Trận chiến trải qua sáu năm cũng đã sớm kết thúc tại mấy tháng trước rồi nhưng mà dư ba của trận loạn chiến này sớm đã lan ra huyết danh ở mọi ngóc ngách của Đông Hoang.
Trận chiến này đột ngột bùng nổ lại lâu dài kết thúc khiến cho ngay cả Nguyên Anh Lão Quái cũng từng ngã xuống mấy vị, đặc biệt là ở nhân tộc một vị trưởng lão của Thánh Tiên Môn cường thế đột phá lên Nguyên Anh mà nổi cơn thịnh nộ quét ngang chiến trường, dù là hắn mang tiếng lấy lớn h·iếp nhỏ nhưng cũng không thể nào bị người khác phỉ nhổ, chỉ vì bên kia đối nghịch chiến trường Nguyên Anh Lão Quái ra tay đánh lén trước cho nên hắn mới ra tay hung ác rất hợp tình hợp lý.
Đáng sợ nhất là nhân tộc bên này lại có một vị thiếu niên trẻ tuổi trong vòng sáu năm lại đây trong cuộc chiến khốc liệt mà quật khởi đến đáng sợ, thiếu niên này ban đầu chỉ là một cái mới là Luyện Khí Tu Sĩ không danh tiếng gì trên cái thế giới này bắt đầu bước ra dấu chân đầu tiên, một vị kiếm tu chỉ cần người khác nghe danh cũng đều phải sợ mất mật.
Mà lúc này thiếu niên này vẫn là ở cái kia tu la chiến trường, Thanh Châu Thành tuy là đã rơi vào trạng thái đang sụp đổ nhưng cũng bị những tu sĩ mạnh mẽ dùng pháp lực kiềm chế lại, các dòng năng lượng bùng nổ thoát khỏi chiến trường hay là oán nghiệp của tu sĩ đã bỏ mạng sót lại cũng bị những vị Đại Năng trên cao dùng pháp bảo luyện hóa hoàn toàn, giờ phút này thiếu niên đứng trong ngôi thành chỉ cần hít một hơi cũng đủ khiến cho những dòng linh khí đã được luyện hóa mạnh mẽ rơi vào trong cơ thể hắn, sau trận chiến này ngôi thành lớn này chắc chắn sẽ thành một nơi bảo địa để tu luyện.
Diệp Lam ngồi ở trong động phủ thần thức lan rộng ra bên ngoài, thâm thúy trong ánh mắt lộ ra một vệt kiếm quang sắt bén, hắn đang cố gắng thu gặt lại từ xung quanh không khí ba động, tuy là nói toàn bộ năng lượng có hại đều bị luyện hóa thành linh khí thuần chân nhất nhưng còn đám kia sát cơ bên trong vẫn còn, chỉ vì mấy vị kia cũng lười để ý đến cái này không có khả năng gây ra uy h·iếp, nhưng mà điều này lại khiến cho Diệp Lam có chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Bên trong sát ý này hắn cảm nhận được trong cơ thể mình bản mệnh kiếm của bản thân đang hưng phấn run rẩy, một loại vui sướng hắn cũng phát ra từ đấy lòng.
Phải biết hắn kiếm trong sáu năm này là g·iết mà ra, trong lúc thu hoạch sinh mạng của sinh linh khác thì kiếm của hắn cũng đang hấp thu sát khí xung quanh tạo ra kiếm hình, chỉ cần tạo ra kiếm hình hắn thật sự có thể trong kiếm đạo đạt được cái gọi là nhất kiếm phá vạn pháp.
Hắn kiếm trong tay thì phải nói là ở Trúc Cơ đã đạt đến cực hạn uy danh, bây giờ lại được lần này cơ duyên thì chỉ sợ rằng khi kiếm hình được nặn ra tuy không thể nói là có thể cùng Kết Đan một trận chiến nhưng g·iết c·hết Trúc Cơ Đỉnh Phong là chuyện như thường.
Ở bây giờ thời điểm dù cho là Diệp Băng có dùng hết sức ra tay thì hắn cũng có tự tin chiến một trận thỏa mãn, rủi ro là Diệp Băng đụng đến Luân Hồi sức mạnh do sư tôn nàng trước kia cho nàng học tập mới là chuyện phiền phức, tất nhiên là hắn cũng không thể sợ hãi, dù sao kiếm của hắn cũng chỉ sẽ đâm về phía trước.
Trong lúc Diệp Lam đang thôi diễn chiến lực của mình có thể đạt cực hạn là bao nhiêu chiến lực thì đột nhiên trong vùng thần thức hắn phát ra phát hiện một sinh linh đang đến gần, thiếu niên ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia kiên kỵ nhìn về phía ngoài cánh cổng động phủ.
Hắn biết được người này, hắn cũng biết người này đến đây có mục đích gì.
Nói thật thì chỉ cần tên này nếu không muốn cho bản thân biết thì thần thức của Diệp Lam sẽ không thể nào phát giác ra được người kia tồn tại, nói cách khác thì người kia mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Diệp Lam hít sâu một hơi hình như đã ra quyết định nào đó ý nghĩ, hắn ánh mắt thiêu cháy lấy toàn bộ kiên kỵ trong mắt rồi sau đó bàn tay điểm về phía trước chỉ một cái.
Một chỉ này dường như là đã chạm một thứ nào đó cơ quan trận pháp khiến cho hang động run rẩy một lát, sau đó cánh cửa phía trước bắt đầu không có tiếng động nào mở ra.
"Tiền bối xin hãy mời vào".
Diệp Lam chấp hai tay lại tôn kính nhưng mà sắc mặt vẫn là bình tĩnh nói, không buồn không vui.
