Bất Diệt Kinh

Chương 81: Ngươi Chưa Đủ Tư Cách!.



Chương 80: Ngươi Chưa Đủ Tư Cách!.

'Oanh!'.

Thiên địa nơi này hình như cũng là biến sắc, linh khí cuồng bạo đều quét ngang đập nát cả hư không tạo ra cảnh tượng vết nứt như mạn nhện ở xung quanh khu vực này, khí huyết của hắn khủng bố đến mức mà chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến cho người ta cảm giác như là một đầu hung thú đang trong trạng thái cuồng nộ.

Trương Phàm Linh Thể ánh mắt hiện lên tia sáng kì dị, trong cơ thể hắn đồng nguyên đang kích động đã đến mức đỉnh phong muốn liên kết với nhục thân, trường sinh công trong linh thể đang thôi động đến đỉnh điểm cùng với Bất Tử Quyển trong nhục thân của hắn cùng cộng minh.

Diệp Lam cùng với Diệp Linh Nhi được một đạo ánh sáng bao phủ lấy cơ thể đang bảo vệ bọn họ, ánh mắt hai người lộ ra hoảng sợ đối với người trước mắt họ, Trương Phàm thật sự là quá khủng bố, kinh khủng đến nỗi khiến cho bọn hắn phải run rẩy.

Giờ phút này hắn cảm nhận được chính mình chỉ cần một ý niệm thì liền có thể hợp thể lại được với nhục thân, lúc đó Trương Phàm mới thật sự là đỉnh phong nhất chiến lực, hắn muốn biết mình có thể mạnh đến mức nào khi có thể hồi phục lại thời kỳ cao nhất.

Trương Phàm ánh mắt lạnh lùng là vẫn như trước không có sóng gợn, hắn nắm giữ lấy ngọc giới trong tay sau đó nhìn về phía hai người đang sợ hãi nhìn mình, hắn trầm mặt một lúc lâu sau đó cũng chỉ biết thở dài.

"Các ngươi vào đây".

Lời nói hắn cũng đã dịu lại một chút sau đó điểm về phía hai người, mặt kệ cho hai người có chóng cự như thế nào thì cũng không có gì gây ra bất ổn, miếng ngọc giới tự hồi thu lấy hai người kia vào trong.

"Ta cần bế quan hồi phục lại".



Trương Phàm đã quyết định sự việc thì khó ai có thể thay đổi, lần này chỉ cần hắn hồi phục lại được tu vi đỉnh phong thì trong cơ thể hắn lực lượng có thể nhanh chóng được luyện hóa.

Hắn cũng không biết nơi này dị tượng có bị ai phát giác hay chưa, nếu như bị người của Thái Huyền Tiên Môn phát giác thì chỉ sợ sẽ sinh ra dị tâm.

Trương Phàm bản thân tự mình bay lên thiên không, nhục thân hắn như là khôi lỗi cũng đã lơ lững đi theo phía sau hắn, đó chính là liên kết tự động với linh thể chứ Trương Phàm không hề điều khiển gì cả.

Sau khi trải qua chuyện này thì hắn đã cảm nhận được rất nhiều nhiệu, có rất nhiều pháp của hắn được thăng hoa qua một lần luận đạo này, Trương Phàm khắc sau bên trong loại này kinh khủng lực lượng ở trong nhục thân hắn vừa nãy hấp thu, chỉ cần lợi dụng tốt thì nhờ vào lực lượng này hắn có thể hiểu thêm về luân hồi chi lực.

Hắn pháp cũng dần thêm hoàn thiện hơn, cái gọi là con đường thứ ba sau khi trải qua ba năm thăm dò thì cũng dần dần hóa ra hình ảnh rõ ràng, hắn lúc trước liên tục luyện hóa Kiếp Quang thì hắn pháp cũng dần có thêm sức mạnh để mạnh mẽ mở ra sương mù phía trước.

Một lúc sau khi bay đi theo hướng đối nghịch với Tiên Môn, Trương Phàm vẫn là một mạch dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm thích hợp địa phương bế quan tu hành, hắn linh lực trong cơ thể đã rèn luyện đến mức độ vượt qua tu sĩ Trúc Cơ bình thường có thể chứa đựng, phải nói linh lực của hắn đã có thể so sánh với Kết Đan Chân Nhân cho nên khi phi hành thì dù cho là di chuyển vượt qua một ngày một đêm mới nghĩ ngơi dưỡng sức thu thập linh khí.

Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu là canh giờ thì hắn cuối cùng cũng lựa chọn được một chỗ ngọn núi thích hợp để bế quan, nơi đây là vùng đất khô cằn nhất mà hắn có thể tìm thấy cũng là nơi hẻo lánh không có bóng dáng tu sĩ, chỉ đơn giản là phàm nhân bình thường cũng là ít càng thêm ít, hắn chỉ cần một nơi yên tĩnh không có tu sĩ quấy phá.

"Nơi đây chắc là được rồi".

