Chương 82: Nguyệt Hắc Phong Cao, Chiến Tại Thanh Châu (1).
Liên tục phi hành trên không trung, linh lực trong cơ thể hắn gần như là khô cạn, nhưng mà trong thời gian di chuyển hắn đều thôi động Trường Sinh Công thu hút lấy linh khí xung quanh thu nhập vào cơ thể.
- Trước mặt đã là Thanh Châu Thành rồi.
Trương Phàm trong lòng suy nghĩ, hắn cơ thể dần dần lại hạ xuống đất, linh lực trong cơ thể lại bị áp chế đến gắt gao cho đến Trúc Cơ sơ kỳ thì đã dừng lại.
Nếu như là ở cái khác địa phương thì Trúc Cơ không xem là gì nhưng mà ở Đông Hoang thì Trúc Cơ Táng Tu đã là một cái nhân vật lớn rồi, nếu ở trong gia tộc tu tiên thì đã tính là một vị Trưởng Lão.
Trương Phàm cũng thả ra Diệp Lam ở bên mình, hắn muốn biết thiếu niên này phản ứng, cũng giúp cho Diệp Lam lịch luyện một chút.
Trong lúc đang xếp hàng thì trong lòng Diệp Lam có chút xao động tâm thần, hắn đang suy nghĩ có nên la lên hay không, nếu như la lên một cái thì không nói bản thân có an toàn hay không, cái này lão quái bên người rơi vào tình thế nguy hiểm là điều chắc chắn, nhưng mà nhớ lại cái kia trong lúc tu luyện Trương Phàm cho hắn một đạo chuyền thừa thì hắn lại lúng túng.
- Có nên hay không đây.
Trong lúc hắn đang là suy nghĩ thì tới lúc vào thành cũng đến lượt bọn hắn, mọi chuyện dể dàng thông qua thuận lợi vào thành.
Trước giờ trong lòng Diệp Lam hay hành động của hắn đều được Trương Phàm nắm trong lòng bàn tay, cái thái độ chập chờn tâm trạng khiến cho hắn vô cùng yêu thích Diệp Lam, rất biết cảm ân cùng với rất quan tâm tiểu di của hắn.
"Ở đây tòa thành có Diệp Gia của ngươi?".
Trương Phàm như là tùy ý thâm dò, nhưng mà cái tùy ý này câu nói đều khiến cho Diệp Lam run rẩy thân thể, trong lòng có hoảng sợ không thể tả nổi.
"Ngươi muốn làm gì?".
Thiếu niên quay người lại, khuôn mặt trắng bệt lộ ra sợ hãi nhìn lấy Trương Phàm khuôn mặt tràn ngập ra sát ý.
Trương Phàm cũng không có nói gì thêm, đây cũng không phải là do hắn uy h·iếp thiếu niên, Trương Phàm chỉ là tùy ý nói ra mong muốn nói chuyện với thiếu niên mà thôi, nào ngờ đâu cái này con hàng lại suy nghĩ nhiều như thế, bộ nhìn hắn rất giống ác nhân hay sao.
Nếu như những cái kia trong bí cảnh bị hắn tuyệt sát ở đây thì chắc chắn nói cho hắn biết.
'Ngươi thật sự rất ma, ma đến nổi ma đạo cũng phải xưng ngươi một tiếng là hảo ma!'.
Nhưng nếu để Diệp Lam cùng với Diệp Băng Nhi ở đây trả lời thì chắc chắn sẽ la to một câu.
'Ngươi mẹ nó là cái lão ma'.
Trương Phàm bước vào trong tửu điếm sau đó gọi mấy cái món ngon, đây đều là mấy món chứa nồng độ linh khí cực cao chỉ cần ăn vào thì tu vi cũng có thể tăng lên không ít, với lại bình cảnh trong lúc bồi bổ thịt yêu thú thì liền có thể thả lỏng.
"Mau ngồi ăn đi!".
Trương Phàm thấy Diệp Lam còn đứng đó thì nhíu mày lại nói vẻ mặt có chút không vui cho lắm.
Diệp Lam hoảng sợ vô cùng như là đứa trẻ con bị trưởng bối quát mắng, hắn lập tức ngồi xuống đối diện Trương Phàm thân hình đều run rẩy.
"Mau ăn đi".
Trương Phàm mỉm cười nói, thần sắc này của Diệp Lam là lần đầu hắn thấy được, dù sao thiếu niên trước mặt hắn từ đầu khi gặp mặt thì luôn rất là quật cường, tên nhóc này vậy mà cũng có giây phút đáng yêu đến thế này.
Qua mấy canh giờ sau bữa ăn cũng đã kết thúc, tiếp theo là Diệp Lam đi thuê hai căn phòng của tửu điếm cho Trương Phàm và hắn cư trú.
Trương Phàm nhìn đến Diệp Lam, ánh mắt lại càng thêm ôn hòa.
- Nhìn thế nào tên này cũng giống đệ tử mình.
Trương Phàm bắt đầu dùng linh lực trong cơ thể tẩy luyện lấy thân thể, từ con đường thứ hai xây dựng ra con đường thứ ba thì chỉ còn có một tia, mà một tia này hắn dù có gặp bình cảnh thế nào thì cũng phải phá cảnh.
