Bất Diệt Kinh

Chương 92: Bi Thương.



Chương 91: Bi Thương.

"Tốt, nhưng mà những thứ của hắn ta muốn c·ướp lấy hết, ngay cả nàng cũng thuộc về ta bắt đầu từ bây giờ!".

Lời nói hùng hồn lại mang theo một loại ngạo mạng chưa từng có, hắn toát ra một loại khí thế huyết tinh mà chỉ có những người thường xuyên đi ra đi vào sinh tử mới có thể toát ra bên ngoài.

Hắn nhìn lấy thiếu nữ trước mặt, nàng này mị lực phát ra khiến cho hắn đã điên cuồng, hắn đã thề phải làm mọi cách để chiếm hữu được nàng, dù cho là chỉ có thể c·ướp được thân thể cũng đã đủ rồi.

Ngọc Liên vẫn thần thái như cũ nhìn về hắn, loại này toát ra tham dục người cũng chỉ tính là người bình thường đối với nàng không chút gì gọi là uy h·iếp, dù cho là nàng không đánh lại hắn thì cũng có nhiều cách để khử hắn mà không ai có thể biết.

"Đã tới giờ chồng ta dùng bữa, xin ngươi về cho".

Ánh mắt nàng vẫn là lạnh lùng như trước, cảm xúc không có chút gì giao động, tuy là tráng hán nói những lời thô tục lại toát ra cảm xúc khiến cho người ta chán ghét nhưng mà nàng không hiểu ra sao đối với nàng loại này chán ghét cảm xúc này thật sự không có, chỉ giống như một đứa trẻ tiết ra một loại cảm xúc đùa giởn đối với trưởng bối, mà nàng từ trước đến giờ khi xuất hiện ở ngôi làng này cảm xúc ít khi giao động.

Nhưng mà lúc này Tráng Hán khuôn mặt lại càng thêm dữ tợn như là không thể kiềm chế nổi cảm xúc mình nữa, hắn trên cơ thể mùi vị máu tươi lại càng thêm nồng đậm, một loại sát ý từ trong mắt hắn lập lòe ra.

Ngọc Liên hình như nhận ra được tình trạng của hắn, ánh mắt lạnh như băng lại trở nên càng thêm lạnh lẽo.

"Ngươi mau đi thôi".

Lạnh lẽo lời nói phát ra không thể cho ai nghi ngờ, nàng cao quý đứng đó thân hình xinh đẹp che lại thiếu niên phía sau, khí tức nàng phát ra đã có một loại cảnh cáo.

"Nàng bảo vệ hắn một lần thì liệu có thể bảo vệ hắn một đời hay không!".

Đôi mắt hắn bây giờ đã đỏ âu như màu máu, hắn thật sự bây giờ muốn một lần ra sát chiêu một lần g·iết đi tên thiếu niên phế vật kia, sau đó ôm lấy mỹ nhân về nhà từ từ âu yếm, dâm tục trong mắt bộc lộ ra đối với Ngọc Liên thì thật sự như một trò hề.

"Đi thôi".

Ngọc Liên lạnh lùng nói sau đó xinh đẹp tay chỉ phất nhẹ một cái ra lệnh đuổi khách.



"Được được, ta đi, ta đi!".

Tráng Hán giận quá mà cười to, thân hình hắn tuy là quay lại cửa muốn đi ra nhưng mà nếu chú ý rõ trong ánh mắt hắn nếu nhìn rõ thì có thể phát giác ra, một loại ghen tị đến mức điên cuồng phát ra, mà hắn đã bị loại này ghen tị hóa thành người điên.

Ngọc Liên quay người lại ánh mắt vẫn là hờ hững như trước, nàng đi vào phòng bếp tiếp tục sắp xếp đồ ăn chửng bị đem ra cho chồng yêu của nàng là điều quan trọng nhất.

...

Lúc này ở một chỗ tối đen như mực không chút nào có ánh sáng, mà nơi này kỳ bí địa phương lại có một cái căn nhà tranh xuất hiện ở đó, mà ở nơi này xuất hiện nồng đậm ra oán nghiệp nồng đậm, nồng đậm đến mức chỉ cần lan tràn ra thì không có ánh sáng nào có thể tồn tại ở đây.

Ở trong căn nhà tranh có một vị thanh niên được sương mù bao phủ, sương mù màu đen mang theo oán khí ngập trời khiến cho thiếu niên càng thêm lộ ra quỷ dị hơn, một loại quỷ dị khiến cho người ta phải s·ợ c·hết kh·iếp.

