Trương Phàm đôi mắt lóe lên, hắn trong lòng thầm nghĩ nhìn kỹ cái kia lão đồng tử đang hợp lực với lão quái chiến đấu với thiếu niên kia, mất đi hai con cự mãn khiến cho tên kia rất thụ động.
"Liền ngươi rồi".
Trương Phàm cười lạnh, hắn từng bước nhàn rỗi đi trong hư không, khí tức che giấu vô cùng kỹ càng, chỉ cần đồng tử có sơ hở lộ ra thì hắn liền có thể ra tay đánh lén, nhưng mà lúc này điều hắn bất ngờ là thiếu niên kia lại có thể phát hiện ra được hắn tồn tại.
"Đạo hữu không nên manh động, nơi đây có ta ra tay rồi mau đi giúp Ngọc Liên Tiên Tử".
Thiếu niên vừa chuyền âm cho hắn, bản thân hắn trên tay công kích càng thêm hung hãn, hắn từng cái sát thuật vừa ra đánh cho hai cái ma tu liên tục lui bước.
Trương Phàm trong lòng chấn động có chút sợ hãi, người kia Đan Thể đang thế biến đã đến giai đoạn viên mãn rồi, sợ rằng sau một trận chiến này hắn có thể bế quan thế biến hoàn toàn hoàn thiện trở thành Nguyên Thần.
- Không trách được hắn phát giác được ta.
Hắn lập tức lui về phía sau không còn dám tới gần lấy thiếu niên, nhanh chóng thần thức lan tỏa ra nhìn rõ thiếu nữ kia đang giao chiến, cái này cô nương thật rất là cường đại đâu, chỉ với một bàn tay cũng đánh cho lão bà kia không ngóc đầu lên được.
- Lực lượng thái âm của nàng mạnh có chút không thói đường, đây không thể nào là Kết Đan bên có thái âm.
Trương Phàm ánh mắt lộ ra kỳ dị, hắn từng song tu với Giao Tiên cho nên có chút cảm nhận được độ thái âm khí tức, nếu như nói Diệu Liên Tiên Môn có bí pháp giúp tăng nồng độ thái âm trong cơ thể lên thì sợ rằng sẽ trở thành thiên đường của đàn ông rồi, cũng có thể nói sẽ được mấy cái gia tộc hoặc tiên môn ở vùng đất lớn khác lôi kéo cho mình, chỉ cần như vậy mà thôi nhưng mà đáp án này đã bị hắn phủ bỏ, Diệu Liên Tiên Môn bị Ma Tu đánh lén đến mức cho phong bế mà nhiều cái thế lực cũng không có phản ứng.
Hắn trong lúc suy nghĩ thì trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ khó tin, cái này suy nghĩ ngay cả hắn cũng cảm thấy nực cười.
- Chắc ta là nhầm lẫn rồi, nếu như nàng là cái kia thể chất thì sợ rằng ngay cả đệ nhất thiên kiêu Nam Thiên cũng phải dùng mọi giá để bắt nàng về.
Lúc này bà lão cùng với Ngọc Liên đã ra tay chiến đấu đến giai đoạn căn thẳng nhất, cả hai quyết dữ lấy nhau không c·hết không thôi, tuy lão thái bà trước bị phản phệ do Trương Phàm đánh lén nhưng mà trước mặt thiếu nữ chỉ là bình thường Kết Đan đỉnh phong chiến lực cho nên đối trội với lão nửa chân bước vào quan tài có điều kiên kỵ, dù sao cũng không biết khi nào lão phát điên lại cho nữ tử một cái đồng quy vô tận thì lại khổ.
Trương Phàm biết bây giờ có ra tay đánh lén thì dù có đánh trúng đối phương cũng khó gây ra được sát thương nặng, dù sao lão thái bà kia đã rơi vào trạng thái điên cuồng rồi, với tu vi của hắn thì chưa đủ gây ra tổn hại quá lớn, nhưng mà chỉ cần đợi lão ra pháp chiêu mình tới gần q·uấy r·ối khiến cho lão bị chính pháp của mình làm cho phản phệ thì đâu cũng vào đấy.
Ngọc Liên trong lúc giao chiến luôn giữ một khoảng cách với đối phương, nàng chỉ là vừa mới bước vào cảnh giới Kết Đan Đỉnh Phong mà thôi nhưng mà khi giao chiến với một lâu năm bước vào cảnh giới này vậy mà không phân thắng bại, nàng trong tay vẫn luôn cường hóa hàn băng từng quyền man lực đánh ra v·a c·hạm với trượng sắt trong tay lão thái bà, nàng tướng người hoàn mỹ như thế, cánh tay nhỏ như kia mà có nhục thân mạnh mẽ như vậy, nàng cộng thêm thái âm cường hóa thật sự là không cần đến bản mệnh pháp khí cũng có thể đánh tới trời đất đảo điên.
