Bất Diệt Kinh

Chương 90: Chàng Ngốc Cùng Tiên Nữ.



Chương 89: Chàng Ngốc Cùng Tiên Nữ.

Nắng nóng chói lọi làm cho những đám mây trên trời cũng không thể nào che được mặt đất, ngôi làng nhỏ được bao phủ bằng những dãy núi lớn khiến cho nơi đây càng thêm lộ ra đặc biệt.

Trương Phàm đang ngồi trên tảng đá lớn khuôn mặt trắng bệt như là một thiếu niên hay ngã bệnh lâu năm, hắn đôi mắt hiện ra mờ mịt nhìn lấy trên bầu trời hình như là đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tiểu huynh đệ mau vào nhà đi, buổi trưa nắng lắm đó".

Một vị thiếu phụ tuổi tác gần tiếp cận 30 đang múc nước gần đó thấy hắn ngồi ngốc ở đó thì khuyên bảo.

Trong làng này ai cũng biết một hộ gia đình mới dọn tới cảnh ngộ vô cùng đáng thương, người chồng thì b·ất t·ỉnh nhân sự thời gian dài không có dấu hiệu thức tỉnh, còn người vợ tuổi tác nhìn qua chỉ mới đôi mươi, diện mạo khi xuất hiện trong làng thì như là thiên tiên giáng trần xinh đẹp khiến cho người ta tim phải đập loạn nhịp, rất tiếc là mấy vị thiếu niên trong làng có vài lần muốn tiếp cận nàng nhưng lại bị khí chất lạnh như băng kia cho từ chối bên ngoài, không thể tin được một thiếu nữ với diện mạo tuyệt sắc như thế vậy mà chịu bỏ ra thời gian chăm sóc một người chồng thực vật của mình thật là khó tin, nhưng mà nghị lực của nàng lại được người trong làng kín nể bởi vì sự trung thủy và tam tòng tứ đức của Ngọc Liên, người dân trong làng cũng dần dần tiếp nhận gia đình này và mấy thanh niên trong làng thường xuyên tiếp cận nàng nhưng luôn bị mấy lão già có địa vị cực cao cho cấm túc nên không giám làm ra chuyện hoang đường nào.

Mấy ngày trước người chồng rơi vào trạng thái c·hết giả kia vậy mà tỉnh lại khiến cho người dân ở nơi đây thay cho Ngọc Liên vui mừng, nhưng người chồng kia khi vừa tỉnh lại cũng ngơ ngơ ngác ngác như là kẻ ngốc vậy khiến cho dân làng vô cùng tiếc hận cho nàng, nhiều lần người dân đều khuyên Ngọc Liên nên tìm một người mới để dựa dẫm vào nhưng đều bị Ngọc Liên đơn giản từ chối.

Thấy được thiếu niên kia vẫn là ngơ ngơ ngác ngác không để ý đến mình thiếu phụ thở dài, thiếu phụ bỏ xuống hết công việc của mình đang làm mà đi đến hướng Trương Phàm.



"Ngươi khuôn mặt này cũng có thể gọi là xinh đẹp đến quá mức rồi, nếu như là bình thường thì có thể gọi là tuyệt xứng với Băng Liên".

Ngọc Liên ở trong ngôi làng này khi người ta hỏi danh tục của nàng thì Ngọc Liên chỉ nhớ một chữ là Liên, nhưng mà trí nhớ kiếp trước lại không nhớ gì cả, nhưng mà dựa vào khí chất của nàng làm cho người dân ở đây đặt cho nàng cái tên lót là Băng, còn về họ thì không tốt tùy ý đặt chỉ vì liên quan trực tiếp với tộc đàn của người khác.

Trương Phàm ngước mặt lên nhìn thiếu phụ trước mắt, khuôn mặt hắn hiện ra ở phía sau mái tóc trắng xóa, một khuôn mặt anh tuấn đến mức yêu dị khiến cho khác giới tim đập loạn nhịp lên, thiếu phụ trước mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì quay mặt đi chỗ khác một mặt nghĩ mà sợ.

"Không biết tên này cùng với Băng Liên ăn cái gì lớn lên, này loại đẹp và khí chất thật sự đúng là khiến cho người ta như gặp thiên nhân mà".

Thiếu phụ thở một hơi dài kiềm chế tâm thần kích động trong lòng, khi nàng nhìn thấy thiếu niên trước mặt thì cho là nàng đã có chồng đi nữa trong lòng vẫn là muốn nghĩ ra những chuyện không nên xảy ra, may là nàng tâm thần vẫn giữ được nếu không thì phải làm chuyện có lỗi với tướng công và Băng Liên rồi, suy nghĩ đến cảnh tượng đó thì nàng hoảng sợ nhanh chóng nhắm mắt lại cố không nhìn đến hắn mà dắt Trương Phàm vào nhà.

...

Lúc này tại bên trong Thanh Châu Thành thì đã hỗn loạn thành một mảnh, tất cả các trận chiến đều dừng lại còn những tu sĩ soát lại thì đang điên cuồng chạy trốn thoát khỏi nơi đây.



Trên trời cao đột nhiên xuất hiện một cái khe hở lớn bị một bàn tay bóp cho vặn vẹo, những cơn sóng gợn từ trong cái kia vết nứt không gian toát ra làm cho thiên địa đều phải biến sắc, cả ngôi thành lớn đều đang run rẩy trước uy áp ở trong khe hở phát ra, trong khe hở đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét giận dữ.