"Trương Phàm ơi là Trương Phàm, bây giờ ta xem ngươi làm sao".

Hắn nở lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, mấy năm nay hắn luôn theo dõi theo Trương Phàm cho nên biết rõ hắn đang làm gì, cảnh giới tu luyện của Trương Phàm quá khó tăng lên cho nên đổi lại là chiến lực của hắn vô cùng mạnh mẽ.

Ba con đường lớn hắn đã đúc ra được thành hình chỉ còn một tia cơ duyên hoàn thành xong con đường thứ ba thì hắn sẽ đại thành.

Con đường thứ nhất hắn lấy Sinh chi đạo làm xương sườn để xây dựng hoàn thành.

Con đường thứ hai hắn hoàn thành Diệt Đạo để xây dựng ra hình.

Còn cái cuối cùng tuy là hắn lấy Chiến Chi Đạo nhưng lại còn thiếu một tia, loại này pháp quá khó xây dựng thành công cho nên hắn không thể một lần mà đột phá luôn được.

Mà lực lượng của Trương Phàm thì chính Tà Ma cũng đã thấy rõ hình dáng rồi, hắn trong người mang theo kiếp lực của lúc độ thiên kiếp cùng với Luân Hồi lực của Luân Hồi Tử để lại vậy mà không hề mở ra thành công con đường thứ ba, Trương Phàm tích tụ lực lượng đã quá đủ rồi nhưng mãi không thể sung kích được chỉ vì một thứ thôi.

"Oán khí gia thân".



Tà Ma nói rõ nguyên do rồi, hắn tồn tại không biết qua thời gian bao lâu, dai giằng giẳn trên dòng sông thời gian xem lấy vạn cổ, hắn đúng là cái lão quái vật thật sự cho nên việc của Trương Phàm hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy ngây.

Từ cổ chí kim việc sáng tạo pháp cũng không phải chưa từng có, Lão Quái Vật như hắn từng thấy biết bao nhiêu thiên kiêu kinh diễm vạn cổ sáng tạo pháp cỡ nào kinh khủng nhưng không đi được đến điểm cuối thì cũng chỉ là một nắm đất vàng trên vạn cổ trường hà mà thôi.

Vận mệnh dòng sông không thể bước ra thì chỉ là con sâu cái kiến để vận mệnh bày bố, ngươi nghĩ mình đã là vô địch đương thời nhưng mà quá khứ thì sao? Tương lai thế nào? Ngươi không thể nói ra được chắc chắn, chỉ vì thiên địa nơi đây có quá nhiều cái bất thường, dù cho là lão có quá khứ, hiện tại, tương lai đều đã siêu thoát đều phải ngã xuống ở trận chiến kia.

Trương Phàm đúng là từ trước đến giờ lão công nhận là một cái thiên tài, nhưng mà thiên mệnh nhân giới nào cũng có chỗ nào cũng có thể gặp được thật sự đến cảnh giới như lão không đáng nhắc đến, cái gọi là thiên tài không trưởng thành cũng chỉ là sâu kiến không thua không kém.

"Ý định của ngươi lần này nếu thành công thì liền có thể trừ đi oán khí trên người vui vẻ mà đột phá".

Oán khí của Trương Phàm quá nồng đậm, từ lúc hắn còn nhỏ thì đã mượn lực lượng của Mị Cơ mà ra tay g·iết người lấy cuộc sống ấm no hơn, từ nhỏ đến lớn g·iết người vô số chứ đừng nói là khi hắn bước vào giới tu hành, lúc bước vào bí cảnh Trương Phàm thật sự là như một con ác ma thật sự, tàn sát tu sĩ vô số khiến oán nghiệp gia thân nặng nề.

"Chỉ tiếc là...".

Lão trầm mặc, ánh mắt hắn mờ mịt nhìn về phía màn đêm trước mắt.

"Thứ ngươi nhận lại có phải là yên bình riêng ngươi, hay là bước lên khô cốt máu tươi của người yêu thương ngươi mà đi l·ên đ·ỉnh phong nhân sinh, đến lúc đó liệu khi quay đầu lại ngươi có hay không hối hận".

Ánh mắt hắn phía sau những sương mù tạo thành bởi oán nghiệp kia lại càng thêm lộ ra mờ mịt, t·ang t·hương trong đôi mắt lại chứa một sự phức tạp.

"Đã thành thế này rồi mà vẫn chưa thể buông xuống sao".

Lão thầm thì nói.

...

"Rốt cuộc lại một năm lại trôi qua rồi sao?".