"Tiểu huynh đệ cũng không cần phải như vậy tôn kính với ta".
Có một giọng cười sảng khoái từ bên ngoài cánh cửa phát ra, lời nói kia nhìn như là người đang phát ra thanh âm rất là trẻ tuổi, nhưng mà nếu như có thể phát giác ra lời nói này bên trong t·ang t·hương thì sẽ biết được người này chính là cái lão quái.
Một vị nhìn qua như là tuổi trẻ thiếu niên thân mang pháp bào vàng óng, trên eo lại đeo theo một sợi ngọc bội, trên miệng người này dường như là luôn nở ra một nụ cười ôn hòa, trong mắt là vẫn như thế hiển hiện ra bên trong một sự sâu thẩm dường như không cho ai có thể phát giác được là hắn nghĩ gì, thiếu niên này từ từ bước vào động phủ.
"Nếu như tiểu huynh đệ đồng ý với ta chuyện lúc trước thì chúng ta không phải là đồng môn hay sao?".
Thiếu niên trước mắt nụ cười vẫn là như thế ôn hòa, trong ánh mắt lắp lóe lên tia sáng kỳ lạ nhìn đến người trước mặt, hắn biết được người tuổi trẻ trước mặt mình hết sức không bình thường nên đang cực lực lôi kéo.
"Vãn bối nào có tài đức để nhận lên ân tình này, tiểu tử tự do đã quen không thích gò bó trong tiên môn".
Diệp Lam đôi mắt vẫn là hiện lên chân thành nhìn lấy thiếu niên trước mắt, hắn vẻ mặt tuy là bình tĩnh vô cùng nhưng mà khi đứng trước vị thiếu niên này thì trong thâm tâm thật sự rất là áp lực.
"Ngươi thật là tự hạ thấp mình rồi, hỏi trên vùng đất này Đông Hoang có ai chỉ mới Trúc Cơ đã ngộ ra được Kiếm Ý cơ chứ? Dù là nơi kia tu sĩ mọc lên thành nấm như Nam Thiên thì chỉ sợ rằng cũng lác đác không có mấy thiên tài".
Thiếu niên đánh giá cực cao đối với Diệp Lam, dù sao trong chiến trường là hắn chính mắt thấy người này một kiếm quét ngang chúng địch, cái gọi là thánh tử ma tộc trước mặt thiếu niên này thì cũng chỉ là gà đất chó sành.
"Còn cái gọi là gò bó của ngươi nói thì không tồn tại, ngươi chỉ cần thuận theo bản tâm thì liệu có ai dám ép ngươi làm điều".
"Hay cho câu không dám ai ép ta làm chuyện khác, vậy nếu có người khiến ta làm việc khác đâu?".
Diệp Lam tự hỏi, bất giác ở trong lời nói hình như là có chế giễu bên trong, dù sao tu vi của hắn quá thấp cho nên có thể mặt cho người ta nắn bóp, hắn ở chung với Trương Phàm một khoảng thời gian cho nên cũng thấm thía nhiều cái đạo lý trái ngược với thế giới này bên ngoài bày ra, Diệp Lam tuy nhiên là không đồng tình với tính tình xem sinh mạng người như con kiến hôi nhưng mà hắn đồng tình với thủ đoạn và cách nhìn cái thế giới này của Trương Phàm.
"Có người ép ngươi thì cứ chém chi".
Thiếu niên trong mắt hình như có nụ cười thâm thúy nói.
"Chém sao? Thật là bá đạo cách làm".
Diệp Lam khuôn mặt vẫn là bình tĩnh như trước không hề lộ ra cảm xúc, đối với hắn bá đạo là thứ chỉ có người mạnh đối với người yếu thể hiện ra, dù cho rằng lấy thế của người ta đè lên cũng là bá đạo, nhưng mà nếu chỉ như thế thì hắn trên tay kiếm sẽ bị mòn rỉ, thứ hắn muốn là tự tay chém chứ không phải là mượn thế.
"Xin lỗi tiền bối, thân tiểu tử đã có ân sư".
Diệp Lam chấp tay lộ ra lễ phép nói, hắn trong đầu lại lóe lên thân ảnh của Trương Phàm, trong mắt hắn lộ ra ảm đạm vô cùng.
Thiếu niên thở dài nhìn về phía Diệp Lam, có muôn vàn cảm xúc muốn nói nhưng lại bất giác chỉ thì thầm một câu.
"Vị kia Đạo Hữu đã không tỉnh lại sáu năm rồi".
Diệp Lam vẫn không nói, hai bên cấp độ quá trên lệch cho nên cách nhìn nhận thế giới này cũng khác biệt, đối với hắn bây giờ có tất cả là dựa vào Trương Phàm xây ra.
"Thôi vậy...".
Thiếu niên nhức óc ảo não cũng không nói gì nữa, hắn chính là vị kia tân tấn Nguyên Anh của Thánh Tiên Môn, dù là như vậy thì vị này đại lão cũng không thể nào lắc lư được một tên tiểu tử này, dù cho là hắn cũng lôi ra sư phụ hắn đi ra muốn cho hắn bái sư cũng không thể nào đạt được, sư phụ hắn chính là ở Đông Hoang được mệnh danh Đệ Nhất Nguyên Anh đó nha.
Vị này tân tấn Nguyên Anh cũng không biết là dù cho là Thần Thông cảnh đứng trước mặt Diệp Lam và tự giác chuyền xuống chuyền thừa thì hắn cũng không đồng ý, người là có mấu chốt cuối cùng, mà kiếm tu như hắn lại làm sao thay đổi ranh giới của mình đây.