Trong căn phòng nhỏ sớm đã bị đóng băng lấy xung quanh, trong không khí có mùi vị âm lảnh tột độ dường như chỉ cần hít thở trong không khí này lên trong cơ thể nội bộ đều bị băng phong mất.
Ở trong căn phòng này có một chiếc giường nhỏ sớm đã trở thành băng, trên chiếc giường băng này có một thiếu nữ thân hình co rúm lại ở đó sắc mặt trắng bệt vô cùng suy yếu, nàng này mái tóc xanh trước kia đã sớm bị âm độ cho thành tuyết bạch, một thân áo khoác vô cùng dày che lấy cơ thể nhưng không thể làm ấm dù chỉ là nửa phần, cái cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia khiến cho nàng lộ ra cực kỳ đau đớn.
Băng Liên ánh mắt bên trong hiện ra đau đớn nhìn về phía bên ngoài căn phòng kia, trong lòng nàng lo lắng thầm nghĩ.
"Không biết hắn có chịu ảnh hưởng không?".
Nàng trên giường co ro thầm nghĩ, ánh mắt lại là ảm đạm không thể chịu nổi nhưng mà lại không còn cách nào khác, hôm nay thật sự nàng không biết làm sao đi qua chỉ vì cơ thể bây giờ nàng vô cùng yếu ớt gần như không có chút gì sức lực nào.
Nàng nào biết được ở bên ngoài căn phòng của nàng có một vị thiếu niên đang ngắm nhìn lấy căn phòng này, trong ánh mắt lộ ra dị mang.
"Ta lấy hồn thể xuất hiện nơi này, rốt cuộc là nơi quỷ nào địa phương?".
Thiếu niên tự hỏi lại càng lấy thâm thúy ánh mắt nhìn về phía phòng nhỏ kia, ánh mắt lại trở nên mềm mại.
"Đã sáu năm rồi".
Hắn thầm thì ánh mắt hình như là không có gì trắc trở mà xuyên qua ngắm nhìn thân ảnh mềm mại đang co ro trên giường vẻ mặt vô cùng đau đớn kia.
Sáu năm này hắn cùng nàng tuy là không có chút gì giao tiếp nhưng mà hai người cũng đã sớm quen thuộc tâm ý của nhau, hắn không biết tên nàng mà nàng cũng không biết danh tự của hắn, chỉ có cái biệt danh chàng khờ cùng băng liên tiên tử thôi nhưng hai cái tên này đã kết thành phu thê.
"Nếu như đây là hồn thể thì nàng lần này không biết là cơ duyên hay là tử định, thể chất này khó tránh quá khó khăn vượt qua".
Trương Phàm hít sâu một hơi trên khuôn mặt lại lộ ra một tia quyết tâm.
"Nếu như nàng không thể vượt qua thì ta cũng chỉ có thể nói thật có lỗi".
Hắn thở dài, nếu như nàng có thể vượt qua thì Đan Thể có thể hoàn toàn thế biến trở thành Nguyên Thần, Thái Âm Thể Nguyên Thần đủ để chóng đỡ lấy nhục thân để đột phá Nguyên Anh, nhưng mà nếu không thành công thì sẽ không thể phá vỡ lời nguyền Thái Âm Thể không thể nào sống qua năm tuổi thứ một trăm, đến lúc đó Trương Phàm chỉ còn có một cách để đảm bảo tính mạng của nàng, dù cách đó có chút nhân người khác g·ặp n·ạn mà vào nhưng hắn tin tưởng rằng nàng sẽ không để ý đến điều này.
Trương Phàm ôn nhu trong đôi mắt khi một giây quay đầu thì trên mặt ngập tràn sát ý, thần thức phóng thẳng ra bên ngoài bao phủ lấy ngôi làng này, người ta tu vi bị áp chế nhưng hắn thì không, chỉ vì căn nguyên áp chế không phải là của Ngọc Liên mà chính là hắn.
"Tìm được các ngươi rồi!".
Thanh âm lạnh lẽo phát tán ra bên ngoài, một loại sát ý cực kỳ lạnh lẽo khiến cho người ta phải lạnh sóng lưng, dù cho là hắn đã luyện hóa được ba phần oán khí trong cơ thể nhưng mà chỉ dựa vào bảy phần oán khí cũng đủ cho bọn kia tu sĩ phải sợ mất mật.
"Không tốt!".
Trong bóng tối có vị lão giả đang di chuyển đột nhiên cơ thể cứng đờ lại vẻ mặt đột biến, cũng không đợi lão phản ứng lại mà xung quanh lão liên tục phát ra thanh âm la hét trong đau đớn, sương mù máu tươi bao phủ lấy khắp nơi các tử sĩ bị tu vi áp chế trực tiếp hóa thành sương máu.
Lão già đôi mắt co rút lại trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ đến cực điểm, loại kia cảm giác nguy cơ khiến cho hắn lộ ra sợ hãi muốn lui về phía sau.
"Tìm kiếm các ngươi thật là phiền phức".
