Trương Phàm mỉm cười nhìn lấy nàng trong ánh mắt lộ ra quang mang đến cực điểm.
"Ngươi tuy bây giờ chưa đủ tư cách, nhưng mà chỉ cần đi theo ta thì ta sẽ cho ngươi tư cách này".
Hắn nói xong cũng không còn có để ý đến Diệp Linh Nhi nữa, Trương Phàm chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái tạo ra một cơn gió lớn kéo theo nàng bay vào một nơi khác.
Trương Phàm sau đó tiếp tục lấy bên trong miếng ngọc giới tùy ý ném ra cho Diệp Linh Nhi sau đó chỉ thì thầm nói nhỏ.
"Trong vòng hai năm ngươi không đột phá đến Trúc Cơ Trung Kỳ thì nhân quả này chấm dứt!".
Thanh âm hắn vô cùng lạnh lẽo lại mang theo linh khí làm cho hang động tạo ra một vết ngăn cản nhốt lại Diệp Linh Nhi, băng lảnh lời nói lại phát ra.
"Bây giờ ngươi tên là Diệp Băng Nhi!".
Hắn phất tay một cái ngăn cản hết lại thanh âm của nàng, sau đó trong cơ thể linh khí cuồng bạo phát ra bắt đầu cùng với Linh Thể hợp lại.
Diệp Lam bị ảnh hưởng bởi linh khí của Trương Phàm toát ra khiến cho cơ thể hắn chấn động một cái, linh khí do Trương Phàm khi tu luyện toát ra quá thuần khiến cho ngay cả thú cấp linh căn như hắn cũng có thể cảm nhận được rất là rõ ràng.
Hắn nhanh chóng khoanh chân ngồi xếp bằng ở đó cố gắng rơi vào trạng thái tu luyện, loại này thuần khiết nhất linh khí chỉ cần hắn cố gắng hấp thu thì sẽ nhanh chóng tu vi tăng lên trong thời gian ngắn.
Trương Phàm trong lúc tu hành cũng không có nghiêm túc như là ra bên ngoài thể hiện, nếu như đối với Diệp Băng Nhi là do nhân quả đối với Luân Hồi Tử thì trong lòng hắn vô cùng ưa thích Diệp Lam, vì vậy khi tu hành thì Trương Phàm chỉ để lại Diệp Lam ở bên cạnh sau đó hết sức cố gắng thôi động Kiếp Quang cùng với Luân Hồi lực để cho cơ thể mình toát ra linh khí thuần khiết nhất cho thiếu niên trước mặt tu hành.
Trương Phàm canh lúc thiếu niên không có để ý sau ngón tay điểm ra một cái rơi vào mi tâm của Diệp Lam, một loại ánh sáng mang theo đoạn ký ức truyền thừa Độ Kiếp khi hắn nhận được ở lúc quay về cuộc chiến cổ kia, sau đó hắn nhắm mắt lại thổ nạp.
Diệp Lam tâm thần chấn động, trong lòng vô cùng phức tạp, hắn mở ra đôi mắt thì nhìn thấy hai bóng hình đang cố gắng Hợp Nhất lại với nhau, Diệp Lam nhẹ nhàng cúi đầu một cái.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nơi này vô cùng hẻo lánh cho nên không ai có thể phát hiện ra bọn hắn tồn tại ở nơi đây, nhưng mà bên ngoài đã nổi lên sóng gió lớn khi Diệp Linh Nhi bị m·ất t·ích.
Diệp Linh Nhi chính là thiên tài đứng đầu của Thái Huyền Tiên Môn, các trưởng lão lại đặt kỳ vọng cực cao về nàng có thể phát triển đưa Tiên Môn ra khỏi Đông Hoang, có thể nói trong tương lai nếu nàng không c·hết yểu thì Diệp Linh Nhi có thể là người lãnh quân của Đông Hoang.
Nhưng bây giờ Diệp Linh Nhi chỉ là nhận một cái tiểu nhiệm vụ mà cho m·ất t·ích, điều này không chỉ có khiến cho Thái Huyền Tiên Môn nổi giận, mà các tiên môn còn lại thì gần như là phát điên, mấy tháng qua mấy vị đại tu sĩ liên tục xuất hiện gần như là lật tung cái đông hoang này lên để tìm kiếm lấy nàng.
Trương Phàm dấu ở bên trong hang động cũng không có tạo ra kết giới gì, nhưng mà lại may mắn nơi đây là dấu ở rừng sâu núi thẩm khó ai có thể phát giác ra được, cũng không ai đi tới nơi này tìm kiếm cả.
Hắn mấy tháng qua cố gắng thôi động pháp lực trong cơ thể cưỡng ép hợp thể hoàn thiện với lại nhục thân, nhưng lại ở trong tìm thức đang dần dần quên đi thứ gì đó quan trọng ký ức, cái này ký ức là lúc hắn đi vào bí cảnh phá vỡ vĩ lực bên trong lúc đó linh hồn quay về cuối thời đại Đại Hoang, vào lúc Đại Thanh Tẩy của Đại Thiên phát ra khiến cho hắn quên đi gần như là quên đi mọi chuyện.
