Bất Diệt Kinh

Chương 91: Quấy Rối.



Chương 90: Quấy Rối.

Diệp Lam trên đường đi như một thanh kiếm sắc đứng ở trên hư không trấn động hào quang phát ra khiến cho nơi này tu sĩ đều phải bị chấn lui, đôi mắt hắn hiện ra kiếm linh như chỉ cần một cái nháy mắt liền có thể chém rớt vạn vật hái sao trên trời, hắn là thiên kiêu mới nổi nhưng đã có thể so sánh với thánh tử của tiên môn.

Thiếu niên tay mang theo một thanh linh kiếm chỉ là Trúc Cơ kiếm bình thường nhưng vào trong tay Diệp Lam thì chính là một sát kiếm đối với địch nhân, chỉ cần ba chiêu sát kiếm cũng đủ khiến cho ngoại địch phải run rẩy.

Kiếm thứ nhất ảnh kiếm, di chuyển như bóng ma, lúc ẩn lúc lui khó hề phán đoán, g·iết người trong vô hình lại biến đổi kiếm ảnh tùy ý khiến cho kẻ địch không thể phán xét.

Kiếm thứ hai Kiếm Đỉnh, kiếm trong tay chính là bản thân sinh mệnh, nhập kiếm thoát kiếm đã vào cảnh giới tâm kiếm hợp nhất, chỉ cần dùng một chiêu này liền bước vào trạng thái tâm kiếm, một kiếm chém xuống chúng sinh bình đẳng.

Kiếm thứ ba Kiếm Quang, đỉnh cấp chiêu thức cũng là đáng sợ nhất sát chiêu khiến cho người ta cũng phải sợ hãi, người ta nói đến chỉ cần xuất hiện kiếm quang trên chiến trường thì sẽ có một cái sinh mạng bỏ xuống, kinh khủng sát chiêu ở nơi đây chiến trường tung hoành khiến cho người ta kh·iếp sợ chạy như chó.

Diệp Lam ở chiến trường nơi này đã g·iết ra hung danh, chỉ với sáu năm chỉ là một tiểu tu sĩ luyện khí bình thường mà đã g·iết đến cảnh giới Trúc Cơ không người nào địch nổi, hắn cùng với Băng Nhi mạnh mẽ đã đến mức khiến cho người ta run sợ, mấy đại tiên môn cũng có đại năng giả xuất hiện để bảo vệ hai người không để cho người ta g·iết mất.

Mà trận chiến của Nguyên Anh đại lão đã g·iết đến trời đất u ám rồi, sáu năm chiến đấu không ngừng nghĩ khiến cho người ta biết được độ kinh khủng của Nguyên Anh cảnh, nhưng mà lúc này nhân tộc những vị kia Nguyên Anh chưa xuất thủ đều quan sát kỹ nơi này, nhất là con hàng Sư Vương kia không theo lẽ thường ra bài, chỉ cần con này yêu giới nguyên anh ra tay với người khác thì sẽ bị bọn hắn trực tiếp vây g·iết, nhưng mà để cho Sư Vương đánh với vị kia Thánh Tiên Môn Nguyên Anh thì sẽ bị hắn hao mòn g·iết c·hết, vị kia Nguyên Anh Lão Quái chính là ở nơi này Đông Hoang được mệnh danh là dưới Thần Thông cảnh đệ nhất nhân.

Phía bên kia có một nhóm nữ tử đều là tu vi cao thăm đang dùng ánh mắt tức giận nhìn lấy trận chiến này, mà nhóm nữ tử này chính là ở Diệu Linh Tiên Môn.

Sáu năm trước bọn hắn bên trong một vị Trưởng Lão bị ảnh hưởng bởi Sư Vương đánh lén làm cho rơi vào trạng thái c·hết giả, sáu năm này đều dùng hết thủ đoạn để giúp nàng tĩnh lại nhưng đều không thể thành công, nhất là khi bọn hắn phát hiện bên cạnh nàng còn có một vị công tử vậy mà thương tích còn nặng hơn cả Ngọc Liên, sau khi biết được sự việc bên trong thì các nàng mới biết vị này công tử chính là dùng cả tính mạng để cứu lấy Ngọc Liên nếu không thì nàng sớm đã t·ử t·rận khiến cho Tiên Môn cảm thấy người này nam nhân không giống như bình thường.



Nhưng mà điều làm bọn nàng nhức đầu là vị này công tử tuổi thọ đang dần dần trôi qua, dù là đang ở trong hôn mê cũng thương thế càng thêm nặng khiến các nàng phải bỏ ra cái giá cực đắc mới có thể bảo toàn lại tính mạng của Trương Phàm.

...

Vẫn là ngôi làng kia, vẫn là căn nhà kia.

Thiếu nữ đi từng bước vào căn nhà với trên tay là cái giỏ trúc, cái giỏ trúc này nếu nhìn kỹ thì mới thấy được người đan được nó phải tỉ mỉ vô cùng mới có thể làm ra một cái giỏ đẹp như vậy không có chút gì khe hở bị lộ ra, mà lúc này đựng bên trong giỏ tre lại là những đóa hoa đỏ với lại những cây măng cụt bị nàng cắt ra.

Nàng đi đến chỗ cái bàn gỗ để xuống thực phẩm sau đó đi tới giường từ từ vé màn ra, chàng trai kia vẫn đang nằm ở đó, đôi mắt mở ra nhưng lại trong đôi mắt lại mờ mịt không chút gì có cảm giác, Ngọc Liên bàn tay ngọc đưa lên trán của hắn một lúc rồi từ từ hạ xuống vô cùng nhẹ nhàng.

