hạnh phúc lúc này, cả Cố Cảnh Sâm và Tề Nghiêm đều không hẹn mà cùng đón nhận một cách tự nhiên.
Tề Nghiêm quay sang nhìn Cố Cảnh Sâm, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô bất giác đưa hai bàn tay lên xấu hổ mà che mắt anh.
“Không cho anh nhìn.”
Cố Cảnh Sâm nắm lấy bàn tay của Tề Nghiêm kéo ra. Nhìn thấy màu hồng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Nghiêm, đôi mắt to tròn của cô lóng nước, anh nói, “Rất tiếc, anh đều nhìn thấy hết rồi.”
Tề Nghiêm quay mặt đi, Cố Cảnh Sâm lại nhẹ quay mặt cô lại. Cô lại quay đi, anh lại kéo lại, hai người giỡn qua giỡn lại, tiếng cười vang lên cảm giác như người phía trước còn nghe được.
Hai người ngồi phía sau, ngăn cách bởi tấm màn che, thoải mái đùa giỡn với nhau nên chẳng buồn để ý đến Lê Cửu, anh ta lái xe, trên mặt cực kỳ bối rối, trong lòng là một chuỗi nghi vấn. Chẳng lẽ cô tiểu thư Tề Nghiêm kia thay đổi rồi, không còn chán ghét cậu Cố nữa.
Còn cậu chủ đã hết ghét bỏ Tề Nghiêm rồi sao?
Nếu vậy thì...
Xe chầm chậm di chuyển khỏi bệnh viện. Theo hướng trung tâm thành phố đến cục dân chính.