Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2557



“Phong Thiên giáo?”

Khương Thành ngơ ra hai giây rồi kịp phản ứng, xem ra Thiên Phong thạch thật

sự đã tái xuất giang hồ.

Vậy cái Phong Thiên giáo này hẳn là do năm người Minh Tổ và Hồn Tổ sáng

lập ra nhỉ?

Mà sau khi lập ra, lại đối đầu với Vô Thượng Đạo Cực của Tiên Mẫu.

Hắn không biết chuyện lúc trước Tiên Mẫu trấn áp Thiên Phong thạch, thì

đương nhiên cũng không biết khúc mắc của hai bên, chuyện này cũng là ngoài ý

muốn.

“Tại sao hai bên lại đánh nhau?”

Mấy Thánh Tôn đối diện chỉ nghĩ rằng hắn giả vờ hồ đồ, thế là cũng trở nên mất

kiên nhẫn.

“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?”

“Nói đi, rốt cuộc các ngươi ở phe nào, là thuộc hạ của ai?”

“Đừng hòng lừa gạt cho qua, nếu không đừng trách chúng ta vô tình!”

Bọn họ đột nhiên chạy tới ép hỏi cũng là chuyện bình thường, dù sao bên

Khương Thành có đến chừng chừng một ngàn người lận.

Hai bên đang chiến nhau khốc liệt thì tự nhiên xuất hiện một đám người khác,

không hỏi cho rõ thân phận thì ai dám yên tâm.

Khương Thành suy nghĩ: Ca vừa lên đến đã nêu danh, bộ các ngươi là kẻ điếc

hả?

Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy có người đủ tư cách để ta làm thuộc hạ?

Lúc này, trong đám người, một Thánh Chủ đỉnh phong thình lình phun ra một

câu.

“Hắn đã chạy theo số đông biến thành dáng vẻ của Khương Thành, vậy thì

không cần nói cũng biết là người của Vô Địch Minh kia.”

“Vậy là không liên quan gì đến một trong hai bên chúng ta, mà chỉ là những kẻ

hèn nhát tự cho mình là trung lập mà thôi.”

Thánh Tôn hai bên liếc mắt nhìn nhau, sau đó như có ước hẹn trước, đồng thời

chiêu mộ đám người Khương Thành.

“Các ngươi đến từ môn phái nào?”

“Hãy gia nhập Vô Thượng Đạo Cực, Vô Thượng Đạo Cực của bọn ta là môn

phái nhất đẳng dưới trướng Lăng Dương điện, đi theo bọn ta có tiền đồ nhất!”

Bởi vì trọc thể tồn tại, lúc này Khương Thành vẫn hiện ra ngoài là không chút tu

vi.

Nhưng mà, chỉ cần là sự sống có thể xuất hiện ở Nguyên Tiên giới, chắc chắn

không thể là phàm nhân.

Huống chi phía sau hắn còn có hơn ngàn tên đệ tử của Phi Tiên môn, sau khi

che giấu tu vi, cảnh giới biểu hiện ra ngoài tất cả đều là Đạo Thần cao giai hoặc

Thánh Chủ.

Chuyện này ở trong mắt mấy người nọ đã là một lực lượng rất đáng kể.

“Phụt, Lăng Dương điện của các ngươi chỉ là môn phái tứ đẳng mà thôi, đừng

có tự dát vàng lên mặt.”

“Tiểu tử, bọn ta chính là cảnh thứ ba của Phong Thiên giáo, nếu ngươi gia nhập

với bọn ta sẽ lập tức trở thành thành viên dòng chính của Phong Thiên giáo,

đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

Lần này đến phiên Lăng Dương điện bên kia bốc phốt.

“Cái gì mà thành viên dòng chính, gia nhập Phong Thiên giáo ngay cả đạo phái

chính thống cũng bị ép buộc từ bỏ, bị quần lên quần xuốnh, có ý nghĩa gì chứ?”

“Huống chi Phong Thiên giáo là tà ma dị đoan, Vô Thượng Đạo Cực mới là

Thiên Đạo chính phái!”

“Hả, Thiên Đạo chính phái? Vậy tại sao Thiên Đạo không giúp đỡ các ngươi

một phát tiêu diệt hết Phong Thiên giáo đi? Sao lại còn ủng hộ bọn ta?”

“Đó có nghĩa là Thiên Đạo sắp đổi chủ rồi, Vô Thượng Đạo Cực sắp hóa thành

tro tàn!”

Bọn họ vừa mời chào đám Khương Thành, vừa quen cửa quen nẻo cãi nhau ầm

ĩ, nhìn qua có vẻ như chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.

Hai bên càng lúc càng ồn ào, nhìn trận chiến lại sắp bắt đầu, Khương Thành

cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy.

“Được rồi được rồi, mọi người bình tĩnh lại, chúng ta đều là những người tu

luyện văn minh mà, đừng cãi nhau nữa.”

Câu nói đầu tiên coi như dễ nghe, câu thứ hai lại có hơi không nể mặt mũi.

“Dù sao bọn ta sẽ không gia nhập bên nào cả, các ngươi có tranh thế nào cũng

vậy thôi.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Bên nào cũng không gia nhập?”

Đám Thánh Tôn hai bên lập tức thay đổi sắc mặt.

“Ngươi muốn chết sao?”

“Đừng có ỷ nể mặt mà không biết điều như vậy!”