Trương Phàm chỉ cảm thấy một loại lạnh lẽo đến từ trán mình, loại kia ôn hương mềm mại tay ngọc lại mang theo một loại lạnh lẽo khó nói hết khiến cho hắn đang nằm đó cũng có chút phản ứng lại.

Ngọc Liên rời đi cái này giang phòng sau đó đi vào phòng bếp, thời gian trôi qua không đến bao lâu thì ở phòng bếp tiết ra mùi thơm thức ăn chuyền ra bên ngoài khiến cho dân làng khi đi ngang qua cũng không nỡ bước tiếp.

"Băng Liên muội nàng nấu ăn vẫn là thơm như vậy đâu".

Đột nhiên lại có một thanh âm ngã ngớn nói với giọng điệu lại là cà lơ phất phơ, thanh niên tướng hình cao hơn 1m8 thân hình to lớn, trên mặt có một cái vết xẹo kéo dài từ vùng mắt phải đến cổ nhìn qua vô cùng dữ tợn, ánh mắt hắn ngó tới ngó lui hình như là đang tìm thứ gì đó.



Ngọc Liên đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt lạnh nhìn lấy thanh niên đang tự ý đi vào nhà mình kia, nàng bàn tay bóp chặt lại hơn nhìn hắn.

"Băng Liên sao lại lạnh lùng như vậy chứ, ta chỉ muốn xin một bữa cơm thôi mà".

Thanh niên với khuôn mặt dữ tợn kia khi nói nhưng đôi mắt thèm muốn kia không hề có chút gì che giấu mà nhìn lấy nữ tử trước mắt.

Ngọc Liên sắc mặt lại càng thêm lạnh lùng nhìn về phía trước, nàng biết tên này là ai.

Trước kia khi nàng đăng ký làm thợ săn trong làng thì được hắn nhìn thấy, sau đó hắn cũng đăng ký cùng một đội đi săn với nàng, ban đầu khi đi săn cả đội thì luôn giữ một mức độ gần gũi với nhau tên tráng hán kia ban đầu còn giữ cho mình một loại thanh cao như là công tử của một gia tộc, nhưng về sau khi đi sâu vào khu rừng lớn thì nàng bị đám người đi săn này hội đồng với nhau muốn bắt nàng lại làm những chuyện người ta không muốn biết, đáng tiếc là Ngọc Liên khi đi đăng ký vào đội đi săn thì đã biết trước không phải quả hồng mềm để cho bọn hắn bóp rồi, hơn năm người bị nàng chưa đến nửa canh giờ đều đem giải quyết rơi, còn tên này tráng sĩ tuy là nàng không thể đánh bại nhưng mà hắn cũng không thể nào làm gì nàng.

"Nàng sao lại lạnh lùng với ta như thế? Chuyện trước kia không phải là ta quá yêu mến nàng cho nên không kiềm chế lòng mình được sao?".

Tráng hán miệng cười toe toét nói ra, đôi mắt vẫn là chú ý đến thân hình có lồi có lỗm của Ngọc Liên, ánh mắt kia dường như là muốn ăn tươi nuốt sống lấy nữ tử trước mặt vậy.

Tuy là Ngọc Liên vô cùng chán ghét lấy người này nhưng cũng đánh bất lực, dù sao nàng cũng chỉ là người ngoại lai mà thôi còn tráng hán kia lại là thuộc đội ngũ đi săn trong làng, nếu nàng cũng chỉ là một cái nữ tử yếu đuối thì chỉ sợ là bị bọn sói đói này ăn không còn miếng xương rồi.

"Ta không có chào đón ngươi".



Lời nói của Ngọc Liên thanh lảnh nhưng vô cùng rõ ràng, không che không giấu ý thức trục khách rõ ràng là không có ý tứ nể mặt người này.

"Ta là nơi này thợ săn giả, nàng không thể nào nể mặt một chút hay sao".

Tráng Hán vẫn mang theo vẻ mặt hèn mọn kia nhìn lấy thiếu nữ, lời nói vẫn là ung dung như vậy.

"Nơi đây không phải là bãi săn".

Nàng vẫn là bình tĩnh nói nhỏ, vẻ mặt không chút nào gợn sóng, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại khiến cho Tráng Hán trước mặt có chút chần chừ bất an.

Tráng hán biết nàng này trước mặt thật là không đơn giản, lúc trước ra tay hắn đã dùng toàn lực rồi tuy là có thể áp chế nàng lại nhưng vậy là chưa đủ để bắt được nàng, mà tính cách người này lại vô cùng sát phạt quyết đoán, năm tên thuộc hạ của hắn nói g·iết liền g·iết, mà hắn còn không thể báo cáo nàng chỉ vì một khi hắn báo cáo thì sẽ bị lộ hắn tâm bất chính, vì vậy cả hai người đều có ăn ý không đem chuyện lúc đó làm to ra nếu không ai cũng không thể sống tốt.

Hắn suy nghĩ một lúc ánh mắt lại bất giác nhìn qua thiếu niên đang nằm trên giường một cái, ánh mắt hắn hiện lên một tia sát ý, cũng có bên trong là ghen tị.

"Nàng chỉ vì tên phế vật này mà khuất từ ta sao?".

Tráng hán nói với vẻ mặt vô cùng giận dữ, bên ngoài hắn lại lộ ra sát ý khi nhìn về phía thiếu niên nằm trên giường này.

"Hắn là phu quân ta, còn ta chính là thê tử của hắn, nói gì là vì hắn khi ta mọi thứ đều thuộc về hắn cơ chứ".

Ngọc Liên trầm giọng nói, ánh mắt hiện lên lảnh quang che lại tầm nhìn của tráng hán khi nhìn về phía thiếu niên.

"Tốt, nhưng mà những thứ của hắn ta muốn c·ướp lấy hết, ngay cả nàng cũng thuộc về ta bắt đầu từ bây giờ!".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.