Trời đông gió rét mang theo lạnh lùng thể hiện rõ ra mùa đông lạnh giá, từng bông tuyết như những giọt mưa mà rơi xuống tạo ra những cạnh tượng giống như là những đóa hoa nhỏ màu trắng xóa đẹp bay múa tại không trung.
Lúc này tuy là thời điểm mới buổi sáng sớm nhưng đã có cảnh tượng mưa tuyết lạnh lẽo như thế này rồi, người dân xung quanh đi qua đi lại tuy không nhiều nhưng lại mang cho người ta cảm giác rất bận rộn, nơi đây chỉ là một ngôi làng nhỏ được bao bọc bởi những dãy núi lớn thật sự là cách biệt với đời.
Trương Phàm trong lúc mờ mịt ôm đầu mình đau khổ đứng dậy, hắn cảm thấy cơ thể mình ê ẩm vô cùng mệt mỏi, loại mệt này khiến cho hắn rất muốn thả lỏng chính mình mà nằm xuống ngủ một giấc, nhưng mà điều này là không thể, tuy là hắn cơ thể b·ị t·hương rất nặng, tuổi thọ lại bị tiêu hao quá nhiều khiến cho mái tóc hắn trắng xóa hòa quyện với những bông tuyết, hắn biết nơi này không biết ở đâu cần phải đi ra khỏi nơi này ngay, sợ rằng đám kia ma tu ở gần phát hiện ra được hắn thì sẽ nguy to.
Nhưng mà khi hắn định đứng dậy thì cảm nhận được trên cơ thể hắn nặng nề hơn, nhưng mà một loại cảm giác mềm mại ở trên ngực hắn êm ái đến mức hắn phải sửng lại trong vòng vài giây, Trương Phàm ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ xinh đẹp trên người mình, hắn một mặt mộng bức.
Lúc này thân hình mềm mại xinh đẹp kia đều nằm trên người hắn, cái kia đường nét rõ ràng khi gián tiếp đụng chạm với da thịt thì Trương Phàm cảm thấy lạnh lẽo, hắn vô ý cho là mùa đông hôm nay lạnh quá cũng không có để ý nữa, hắn hai bất giác ôm lấy thiếu nữ mình trái tim cũng dần trở nên chóng trải, hắn nhẹ nhàng nhắm nghiền lại đôi mắt.
- Một chút thôi, cho ta nghĩ ngơi thêm một chút thôi, giây phút này dù chỉ là ngắn ngủi nhưng vậy cũng đủ rồi.
Giây phút trôi qua khiến cho cơ thể hắn bất chợt thả lỏng, đây là loại cảm giác mà đời này hắn chưa hề trải nghiệm được, cái loại buông lỏng không chút nào lo lắng khiến cho hắn bất giác rơi vào cơ mê man, Trương Phàm từ từ lại rơi vào trong giấc ngủ say.
Thời gian trôi qua nhanh chóng như thổi, hắn ngủ say rất lâu không biết bao giờ mới thức tỉnh được, chỉ biết là khi ngủ hắn luôn nở một nụ cười trên miệng, nụ cười kia chỉ có một loại đơn thuần yên bình.
Bên cạnh hắn thì là thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên, nàng đẹp nhưng lại có một nét lạnh lùng như băng, khuôn mặt đầy sự lo lắng hiện ra lại khiến cho nàng càng lộ ra một vẻ cao quý khó nói hết.
Nàng bây giờ trong đầu vô cùng hỗn loạn, nàng không biết mình là ai, cũng không hề biết tại sao mình lại ở đây, chỉ biết là khi tỉnh dậy ở nơi đây thì cả thân thể của nàng đã nằm trong lòng ngực của thiếu niên kia, cái cảm giác ấm áp khó rời bỏ kia làm cho nàng trong lòng có chút xao xuyến.
Nhưng mà qua mấy tuần trôi qua thì thiếu niên kia vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, cái cảm giác lo lắng đến từ linh hồn kia khiến cho nàng cảm thấy không an toàn.
"Tính thêm hôm nay thì đã là nửa tháng rồi".
Nàng thầm than, trong bản năng kia không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết với thiếu niên này, tuy là ký ức trước kia không hề có ấn tượng gì nhưng mà cái loại kia cảm giác sinh mệnh khác biệt khiến cho nàng biết thiếu niên kia vẫn còn quá nhỏ.
Ngọc Liên ngắm nhìn lấy Trương Phàm thật lâu sau đó cũng dịu lại đôi mắt, nàng đứng lên ra khỏi nhà, đây chính là căn nhà khi nàng đi đến tìm dân làng nơi đây để tìm kiếm thức ăn cùng nước uống được người dân tốt bụng xây dựng cấp cho họ.
Lúc này cũng đã đêm về khuya rồi cho nên cảm giác đói bụng khó chịu kia khiến cho nàng bản năng đi tìm gì đó để ăn, mà nàng càng lo lắng hơn là thiếu niên kia đang rơi vào quá trình ngủ say sẽ có một ngày đói bụng quá mà c·hết, suốt thời gian qua Ngọc Liên vẫn là chăm sóc lấy hắn.