- Đây chính là do ta linh thể không chịu nổi đoạn kia ký ức hay sao?.
Trương Phàm thở dài cũng đành thôi vậy, cái gì không thuộc về mình thì chính là không thuộc về mình, chỉ có tàn quyển của Bất Tử Quyển được Trường Sinh Công làm cho nó không bị quên lãng, lại có một loại lực lượng từ trong ấn ký của bí cảnh đang dần dần thay thế đoạn ký ức kia thành một cái đoạn ký ức khác, kia chính là một đoạn đạo văn của Bất Tử Quyển khiến nó đã trở nên dần thêm hoàn thiện.
Trương Phàm lại nhất tâm nhị dụng vừa cố gắng hoàn thiện hợp thể lại luyện hóa lấy Kiếp Quang bên trong Linh Thể, hắn con Đường Thứ Ba đang mở rộng ra bên ngoài.
Năm thứ hai tính từ lúc hắn bế quan, đó chính là thời điểm Trương Phàm Linh Thể cùng với Nhục Thân đang hợp nhất lại với nhau, đây chính là thời cơ hắn đang tìm kiếm trong vòng năm năm qua.
"Hợp nhất cho ta!".
Trương Phàm hừ lạnh, trong cơ thể nhục thân của hắn phóng thẳng ra cuồng bạo ra linh lực bùng nổ ra bên ngoài, pháp lực trong linh thể hắn cũng tiếp cận với nhau, đến lúc này Trường Sinh cùng với Bất Tử Quyển cùng nhau cộng minh, hai loại tiên pháp từ thời đại cổ xưa vậy mà lúc này lại hợp nhất lại với nhau tạo ra kinh khủng hỏa hoa.
Diệp Lam ở bên cạnh kinh sợ ngắm nhìn tình thế trước mắt, sau đó hắn trong cơ thể linh khí thổ nạp mấy năm nay cũng bộc phát ra bên ngoài phá vỡ mấy cái tầng xiềng xích trong cơ thể, hắn cảnh giới nhanh chóng bước vào Luyện Khí tầng thứ bảy.
'Oanh!'.
Nơi này vốn dĩ là nơi hẻo lánh khô cạn linh khí, nhưng bây giờ lại bị một loại cuồng nộ khí tức bao phủ lấy nơi này tạo ra cơn gió rét lạnh nhất, thiên địa đều phải biến sắc bởi vì huyết khí quá hùng hồn làm cho không gian cũng phải bị vặn vẹo nứt ra như là mạn nhện.
Trương Phàm đôi mắt lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, sức mạnh bùng nổ ra bên ngoài một lúc này hắn cũng đã cảm nhận được một đôi mắt đang dòm ngó lấy hắn, một loại bị xem thấu ánh mắt đang quan xát khiến cho Trương Phàm lông tơ dựng thẳng, hoảng sợ vô cùng.
- Là Nguyên Anh Lão Quái!.
Hắn trong lòng mát lạnh, phất tay một cái thu đi Diệp Băng Nhi cùng với Diệp Lam, hắn một phát đạp lấy hư không dùng tốc độ nhanh nhất biến mất tại nơi đó.
Trên bầu trời cao đột nhiên có một vết rách, nơi đó xuất hiện vị thanh biên sắc mặt trắng bệt nhìn chằm chằm lấy địa phương nơi Trương Phàm vừa biến mất.
"Khí tức kia không sai được, Linh Nhi đã từng đi qua đây".
Hắn âm trầm nói, vẻ mặt vô cùng băng lãnh, hắn bấm tay tạo ra pháp quyết tạo ra một lá bùa, lá bùa tự hành bóc cháy.
"Chỉ mong sẽ nhanh chóng tìm ra nàng".
Do sự việc trước mắt gấp rúc khiến cho hắn không rảnh tay tự mình tìm kiếm, hắn chỉ là chuyền tin ra bên ngoài thông tin mong muốn nhờ vào vào cái này tìm thấy tương lai của Đông Hoang.
...
Trương Phàm lúc này thôi động hết cước lực chạy trốn khỏi nơi đó, trong hư không hắn lại thay đổi khí tức của mình một hai lần, trong lòng thầm chửi.
"Mẹ nó, sao lại bị một cái lão quái như này nhìn trúng!".
Hắn thân ảnh hướng đến Thanh Châu Thành, lần này bế quan thu hoạch quá lớn, hắn thấy được chỉ cần thêm một tia thời cơ liền có thể tu vi đột phá lên Con Đường Thứ Ba, mà cái thời cơ này chỉ có ở trong chém g·iết mới có thể đột phá được, con đường Thứ Ba này sẽ là một con đường máu.