Tâm niệm Trương Phàm chỉ vừa khẽ động thì phía sau hắn thân thể không có ý thức liền thôi động như khôi lỗi, chỉ vẻn vẹn một đấm bình thường nhưng lại giống như khai thiên tích địa một kích, Kết Đan tu sĩ khi thấy một quyền này cũng phải tâm thần biến sắc, loại này chỉ dựa vào nhục thân một quyền đều có thể khiến cho người ta kinh sợ.

Sau khi một quyền đánh ra thì ngọn núi lớn trước mắt đều bị khai ra cái hang động lớn, đây sẽ là địa phương cho hắn bế quan trong những năm tháng sau này.



Hắn bước vào hang động sau đó bên ngoài núi lớn lại nghe thêm một tiếng chấn động làm cho xung quanh run chuyển, ngọn núi lớn lại bị hoàn toàn trở lại bình thường, bên ngoài xem sẽ thấy là không có khác gì cả.

Trương Phàm mở ra ngọc giới phóng ra hai cái thân ảnh, hắn cũng không thể trong thời gian dài nhốt lấy hai người này, phải cho bọn hắn tu hành.

Diệp Linh Nhi ánh mắt băng lãnh nhìn lấy Trương Phàm, ánh mắt muốn g·iết người kia hắn không có chút gì để ý, nhưng thứ hắn để ý là cái kia thiếu niên ngốc nghếch lại không có bỏ cái suy nghĩ dùng mấy cái phế phẩm pháp khí để g·iết hắn.

Diệp Lam bàn tay mang theo một cây kiếm sắc bén dùng sức chém tới Trương Phàm, trong thần sắc hắn vẫn là như thế tuyệt vọng, nhưng mà trong loại kia tuyệt vọng lại có một sự điên cuồng muốn trảm diệt lấy hắn.

Trương Phàm một mặt im lặng nhìn thằng ngốc này, một thời gian sau khi con hàng này không còn có linh khí trong cơ thể nữa thì cũng tự động dừng lại.

"Đã đánh đủ?".

Trương Phàm không có gì tức giận vẫn nhìn lấy thiếu niên, hắn có một loại cảm giác vô cùng ưa thích đối với thiếu niên này.

Thiếu niên cắn răng đôi mắt vẫn là đỏ âu, hắn biết là nếu như để tự nhiên thì hắn sẽ không c·hết mà ngược lại còn có thể được đại cơ duyên, nhưng mà ba năm nay hắn vẫn có cảm giác cuộc đời này đã không còn được mình điều khiển, đang có một cái bàn tay đang bóp méo âm thầm điều khiển lấy, điều này khiến cho Diệp Lam không thể nào chịu đựng được.



"Vẫn là chưa đủ, ta muốn g·iết c·hết ngươi!".

Diệp Lam đôi mắt đỏ âu lộ ra dữ tợn nhìn lấy người trước mắt, nếu như ánh mắt có thể g·iết người thì Trương Phàm đ·ã c·hết vô số lần.

"Ngươi nếu muốn g·iết ta thì phải đợi trước đã, nếu như tương lai ngươi có thể đủ mạnh thì ta mặt ngươi chém g·iết!".

Trương Phàm bình thản lời nói sau đó cũng không còn có để ý đến thiếu niên mà quay lại chú ý đến Diệp Linh Nhi.

Giờ phút này Diệp Linh Nhi trong tận sâu bên trong đôi mắt thì Trương Phàm như là thấy được một cái băng lảnh thiếu nữ đang quật cường vươn lên, nàng chính là một khối băng thô cần có người gọt dũa, chỉ cần có một người giỏi giang chú ý đến viên ngọc thô này hết sức trang trí cho nó thì khối băng thô này sẽ là một tuyệt tác đứng đầu.

"Ngươi hận ta sao!".

Hắn nói giọng nhỏ nhẹ, trong đôi mắt không chứa bất kỳ thứ gì tình cảm mà chỉ có một loại sâu thẩm hơn cả vực sâu khiến cho người ta không thể thâm dò.

"Hận sao? Ta có tư cách đó à?".

Diệp Linh Nhi tràn ngập u buồn mà nói, nàng tâm tình đang chập chờn khó thể tả, đây là một loại tuyệt vọng không thể nói ra thành lời được.

Sư tôn của nàng chính là một cái chí cao sinh linh nhất của thời đại này, thế mà còn tôn xưng người trước mắt là đạo hữu thì nàng dù có thế nào đi nữa cũng chỉ còn cái gọi là tuyệt vọng trước mắt.

Dù nàng có dùng mưu hèn kế bẩn hay bất kỳ thủ đoạn nào g·iết hại được người trước mắt kia thì sau này có bước ra nơi đây giới thì liệu có đủ can đảm để gặp mặt được sư tôn.

"Ngươi hỏi ta thì ta sẽ chỉ có thể đáp lại là ngươi bây giờ có lẽ là không có tư cách đó".

Trương Phàm ôn hòa nụ cười nói ra lời nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.