Bất Diệt Kinh

Chương 93: Oán Đăng.



Chương 92: Oán Đăng.

Trong bóng đêm lạnh lẽo, tại một vùng biển ngập tràn sinh cùng tử lực lượng, ngay tại chính giữa vùng biển lớn kia thì có một người đang ngồi sắp bằng ở đó, tựa như là hắn ở vĩ lực đã bao phủ lấy vùng biển này để lại một loại kinh khủng đại đạo phát tán ra bên ngoài.

Xung quanh hắn là những ký tự đạo văn tự hành sắp xếp thành hình, phía sau người này vậy mà lại có một bóng hình cực lớn có thể so sánh với một ngọn núi lớn, loại này kinh khủng sát cơ từ trong bóng hình phát tán ra khiến cho người ta phải run rẩy như đứng trước bọn họ là cái thế quân vương.

"Đây là Tiên sao?".

Thiếu niên đột nhiên mở miệng thì thầm, hắn lúc trước thấy được Nguyên Phương sử dụng Thần Tộc chi chiêu của hắn khiến cho thiếu niên cảm nhận được một chút cảm ngộ, một loại đạo văn được hắn nhìn thấy từ sâu bên trong có thể thấy được một khủng bố thân ảnh, mà khủng bố thân ảnh kia được gọi là Thần.

Trương Phàm lấy bản thân thay vào đó, nhìn lén lấy pháp này vậy mà không thể luyện ra được Thần chi lực, đây chỉ có thể tính là hắn không có cái gọi là Thần huyết, nhưng dựa vào huyết mạch của Thánh Thể hắn liền có thể thay máu Thần thành Thánh Huyết, hắn gọi cái này là Tiên.

Thiếu niên trong đôi mắt hiện lên kỳ dị hào quang, con đường tu luyện từng bước đi đều có một loại nặng nề pháp tắc ngăn cản hắn, Trương Phàm cảm nhận được mình Thánh Thể khi càng lúc càng gần mở ra thì tinh thần hắn đều là oanh minh không thể chịu nổi, dường như là có một loại gì đó không hiểu thấu linh trí đang dần dần thay thế hắn, loại này cảm giác dường như không thể nào thay đổi được.

Ở phía trước mắt hắn thấy được một con đường lớn, ở phía trên con đường này xuất hiện nồng đậm sinh lực mạnh mẽ, loại này cảm giác như là một loại nồng đậm dịu dàng như là linh hồn hắn đang được vuốt ve khiến cho Trương Phàm vô cùng dể chịu.

Trương Phàm từ từ bước tiếp trên con đường này hưởng thụ lấy cảm giác dể chịu khiến cho hắn linh hồn dần rơi vào thư sướng, nhưng mà loại này cảm giác hắn cũng không có rơi vào nó mà bước chân mạnh mẽ lại bước ra.

Bước chân rơi vào con đường thứ hai thì đập vào mặt hắn lần đầu chính là tử khí nồng đậm sát cơ ngập tràn, sát khí ngập trời bao phủ lấy xung quanh hắn khiến cho hắn cảm nhận được đã lâu cảm giác, dường như loại này g·iết chóc mới đúng là hắn đã từng trải qua con đường, loại này vừa vào sinh cơ lại lọt vào tử họa dường như là phá đi trong lòng hắn một thứ đặc biệt, có sinh có tử mới thật sự hắn đi chi lộ.



Nhưng mà khi hắn bước đi hết con đường này thì bước chân Trương Phàm đột nhiên dừng lại, hắn đôi mắt nhìn về phía trước thì chỉ còn lại một mớ hỗn độn, con đường phía trước không còn chỉ là hắn cảm giác được phía trước nồng đậm năng lượng hắn từng sung kích nhưng lại thất bại, chiến ý mạnh mẽ phóng thẳng lên bầu trời như là muốn hóa thành thực chất hoàn toàn róng giận trên bầu trời là kinh khủng hàn quang của luân hồi khí tức, kinh khủng hai loại lực lượng v·a c·hạm vào nhau như là đang có một thực thể đặc biệt đè ép lấy không gian khiến cho nó cũng phải vặn vẹo.

"Không thành công".

Trương Phàm trầm mặt nhìn lấy hai cái khí tức kinh khủng đang gào thét ở đó nhưng mà trên khuôn mặt lại nghiêm trọng.

"Lần này thử nghiệm hi vọng sẽ thành công".

Đôi mắt thiếu niên sáng lên lộ ra huyết quang điên cuồng, trước mặt hắn đột ngột xuất hiện một cây đèn đăng oán khí ngập tràn bao phủ lấy không gian, khi vừa xuất hiện thì đều khiến cho không gian vặn vẹo lại lộ ra huyết tính khiến cho người ta nghẹt thở.

"Chỉ mới luyện hóa được hai cây oán đăng".

Trương Phàm nhìn lấy trước mắt mình oán đăng khuôn mặt như thường không chút gì biến hóa, hắn quay mặt lại phía sau đi về lại con đường thứ nhất để lại oán đăng ở đó, mà đối diện bên phải có thể thấy được lại có một cây oán đăng nữa.

"Hai cái rồi".

Trương Phàm lạnh lùng nói lại bước tiếp lên con đường thứ hai, phía sau hắn lại xuất hiện bóng hình của Tiên cánh tay phải đang dơ lên cao cao giống như đang thu nhập gì đó, hắn nhắm nghiền lại đôi mắt cố gắng tập chung hấp thu lấy oán khí xung quanh.