Nhưng mà quá trình hấp thu linh khí dừng lại do Ngọc Liên quên đi điều đó, nàng không khác gì người bình thường lúc này, trong cơ thể nàng nhục thân hay linh lực đều dường như bị khóa lại không thể sử dụng được chút nào, còn Trương Phàm tuy trạng thái cũng như nàng nhưng mà Trường Sinh Công trong linh thể vẫn tự động vận triển, vì như thế hắn không hề lo c·hết đói dù cho là không ăn bất kỳ thứ gì.
Nửa canh giờ sau Ngọc Liên lại đến gần chiếc giường nhỏ, nàng trên tay mang theo một chiếc bát cháo trắng toát ra mùi thơm khó ai cưỡng được, vừa ngửi thấy mùi hương này thôi cũng đủ khiến cho người ta chảy nước miếng, nàng nửa tháng trước khi vào ngôi làng này thì được người dân thân thiện nơi đây ảnh hưởng văn hóa, khi nàng được một vị thiếu phụ chỉ cho nấu nướng thì cũng đều bất ngờ trước tay nghề của Ngọc Liên, nàng biết lúc đó là lần đầu tiên mình nấu ăn dù là không có ký ức gì lúc trước, cái cảm giác lạ lẫm khi đang chế biến thức ăn làm nàng biết được điều này.
Trương Phàm lúc này trong miệng cảm nhận được mùi vị của cháo trắng, mùi vị kia khiến cho hắn trong lòng càng nhiều thêm ấm áp, một loại cảm giác yên bình lại càng thêm nồng đậm.
Ngọc Liên thấy thiếu niên từ từ nuốt xuống từng đợt cháo thì trong lòng không hiểu sao lộ ra cảm giác vui vẻ, nàng rất muốn thiếu niên trước mắt thể hiện ra gương mặt hạnh phúc khi nếm lấy mùi vị do chính tay nàng làm ra, nàng buổi sáng thì luôn lên núi tìm kiếm lấy vật liệu có thể làm được thức ăn sau đó về nhà tự tay chế biến, nàng rất là mong chờ hơn khi thiếu niên có thể khi vừa tỉnh lại thì sẽ được nếm lấy mùi vị ngon nhất từ trước đến giờ, Ngọc Liên bất chợt nở lên nụ cười hạnh phúc.
Sau khi Trương Phàm ăn xong thì thời gian cũng gần tới sáng sớm, Ngọc Liên nhanh chóng rời khỏi căn phòng đi đến phòng bên cạnh, lúc này thì cơ thể nàng lộ ra từng tia khói trắng lạnh lẽo, trên cơ thể nàng nếu như có người ở cạnh thì có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại kia quá lạnh, loại lạnh này có thể nói là đến tận xương tủy.
Ngọc Liên nằm trên giường trên người đắp lên rất nhiều chăn bông, tuy là như vậy nhưng cảm giác lạnh lẽo kia khiến cho nàng đau đớn như là có vạn con băng tằm bò khắp cơ thể mình, cái cảm giác này lại càng tăng lên theo thời gian, hàn âm xung quanh bao phủ lấy phòng nhỏ làm cho cả phòng đóng phủ lên một màu trắng xóa.
Cơ thể mềm mại của Ngọc Liên đang đau đớn run rẩy trên giường, bây giờ cái giường ấm áp lúc nãy đã trở thành một mảnh băng tinh hoàn toàn, nửa tháng qua cảnh tượng này luôn xuất hiện vào mỗi buổi tối khiến cho Ngọc Liên cảm nhận được nỗi đau sống không bằng c·hết, mới ban đầu nàng cũng không biết tại sao mình có thể vượt qua được, nhưng mà khi phát giác ra cơn đau đớn này dường như trước kia nàng từng trải nghiệm qua, vì vậy loại cảm giác lạnh lẽo đến khiến nàng phải phát điên này nửa tháng xuất hiện không thiếu ngày nào.
...
Ánh thái dương vừa xuất hiện chiếu xuống cũng giống như là một đóa hoa lửa đang nở rộ trên bầu trời, ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời chiếu xuống đánh bay cái lạnh giá của mùa đông.
Dân làng mặt trời mọc trước đó cũng đã thức dậy nhanh chóng hành động tìm kiếm đồng tiền mưu sinh rồi, tấp nập người dân vội vã trên đường tuy là không nói ồn ào tấp nập nhưng mà tiếng nói vui vẻ chào hỏi nhau có tận khắp nơi, một loại khói lửa nhân gian hoàn toản thể hiện qua ở đây.
Ở trong nhà nhỏ, Trương Phàm hai con mắt đột nhiên mở ra, nhưng mà trong ánh mắt kia ảm đạm không thể nào chịu nổi, mái tóc trắng rối bời chứng tỏ cho hắn tuổi thọ vẫn còn đang tiêu hao dần chưa thể ngừng lại.
'Khục khục...".
Trương Phàm khuôn mặt tiều tụy tay che miệng lại ho khan liên tục, khóe miệng hắn liên tục chảy ra máu tươi, trên đầu cảm thấy cơn đau đớn không chịu nổi một mặt mơ màng.
Hắn cảm thấy trong cơ thể mình yếu ớt khó chịu vô cùng, Trương Phàm không thể chịu nổi nữa mà trực tiếp lại nằm xuống gường, hai con ngươi đỏ xanh cũng bị mí mắt cho lấp kín.