"Tiêu Thanh... Ngươi muốn chọc giận yêu tộc ta hay sao!".

Thanh âm này gào thét ra ngoài cuống theo cơn thịnh nộ làm cho trời đất đều đang biến sắc, một loại cơn sóng gợn đến từ cảm xúc phát ra như là hóa thành thực chất lan tràn ra bên ngoài.

"Sư vương ngươi tùy ý phá đi giao ước chiến trường, tùy ý đánh g·iết tu sĩ phần dưới thì đáng để c·hết đi rồi!".

Thanh âm bình tĩnh lại mang theo một loại uy nghiêm chưa từng có, lời nói của hắn mang theo một loại bình thản không chút nào sát ý lại xóa đi làn sóng nổi giận sung kích.

"Ngươi đây là muốn c·hết!".

Sư Vương lại giận dữ róng giận, một loại kinh khủng lực lượng phát ra khiến cho linh hồn người ta sợ hãi phải rẩy, cơn chấn động kinh khủng này khiến cho những cái kia chưa kịp chạy thoát được tâm thần oanh minh liên tục, trên chiến trường của Thanh Châu có t·iếng n·ổ tung và mưa máu hiện ra khắp nơi đây, toàn bộ chiến trường xuất hiện oán nghiệp kinh người vô số oán linh đang gào thét xuất hiện.



"Sư Vương ngươi quá mức!".

Vị Nguyên Anh lão quái kia cảm xúc có chút xúc động, hắn lại càng thêm ra tay hung ác từng lần đánh ra đều là sát chiêu, dù là Sư Vương với nhục thân gần tiếp cận với Thần Thông Cảnh đi nữa cũng phải b·ị đ·ánh lui thân hình ngập tràn máu của hắn.

...

Lúc này Diệp Băng Nhi cùng với Diệp Lam đều đang trong quá trình đuổi g·iết lấy đối thủ đang bỏ chạy ra khỏi khu vực nhân tộc, còn phía sau thì các tu sĩ nhân tộc kia cũng điên cuồng sát cơ nổi lên trong mắt đều phóng ra sát chiêu cố gắng g·iết nhiều nhất những tên Ma Tộc cùng với Yêu Tộc.

Sáu năm trước trận kiến kia sau khi Trương Phàm phát giác ra không gian lực lượng phát ra trên bầu trời thì đã cảm thấy không ổn rồi, loại kia kinh khủng sát cơ khiến cho linh hồn hắn gào thét kêu hắn phải chạy đi, còn vị kia dùng hết sức thăng hoa cảnh giới muốn chóng đỡ một đòn đánh trên bầu trời kia thì đột nhiên Đan Thể thăng hoa cực mạnh bình cảnh ngay lập tức phá vỡ, hắn đột phá Nguyên Anh.

Nhưng dù có là Nguyên Anh thì khi đứng trước sát cơ của Nguyên Anh Đỉnh Phong tùy ý một kích thì cơ hội chóng đỡ cũng bằng không, huống hồ gì người ra tay lại là một cái nhân vật hung ác ở cảnh giới Nguyên Anh Đỉnh cũng khó gặp đối thủ, may là ở trên còn có người ra tay nếu không thì hắn vừa đột phá chưa kịp vui lại hóa buồn rồi, nhưng mà cơn thịnh nộ trong lòng vị này tân tấn Nguyên Anh đã bùng nổ ra ngoài nhưng bị hắn cố gắng áp chế, hắn vài ngày tiếp theo điên cuồng tìm kiếm lấy Trương Phàm cùng với Ngọc Liên cuối cùng cũng tìm được hai người nhưng đang rơi vào trạng thái c·hết giả dù cho hắn có làm gì đi nữa cùng không thể tỉnh lại, hắn lặp tức không kiềm chế được cơn tức giận trong người mà phát tán ra chỉ trong nửa canh giờ gần như là diệt sạch kẻ địch trong thành này, dù là mấy vị Kết Đan Đỉnh Phong Đại Viên Mãn có xuất hiện thì cũng khó mà bị hắn để trong mắt.

Sau khi đám người nhân tộc lấy được ưu thế lớn thì đã g·iết ngược lại làm cho ngoại tộc chạy như chó nhà có tan, còn những người chạy không kịp đều bị uy thế của Nguyên Anh cuộc chiến cho ép c·hết hết, bây giờ mấy phần tử còn chóng đỡ trong tòa thành này cũng đều bị Sư Vương trong lúc giận dữ g·iết c·hết hết rồi.

"Trận chiến này đã trôi qua sáu năm, cũng đến lúc các ngươi c·hết hết".

Diệp Lam ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người đang chạy chốn trước mắt, hắn trên cơ thể đã hiện ra phong thái vô địch chưa từng có khi chỉ mới đột phá Trúc Cơ thời gian ngắn liền có thể chém g·iết được cùng cấp, thậm chí hắn sáu năm qua tu vi như điên tăng lên đã đạt đến Trúc Cơ Trung Kỳ rồi, hắn dựa vào cảnh giới này vậy mà đã có thể so sánh được với những đỉnh phong của cảnh giới này không phân cao thấp, từ hôm đó một vị thiên kiêu kiếm tu chính thức lộ diện đè ép lấy bộ phận thiên tài ở đây không thể ngóc đầu lên nổi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.