Trương Phàm lạnh lùng cười, trong đôi mắt từng tia huyết sắc máu tươi lộ ra đi ra căn phòng này, thần thức khóa chặt lấy mọi sinh linh trong ngôi làng này dù là dân thường hay một con súc sinh cũng không hề bỏ qua, chỉ vì hắn sợ phải bỏ lỡ một cái nào sâu kiến, cái gọi là thương sót không có tồn tại ở trong lòng hắn.
Phía sau thiếu niên đột nhiên xuất hiện một bóng hình cao lớn, thân hình kia khuôn mặt mờ ảo vậy mà có thể phát giác ra lại giống hắn mười phần, mà thân thể to lớn kia như là một tôn cự nhân khổng lồ như núi, Linh Hồn của Trương Phàm mà một giây này lại được thăng hoa lên vô số lần thanh âm hắn lại chứa đựng cực kỳ hùng hậu sát cơ một tiếng hét ra, phía sau hắn cự ảnh cũng cùng một lúc động tác theo Trương Phàm làm ra cũng hét ra một câu.
"C·hết!".
Mênh mong thanh âm lại phát ra chi cực sát ý phát tán ra bên ngoài, chỉ một tiếng hét này mà thôi nhưng lấy căn nhà nhỏ của Trương Phàm là trung tâm, một loại sóng chi niệm mang theo khí thế càn quét bẻ gảy xóa sạch những thứ bên trong, chỉ chưa đến một phút thì lực lượng càn quét này dường như là mang theo thần thức sung kích một phát phạm vi bên trong sinh linh đều bị g·iết c·hết m·ất m·ạng.
Trương Phàm trong mắt chỉ có huyết quang chứ không có chút nào lộ ra thương sót, hắn trong mắt ngoài người bên cạnh cùng những tiền bối có ơn với hắn thì phần còn lại đều là kẻ thù, trong thế giới này chỉ có bạn, người thân, cùng với kẻ thù, thế giới này chỉ có chém cùng g·iết chứ không hề tồn tại thương sót.
"Chúc ngươi thành công".
Trương Phàm để lại một câu thần niệm phong ấn lại căn nhà nơi này sau đó bước ra bên ngoài, ánh mắt vô cùng băng lảnh, dù cho hắn sát ý đã cố kiềm chế lại nhưng thật sự không thể chịu nổi người khác dám có ý đồ với người bên cạnh hắn, dù cho suy nghĩ cũng không được, cho nên Trương Phàm đã giữ lại một linh hồn phàm nhân không ngay lập tức diệt sát nó, sáu năm này hắn trốn tránh ở trong pháp của mình chính là để luyện tập thần thức khống chế cùng với luyện hóa sát khí trên cơ thể, điều này khiến cho hắn thần thức phóng ra công kích đã đến mức đăng phong tạo cực.
Thiếu niên ánh mắt băng lảnh kia đột ngột lóe lên trong mắt một tia dữ tợn nhìn lấy trên linh hồn phàm nhân này, hắn bất giác muốn bóp lấy nó nhưng lại cố kiềm chế lại bản thân sát ý sau đó cất vào trong.
Ánh mắt lạnh lùng ngắm nhìn lấy phía trước trong bóng tối, phía sau hắn thân ảnh mờ ảo kia cũng theo ánh mắt của Trương Phàm nhìn về phía không gian đang vặn vẹo kia, chỉ với một ánh mắt cũng đủ khiến cho không gian ở đó hóa nên không như thường nứt vỡ, linh hồn của hắn sớm đã đạt đến đỉnh phong của con đường thứ ba rồi, thậm chí trong ánh mắt của hắn còn có một loại đạo tắc kỳ lạ.
Trương Phàm chọn cách không để ý đến thân ảnh đang trốn trong bóng tối, cái gọi là sâu kiến hắn muốn đạp c·hết lúc nào cũng được, nhưng mà con hổ to thì ngược lại thật sự phiền phức, khó là hắn bây giờ chỉ tồn tại ở địa phương nơi đây chỉ là hồn thể cho nên không thể nào phát huy ra nhục thân kinh khủng được, nhưng mà nhờ có sáu năm tập trung thôi diễn bí pháp của Thần hắn cũng đã luyện ra Tiên, mà Tiên này có một cái năng lực là vĩ lực của nó phát ra đủ để khiến cho Kết Đan Trung Kỳ cũng phải chịu ảnh hưởng vài phần, mà trong thần thức hắn phát ra thì người kia cảnh giới chỉ vừa đạt đến Kết Đan Trung Kỳ vừa đúng vì vậy cũng phải ở trong ảnh hưởng của Tiên.
Trận chiến này hắn có cơ hội chiến thắng dù cho là hắn chỉ có hồn thể, điều này hắn tự tin chỉ vì chiến chi đạo không có cái gọi là thất bại.
Ánh mắt lạnh lùng ngắm nhìn lấy thân ảnh xa xa kia, hắn cũng có thể cảm nhận được có một loại sát ý sớm đã khóa chặt lấy hắn chỉ cần đợi một giây tiếp theo liền đưa ra sát chiêu.
Trương Phàm nở lên một nụ cười thật tươi, nụ cười kia khiến cho người ta phải sởn gáy óc.