Diệp Lam cảnh giới trong vòng hai năm nay cũng đã tiếp cận đến Luyện Khí Tầng tám, Trương Phàm cũng đang có ý đồ cho hắn đột phá trong tối ngày hôm nay.
- Tối nay chắc là rất náo nhiệt.
Trương Phàm cười lạnh, cái kia Lão Quái Nguyên Anh không có đuổi theo hắn thì không có nghĩa là Thanh Châu Thành không có kẻ muốn ám hại hắn, đừng thấy Trương Phàm trên đường tẩy thoát thay đổi khí tức liên tục, nhưng mà trước tu sĩ có Nguyên Thần thăm dò thì hắn dấu giếm cũng chỉ là vô dụng.
Mà trên đường đi hắn cũng đã để ý đến không chỉ có tu sĩ tiên môn đến ngôi thành này, nơi đây tòa thành lớn còn có khí tức của ma đạo khí tức, hắn nghi ngờ là lý do Lão Quái Nguyên Anh không trực tiếp bắt hắn lại là vì chiến trận với Ma Tông đã rơi vào tình thế sinh tử.
Vậy lần này Tiên Môn không chỉ là đến tòa thành này để tìm kiếm Diệp Băng Nhi, có thể bọn hắn đến đây là tất sát đám kia ma đạo cặn bã.
...
Buổi tối đến gần, một vị thiếu niên bước đi trên phố lộ ra không giống như là thường nhân, hắn một thân bạch y phất phơ, mái tóc đen dài như thác nước, khuôn mặt tuy vẫn còn non nớt nhưng lại có vài nét nghiêm nghị, trên tay hắn mang theo một thanh linh kiếm lộ ra sắc bén, khí thế trên người hắn cũng lộ ra vài nét sắc nhọn.
Nhưng lúc này ở trong bóng tối xuất hiện một thanh âm vô cùng quỷ dị, từng tiếng leng keng phát ra gợi cho người ta đầu óc tê dại, thanh âm của người canh gác nói ra những lời cảnh báo khiến cho người ta rợn người.
"Vị bằng hữu này, đêm đã khuyê xin về nhà cho".
Lời nói của hắn khàn khàn vô cùng nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ ra âm trầm thần sắc, nụ cười quỷ dị kia phát ra khiến cho người ta bên ngoài nhìn vào phải sợ hãi.
"Ta ngửi thấy được mùi vị thối tha của Ma Tộc".
Thiếu niên đôi mắt lạnh lùng thanh âm phát ra, lời nói hắn vô cùng băng lãnh nhìn thẳng lấy người canh gác.
"Đạo hữu nói vậy là không đúng rồi, Ma Đạo một mạch vốn là cao thâm vô cùng sao lại nói đến mùi thối".
Người canh gác vẫn là mang theo nụ cười trên mặt nhưng mà trên đó vẫn là có chút thêm dữ tợn đôi phần.
Thiếu niên trên tay cũng không có nói nhiều thêm một câu, ánh mắt hiện lên hai đạo kiếm ý bắn ra bên ngoài, trên tay linh kiếm hiện ra sát phạt kiếm ý một đường quét ra.
'Keng'.
Kiếm khí sắc bén tạo ra sóng gợn, một lần chém ra tự động lan tỏa ra thành ba đạo kiếm khí trực tiếp khóa chặt lấy người gác đêm.
Người gác đêm trên tay cái mỏ vàng cũng đã hoạt động nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa lớn, ngọn lửa lại đột nhiên bùng nổ ra bên ngoài tạo ra một cái chảo lớn đập về phía ba đạo sóng kiếm khí đang rơi vào từ từ bay đến hắn.
'Oanh!'.
Sóng gợn phát ra ra ngọn lửa cùng một lúc phát động khi v·a c·hạm với kiếm khí, một p·hát n·ổ tung trực tiếp xóa đi hai đạo sát chiêu, cả hai người bị linh khí chấn động mà lùi về phía sau vài bước.
Diệp Lam ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người gác đêm, một chiêu so sánh hắn liền phát giác ra tên trước mắt đã đạt đến cảnh giới luyện khí tầng thứ tám rồi, sau khi biết rõ tu vi đối phương thì Diệp Lam nở lên một nụ cười trên miệng, hắn đạp một chân dưới đất dùng lực nhảy lên mũi kiếm đâm về phía trước.
Người gác đêm trên tay mang theo mỏ vàng linh khí tụ tập lại cũng đập về phía trước đối mặt lấy mũi kiếm, hai loại binh khí v·a c·hạm lẫn nhau tạo nên sóng gợn cùng với những tiếng kêu vang trời.
Lần này một lượt giao chiến chính là trận chiến đầu tiên của Diệp Lam, cũng là một lần hắn chiến ra uy danh.
"Ngươi chính là sinh mạng đầu tiên rơi vào kiếm của ta!".
Trong lúc v·ũ k·hí v·a c·hạm chém g·iết gần người, Diệp Lam cùng với tên ma đạo này chém g·iết đến điên rồi.
"Còn ngươi chỉ là một nho nhỏ sinh mạng trên cái mỏ vàng này thôi!".
Người gác đêm cũng không còn nụ cười trên môi nữa, sát ý dân cao tận trời phóng thẳng đến Diệp Lam chiến không phân thắng bại.