Trương Phàm biết là nếu cứ đánh như thế thì tới bao giờ mới có thể phân ra sinh tử, mà cán cân trong trận chiến này thay đổi phải nhờ đến hắn ra tay.
"Đạo hữu còn ở đó không".
Giao động hàn băng phát ra trong đó có thần niệm của Ngọc Liên lộ ra, bà lão không hề phát hiện ra điều này nhưng mà Trương Phàm vẫn luôn chú ý đến trận chiến này thì phát hiện ra, hắn trong mắt hiện ra tia sáng.
Trương Phàm không phát ra thanh âm, khí tức lại càng thêm ẩn giấu không chút nào hiện ra sơ hở.
Ngọc Liên khi giao chiến với bà lão thì cả người phát lên ánh sáng lạnh lẽo, trong cơ thể hàn băng bao phủ lấy nhục thân nàng một quyền trực tiếp đánh vào trượng sắt của lão.
"Đạo hữu xin giúp một tay!".
Nàng thần niệm lại động chuyền ra sau đó bàn tay kết ra ấn quyết, trong cơ thể nàng hơi thở âm hàn hóa thành thật chất sau đó nàng quát lớn.
"Băng phong!".
Hơi thở hàn băng một cách thần kỳ nào đó được nàng thi chuyển lộ ra sương mù lạnh lẽo, không nói đến băng phong vạn dặm nhưng mà mấy trăm mét xung quanh bị băng phong lại khí tức lạnh lẽo hóa thành băng quang mũi tên nhắm thẳng vào bà lão nhắm đến trực tiếp bắn ra sát chiêu.
Trương Phàm ánh mắt hiện ra u quang, trong đôi mắt sát ý đã trực tiếp bộc lộ mà ra, hắn thân hình không hề che giấu gì nữa mà bước ra, bàn tay như là một cái hố đen nuốt chửng lấy trượng sắt của lão.
"Chỉ có năm giây!".
Ngọc Liên chuyền âm cho hắn, Trương Phàm đã hiểu rõ ràng rồi, băng phong thời hạn cũng chỉ có năm giây, sau khi kết thúc thời gian thì băng phong sẽ bị lão phá mà thoát vây.
Trương Phàm thu lấy trượng sắt sau đó thu hồi vào ngọc giới, hắn trong đầu oanh minh thi chuyển cấm thuật khiến cho cơ thể hắn phóng thẳng lên trời huyết khí, bàn tay hắn kết ra sát ấn chuyền vào trong con con mắt phải phát ra, từng sợi sấm sét chỉ nhỏ bằng sợi tóc từ trong mắt hắn lộ ra bên ngoài ngưng tụ thành sát cơ thuần túy cô động lại.
"Cửu thiên diệt linh!".
Trương Phàm quát lớn, trong cơ thể hắn lộ ra từng tia kiếp quang khóa chặt lấy cơ thể bà lão, mà trong mắt từng tia sấm sét đỏ như máu lại nhắm thẳng vào đan thể của bà lão, sát cơ trong người vừa bộc phát, những tia sấm sét ở trong con mắt lại bắn thẳng ra ngoài nhắm thẳng vào lão ma bà này.
Bà lão không kịp phản ứng, cả người chấn động khiến cho thân thể ma quang lại trực tiếp nổ tung trên cơ thể, nàng khuôn mặt lộ ra dữ tợn tay phải muốn đón đỡ lấy tia sét nhưng mà nguy cơ đã ập tới gần rồi, nàng cắn răng quyết đón trực tiếp sử dụng huyết độn, cơ thể bà lão vậy mà ở không trung vỡ tung, máu tươi ngập tràn làm cho băng phong bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
"Không tốt, nàng thoát được!".
Ngọc Liên quá sợ hãi sợ rằng bà lão chó cùng dứt dậu quay lại cắn Trương Phàm một cái, mà một kích của bà lão nàng cảm nhận rất rõ là dù Trương Phàm có lộ ra linh lực Kết Đan Trung Kỳ thì ăn một kích của bà lão cũng phải c·hết không thể nghi ngờ, Ngọc Liên muốn thu lại băng phong ra tay đón đánh thì đột nhiên Trương Phàm lại ra hiệu cho nàng không nên động đậy.
"Nếu như cửu thiên diệt linh là dể như vậy trốn tránh thì lão tử sớm đã bị cái kia luân hồi tử đem đi luyện hồn rồi!".