"Cứ gọi cái này là Tiên Vương Lâm Cửu Thiên đi".

...

Trong ngôi làng nhỏ bây giờ buổi tối đã tới gần, trên trời cao những viên tinh thần lơ lửng ở trên không trung bao quanh lấy mặt trăng chiếu xuống ánh sáng băng lảnh khiến cho người ta sóng lưng lạnh lẽo.

Trong làng chỉ còn vắn vẻ âm thanh nhưng lại tiếng người ít ỏi, chỉ là những người kia đều lục đục mờ ám làm điều gì mà không cho người khác biết, trong thoáng chóc âm mưu trong bóng tối đã bắt đầu len lỏi vào bên trong ngôi làng yên bình này, mà có một đại hán dẫn đầu còn có ba người phía sau đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến một hướng.

"Ta nói các ngươi biết, cái này nữ tử thật sự là một cái tuyệt sắc nữ tử, ta hàng ngày đều mơ thấy nàng cùng ta chơi đùa đâu".

Tráng hán chạy đầu trong đôi mắt hiện lên dâm tục ánh nhìn, trên khuôn mặt lại có một vết xẹo lớn lộ ra vô cùng dữ tợn.

Đám người phía sau vẫn không có nói gì chỉ trong ánh mắt lộ ra một vệt ánh sáng lạnh lẽo, sát ý của bọn hắn lộ ra lại vô cùng huyết tính như là có thể khiến cho người ta run rẩy cả người.

Tráng hán cũng không để ý đến phía sau đám người trầm mặt, mà hắn lại càng thêm lộ ra hưng phấn vô cùng, thân người hắn đang run rẩy tinh thần bùng nổ ra sự vui vẻ dâm đãng, hắn giờ trong đầu chỉ nghĩ đến thân hình kia khuôn mặt xinh đẹp như tiên thiên, hắn trong đầu liên tục thôi diễn ra những cảnh dâm tục của thiếu nữ lộ ra khí tức cao quý kia phải trong tiếng rên rỉ dâm đãng dưới hong hắn làm đồ chơi.

Tráng hán liếm mép một cái sau đó trên khuôn mặt do kích động mà thành đỏ hồng lên, trong lòng hắn nghĩ chỉ cần có ba tên phía sau lưng mình thì dù cho là Băng Liên có giỏi võ cùng quyết liệt đến đâu thì chỉ sợ khó thoát khỏi vòng tay của hắn, có thể là ba tên phía sau hắn khi thấy được nàng thì sẽ lộ ra tham lam nhưng mà hắn cũng không ngại cùng ba người này vui vẻ với nàng, đến lúc đó sẽ hưng phấn vô cùng.



Nhưng lúc này bọn hắn không hề phát giác ra, hay là nói là không để ý đến vấn đề tối hôm nay trời hình như đột ngột nhiệt độ giảm xuống cực âm rồi, mà lần này lạnh lẽo không giống như bình thường chỉ vì hàn băng lúc này đang tập chung vào một nơi đó chính là căn nhà nhỏ mà bốn người đi đến.

Lúc này ở trên những ngọn núi cao, có một người thân mang giáp sắt tướng hình to lớn không giống như người thường đang nhìn xuống ngôi làng này, trong ánh mắt của hắn tràn ngập ra những tia u quang không rõ.

"Là ngôi làng này sao?".

Người này tự hỏi cũng không biết là nói chuyện với ai, chỉ thấy từ hư không đột nhiên lại xuất hiện ra một lão giả cúi đầu tôn kính nói.

"Đúng vậy chủ thượng, sáu năm trước đột nhiên nơi này mỗi buổi tối đều xuất hiện cảnh tượng khác thường với thời tiếc, những tử sĩ khi đến địa phương này đột ngột tu vi đều bị khống chế".

Lão già đó nói ra những chuyện sáu năm qua hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra trong ngôi làng này, ngay cả hắn một tu sĩ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Đỉnh Phong cũng phải e ngại chỉ vì khi vừa xuất hiện trong ngôi làng này thì tu vi hắn liền bị khóa chặt lại cho đến thành phàm nhân.

"Chắc chắn là có bảo vật xuất thế ở nơi đây rồi, ngay cả ta cảnh giới cũng không chịu được mà đang run rẩy".

Người đang mặt giáp vẻ mặt bất giác lộ ra tham lam thần sắc, hắn là cảnh giới Kết Đan Trung Kỳ vậy mà khi đứng xa xa nhìn cũng cảm thấy một loại kiềm chế khó nói hết, bên trong theo hắn thấy là có bảo vật thượng cổ xuất hiện, may mắn nơi này là lảnh địa của hắn quản lý cho nên mọi chuyện tên này nghĩ đều trong tay mình kiểm soát.

"Chuyền lệnh xuống cho đám tử sĩ, không cho ai còn sống bước ra ngôi làng này".

Hắn thần sắc lạnh lùng nói, trong biểu cảm khuôn mặt khi nói ra một câu ban sinh tử cho mấy ngàn người trong ngôi làng không có gì biến hóa, dường như g·iết những sinh mạng này là chuyện ngày thường của hắn làm vậy.

Lão giả nghe xong cũng không có nói gì mà thì thầm bước vào lại bóng tối, hắn chuẩn bị lấy một loại huyết tính tàn sát lấy ngôi làng này để chủ thượng lão hài lòng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.