Ngọc Liên đứng trong đình viện thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra một sự ảm đạm.

Cơ thể nàng càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, cơn đau đớn mỗi buổi tối lại dường như là gia tăng gấp bội, nàng sợ một khi mình chịu không nổi chỉ là một thoáng chần chờ thì nàng sẽ vạn kiếp bất phục .

Ngọc Liên ánh mắt nhìn lên người thanh niên đang ngồi trên ghế đá, nàng dịu dàng ánh mắt chứa nồng đậm yêu thương cùng không bỏ.

"Ta không biết đối với chàng là loại gì cảm giác, chỉ biết sáu năm trước khi tỉnh dậy thì trong thâm tâm ta có cảm giác chàng đối với ta rất quan trọng".

Ngọc Liên tới gần hắn, bàn tay ngọc mang theo cơn lạnh lẽo lại càng thêm khiến cho người ta không giám chạm vào, lúc này cơ thể nàng toát ra một loại khí tức lạnh lẽo như là một tảng băng hình người đang di động vậy.

"Nhưng ta không hiểu sao khi cơ thể ta càng trở nên như thế này thì sức lực của ta lại càng thêm mạnh mẽ".

Nàng thì thầm như là đang trò chuyện với hắn vậy, tuy là hắn có thể không nghe nhưng mà loại này cảm giác yên bình nàng cảm nhận vô cùng rõ ràng.

"Ta không biết chuyện trước kia có ra sao, có thể chúng ta thật sự là một đôi vợ chồng, hay là có thể chỉ là quan hệ bình thường bằng hữu, cũng có thể bi quan nhất là kẻ địch không đội chung trời, nhưng mà trong bảy năm qua chúng ta thật sự rất hạnh phúc".

Nàng thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn như thật sự là một đôi vợ chồng, ánh mắt kia giống như là chứa vô số sự tình chưa nói hết.

"Phu quân ơi chàng tên gì vậy, ta thật sự không có chút nào liên tưởng trong đầu, lúc trước tuy ta mất đi ký ức nhưng mà danh tự một chữ Liên ta là vẫn nhớ, nhưng mà chàng rốt cuộc tên gì vậy?".

Ngọc Liên hai tay dịu dàng ôm lấy hắn từ phía trên, khác với cơ thể nàng vô cùng lạnh lẽo, cơ thể Trương Phàm có một loại đặc biệt năng lượng đang tự hành vận chuyển khiến cho nhiệt năng khi chạm vào Ngọc Liên không có chút gì biến đổi, điều này làm cho nàng cảm nhận được sự ấm áp đến từ hắn dành cho nàng.

"Băng Liên sợ lắm, th·iếp sợ một ngày không thể cùng chàng nói chuyện cùng thêm lần nào nữa, th·iếp sợ mãi mãi không được nghe được giọng nói của chàng, Băng Liên sợ sẽ không bao giờ được ôm chàng như lúc này nữa".

Không biết từ khi nào đôi mắt của nàng ta đã đẫm những giọt lệ đang rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng kia không chịu nổi nỗi lòng cô đơn nữa mà bất giác đã đỏ âu, một loại bi thương đến tận tâm can của nàng ta khiến cho hoa cỏ xung quanh lúc này cũng đều đồng thanh rơi vào trầm mặt.

Ánh mặt trời dần dần hé lộ trên bầu trời như là một đóa hoa lửa đang nhẹ nhàng mọc lên, một cảnh tượng tuyệt đẹp xuất hiện tại nơi đây làng nhỏ, nhưng mà từng ánh sáng của mặt trời kia khi chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Liên lại càng thêm để lộ ra một loại bi thương khó thể nào diễn tả được.

"Chồng ơi, mặt trời đã mọc rồi kìa, cảnh tượng này thật đẹp biết bao nhiêu".

Nàng từ từ buông tay khỏi người của hắn, từ từ bước đến trước mặt hắn, giờ phút này thân hình xinh đẹp kia mang theo trên người một bộ y phục màu đỏ thấm, thân hình kia như một chú phượng hoàng nhỏ từ từ uyển chuyển nhảy múa, điệu múa mang theo một loại tình yêu thương đối với thiếu niên trước mặt, nữ tử này dù cho có lạnh lùng như thế nào, có trước mặt người ta lộ ra cho mình một khí chất cao quý bao nhiêu, thì khi đứng trước mặt hắn thiếu nữ này cũng chỉ là một người con gái bình thường, một người có thể làm mọi thứ vì hắn, dù là cho bỏ ra cả tính mạng của mình nàng này cũng không tiếc lấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.