Các đệ tử Phi Tiên môn phía sau cũng trầm mặt xuống.

“Làm gì?”

“Không nể mặt mũi thì sao?”

Khương Thành giơ tay lên ra hiệu các đệ tử an tâm chớ vội.

“Bọn ta đến từ Phi Tiên môn, ngươi xác định mình có tư cách chiêu mộ chúng

ta?”

Vốn tưởng rằng khi nói ra từ Phi Tiên môn, đối phương sẽ sợ phát khiếp, nhưng

tất cả mọi người hai bên chỉ sửng sốt vài giây, sau đó cười phá lên.

“Ha ha ha!”

“Lại một kẻ cáo mượn oai hùm.”

“Các ngươi mà cũng Phi Tiên môn?”

Có người hất cằm lên, đắc ý nói: “Các ngươi là người của Phi Tiên môn, vậy thì

ta chính là Khương Thành!”

Thế là những người khác cũng ồn ào hùa theo, khung cảnh vô cùng vui vẻ.

“Vậy thì ta là Kỷ Linh Hàm nha!”

“Ta cố làm La Viễn cũng được.”

“Nói cho các ngươi biết một bí mật, thật ra lão phu chính là Mạc Trần…”

Tinh thần giả mạo người khác nô nức tấp nập như vậy khiến đám đệ tử chân

chính của Phi Tiên môn tức cười.

“Đã lâu rồi chúng ta không ra ngoài, rốt cuộc ở ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thậm chí ta mà cũng có người giả mạo?”

“Thật quá đáng, đúng là xã hội ngày càng bại hoại mà…”

Khương Thành cười khoát khoát tay với đám tiên nhân.

“Ta thật sự là Khương Thành, đằng sau cũng là đệ tử của Phi Tiên môn, không

lừa các ngươi.”

“Đủ rồi!”

Một vị Thánh Chủ phía đối diện đột nhiên gầm lên.

“Đừng tưởng rằng bịa ra cái Phi Tiên môn là có thể doạ được ai!”

Hắn chỉ vào mũi Khương Thành, hung ác nói: “Bây giờ cho ngươi hai con

đường, một là gia nhập một trong hai phe, hai là chết!”

“Đừng tưởng rằng có thể đứng ngoài cuộc không quan tâm, sự kiên nhẫn của

bọn ta có giới hạn!”

Khương Thành cũng không lộ ra vẻ mặt giận dữ, ngược lại cười đầy ẩn ý.

“Cho dù bọn Tiên Mẫu hay Hồn Tổ Minh Tổ đứng trước mặt ta cũng không

dám lớn tiếng như vậy.”

“Ca đây vốn muốn tu tâm dưỡng tính, không định quay lại nghề cũ, kết quả các

ngươi lại khơi mào.”

Hắn phất phất tay với đám đệ tử sau lưng.

“Giúp bọn họ nhận rõ hiện thực đi.”

Nhìn cấp bậc mấy hàng con hàng này, hắn cũng lười tự ra tay.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, hàng ngàn đệ tử Phi Tiên môn phía sau hắn đồng

loạt lộ chân dung.

Sau đó cùng nhau bay ra khỏi hành cung, bao vây hơn chục ngàn tiên nhân hai

bên.

“Ê chuyện này… Có hơi ăn hiếp người khác ha?”

Ý định ban đầu của Khương Thành là tùy tiện phái ra hai Cổ Thánh, dễ dàng xử

lý đám người này.

Ai biết đệ tử Phi Tiên phái lại nhiệt tình như vậy, lâu rồi mới nghe mệnh lệnh

của hắn, ai cũng muốn thể hiện một chút.

Mà hai phe phái ở đối diện kia không những không thấy sợ hãi, mà còn cảm

thấy bị khiêu khích.

Theo như bọn họ nghĩ: Bọn ta không diệt sạch một ngàn người các ngươi đã tốt

lắm rồi, các ngươi còn dám bao vây bọn ta?

“Đúng là chán sống mà!”

“Các ngươi bao vây Lăng Dương điện thì thôi đi, cùng lắm là bọn ta xem kịch

trước, kết quả vậy mà dám bao vây cả Phong Thiên giáo bọn ta?”

“Cùng lúc khiêu khích cả hai bên, lá gan của các ngươi cũng lớn đó!”

“Ha ha, nhìn bọn họ kìa, giả bộ cũng khá giống đó, thật sự biến thành mấy

trưởng lão của Phi Tiên môn kìa.”

“Tưởng vậy là có thể dọa được bọn này?”

“Đúng là ngây thơ ơi là ngây thơ…”

Mấy giây sau, bọn họ phát hiện người ngây thơ lại chính là mình.

Lâm Ninh là người đầu tiên ra tay.

Làm một Cổ Thánh thực thụ, nàng vừa phất tay đã có ba ngàn tên Thánh Chủ và

hai tên Thánh Tôn bị đặt vào vòng công kích.

Trường kiếm vung lên, vẫn không có thánh giới bình thường của Cổ Thánh.

Nhưng sau khi tu luyện quy tắc ám, một kiếm này của nàng phát huy hiệu quả

đáng sợ như căn nguyên ám chân chính.

Khu vực xung quanh hơn ba ngàn người kia vẫn rất sáng sủa, nhưng họ đã

không còn nhìn thấy những người khác, như thể đã bị tước đoạt mọi giác quan.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.