Trương Phàm cười lạnh lùng, trên con mắt hắn phát ra ấn ký hủy diệt, tia sét màu đỏ tươi kia lại càng thêm kỳ dị thay đổi hướng đi nhắm vào hư không gần đó mà t·ấn c·ông tới.
"Tiểu tặc ngươi ép người quá mức!".
Bà lão trong hư không thân hình tràn ngập máu tươi, khóe miệng không ngừng chảy ra huyết, đây rõ ràng là nàng đã b·ị t·hương nặng do thi triển huyết độn, nhưng mà lão sau khi thấy từng đạo lôi đình đang chửng b·ị đ·ánh vào người thì lão lập tức thân hình khẽ biến, lại thi triển huyết độn, nhưng mà bây giờ cả nhục thân lão trực tiếp bị nổ tung không còn để lại gì, đan thể biến mất tại đó.
Trương Phàm trong mắt vẫn là lạnh lùng như trước, nay đã chọc giận đối phương thì hắn phải g·iết người này tránh hậu quả về sau.
Hắn lấy ra lại từ ngọc giới cây trượng sắt mà lão dùng khi xưa, đây cũng chính là bản mạng pháp khí của bà lão, do được bà dùng bản nguyên nhất máu tươi tẩy luyện cho nên cơ hồ trên cây trượng hiện ra nồng độ khí tức của bà quá lớn không thể che giấu được.
"Đạo hữu ta giúp ngươi!".
Ngọc Liên cũng đã đến gần hắn, khóe miệng nở lên một nụ cười xinh đẹp, bàn tay để lên vai Trương Phàm chuyển vào linh lực.
Trương Phàm không nói gì, cả người hắn chấn động khiến cho từng tia sét ở trên không trung đột ngột lại thay đổi hướng đi một lần nữa, nhưng bây giờ tia sét đỏ đi nơi rất xa khiến cho cả hai người cũng không thể nhìn thấy.
Hắn khuôn mặt bắt đầu trắng bệt, trong miệng mỉm cưỡng nuốt lại một ngụm máu tươi, Trương Phàm đột nhiên quay mặt lại phía nơi xa xa, trong lòng hắn hiện ra nguy cơ chưa từng có.
"Đạo hữu có sao không".
Ngọc Liên thấy trạng thái của hắn muốn đi đến nâng đỡ thì đột nhiên bị Trương Phàm ôm lại quay mặt đi, bờ eo nhỏ bé kia lại bị hắn ôm chặt vào trong người, hơi thở ấm áp của nam nhân khiến cho nàng khuôn mặt đỏ âu.
Trương Phàm đôi mắt đỏ âu vô cùng dữ tợn, tay phải ôm lấy Ngọc Liên còn tay trái thì tự mình đập vào tim bản thân một cái.
'Phốc!".
Cả người hắn run rẩy, khuôn mặt trắng bệt tự tổn hại bản mệnh linh huyết của bản thân mình, hắn ôm lấy nữ tử phát cuồng mà chạy trốn.
Thiếu niên bên kia chiến trường khuôn mặt cũng hiện lên trắng bệt sợ hãi, hắn linh giác bén nhạy phát hiện ra trên người mình ngập tràn khí tức t·ử v·ong, thiếu niên không tiếc giá nào dùng lực đánh bay hai ma tu đang giao chiến với mình, hắn cũng bắt trước Trương Phàm tự thiêu cháy lấy sinh mệnh bản thân để tu vi được rơi vào trạng thái thăng hoa, trong mắt thiếu niên hiện lên điên cuồng không chọn chạy trốn như Trương Phàm mà là quay lại thi chuyển sát thuật đánh lên hư không.
'Oanh!'.
Hư không bị nổ tung, một cái móng vuốt thú chảo cực lớn như một ngọn cự sơn đâm vỡ hư không mà tới, thú chảo phát ra kinh khủng sát cơ khiến cho hư không chịu không được mà đùng vang vỡ nát, một chảo thẳng tới hướng về phía chiến trường nơi đây.
Ngọc Liên giờ mới phát hiện kinh biến, đôi mắt chợn to sợ hãi, một kích của Nguyên Anh rơi xuống nơi đây chiến trường sợ rằng sẽ không còn gì, dù có là Kết Đan Đỉnh Phong như nàng cũng không tính là gì trước một kích của đối phương.
Trương Phàm khí thế trên người liên tục bộc phát, hắn trên người sinh mệnh điên cuồng bị thiêu đốt, khí tức t·ử v·ong từ phía sau hắn khiến cho Trương Phàm phải điên cuồng bộc phát ra.