Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2556



Sau khi đám người Kỷ Linh Hàm tiến vào “Hắc động thế giới” của hắn, không

chỉ khiến bên trong ổn định hơn, Khương Thành còn phát hiện lực lượng mình

có thể điều động cũng đang chậm rãi tăng lên.

Tốc độ tiến bộ mặc dù không rõ ràng, nhưng so với lúc trước hắn tu luyện còn

nhanh hơn.

“Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

Xém nữa Khương Thành đã nảy ra suy nghĩ thuyết phục bọn họ ở trong đó luôn

rồi.

Nhưng một giây sau hắn đã tự bóp nát cái suy nghĩ ích kỷ này.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy vô số giọng nói.

“Thế giới này thật là loạn.”

“Thế giới Khương chưởng môn sáng tạo ra có hơi nguyên thủy đó.”

“Đây là đâu, trong thế giới bên trong của Khương chưởng môn sao?”

“Í, bây giờ xem như ta và Thành ca kết hợp với nhau sao! Thật hy vọng những

người khác mau cút ra ngoài, Thành ca sẽ là của một mình ta!”

“Sao ta lại cảm nhận được khí tức của huyền văn hoả vậy?”

“Trong này tu luyện thế nào đây? Ta không hề cảm nhận được tiên lực mà!”

Những âm thanh này hắn không nghe thấy bằng tai, nhưng lại xuất hiện trong

đầu hắn một cách khó hiểu.

Ồn ào vô cùng, hơn hàng ngàn giọng nói đan xen vào nhau.

Khương Thành có thể dễ dàng nhìn thấy từng đệ tử trong thế giới bên trong, bọn

họ không mở miệng, cũng không có truyền âm.

Vậy những âm thanh này ở đâu ra?

Hắn đột nhiên nảy ra một suy đoán quái dị - Có khi nào là tiếng lòng của bọn

họ?

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, bản thân hắn cũng cảm thấy đáng sợ.

Mặc dù hắn đã sớm có Độc Tâm thuật, nhưng mỗi lần sử dụng cũng chỉ có thể

đọc một người, mà lại cần hao phí một lượng lớn huyền tinh.

Huống chi, hắn chưa từng nghĩ sẽ sử dụng với người bên mình.

Mà lần này hắn không cần phải tiêu tốn bất cứ thứ gì cũng có thể nghe được

tiếng lòng của tất cả mọi người.

“Đây là năng lực gì?”

“Xem tình hình, hẳn ta chính là Thiên Đạo trong thế giới bên trong của chính

mình.”

“Vậy là Thiên Đạo cũng có thể nghe được âm thanh tiếng lòng của mọi người

sao?”

“Không đúng, bây giờ trình độ khống chế thế giới bên trong của ta còn cao hơn

cả Thiên Đạo, đúng hơn là cấp bậc Sáng Thế Thần.”

“Có lẽ… Thiên Đạo cũng không có năng lực này nhỉ?”

Mặc dù hắn nghĩ như vậy, lại đột nhiên nhớ tới chuyện Tiên Mẫu xoá bỏ tất cả

ký ức liên quan đến Thiên Đạo của mọi người.

Lúc đó hắn đã cảm thấy hành động đó quá mức thần kỳ.

Chẳng lẽ…

Khương Thành cũng không muốn nhìn trộm nội tâm của mấy đệ tử, thế là

nhanh chóng dịch chuyển tất cả ra khỏi đó.

“Ta tính ra ngoài xem một chút, các ngươi….”

Lời còn chưa dứt, Kỷ Linh Hàm lập tức ôm lấy cánh tay hắn.

“Ta cũng muốn đi chung.”

Thành ca vừa mới gật đầu đồng ý, cánh tay kia đã bị Lâm Ninh ôm lấy.

“Ta cũng phải đi!”

Sau đó mấy người Ấn Tuyết Nhi và Đường Như cũng không buông tha xông

tới.

“Mỗi lần đi ra ngoài giải sầu đều chỉ dắt theo Kỷ sư tỷ, không thấy quá thiên vị

sao?”

“Không được, lần này chúng ta cũng muốn đi chung!”

Các nàng tụ lại đòi đi, đám La Viễn Đan Thái cũng ồn ào theo.

“Chúng ta cũng phải đi du ngoạn với Khương chưởng môn!”

“Đúng vậy, mọi chuyện đều phải thật công bằng.”

“Lần nào đi cũng chỉ dắt theo Kỷ sư tỷ, xem ra địa vị của chúng ta trong lòng

Khương chưởng môn là rất chênh lệnh rồi.”

Thành ca bị bọn họ làm cho tức cười.

Địa vị của các ngươi đương nhiên là thấp hơn Kỷ Linh Hàm rồi, nghĩ sao vậy?

“Không có không có, đương nhiên là ta phải đối xử với mọi người như nhau rồi,

chỉ là chuyện trong môn phái không thể thiếu mọi người xử lý mà…”

“Bây giờ môn phái của chúng ta rất biệt lập, không cần cao thủ tọa trấn giữ

đâu.”

“Đúng đó, huống chi chuyện của môn phái đã giao cho đệ tử hậu bối từ lâu rồi,

đã lâu lắm rồi chúng ta không còn xử lý nữa.”

Thành ca còn có thể nói gì đây?

Chỉ có thể rưng rưng từ bỏ kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật với Kỷ Linh Hàm.

Hắn sờ mũi khẽ gật đầu: “Được rồi, đã vậy thì chúng ta tổ chức một buổi tập thể

du xuân đi.”

“Nhưng mà vì để tránh cho bên ngoài quá mức nhốn nháo, tất cả các ngươi đều

phải thay hình đổi dạng, che giấu tu vi.”

Dắt theo nhiều Cổ Thánh, Thánh Tôn như vậy quá phô trương, đâu cần phải làm

màu như vậy?

Mắt thấy hắn đồng ý thật, đám người mừng rỡ không thôi, đồng thanh reo hò.

“Không thành vấn đề!”

“Không phải chỉ là thay đổi diện mạo thôi sao, đơn giản mà!”

Cứ như vậy, Khương Thành dắt theo hơn ngàn tên đệ tử, cuồn cuộn rời khỏi

Đông Trúc đảo.

Ra đến bên ngoài, đám người mau chóng phát hiện, khí tiên nguyên của Nguyên

Tiên giới nồng nặc hơn lúc trước rất nhiều, 3000 căn nguyên cũng càng thêm

sinh động.

“Xem ra Nguyên Tiên giới vẫn còn tiếp tục phát triển nha.”

“Tiên Mẫu cũng có chút tài năng mà!”

“Dựa theo sự phát triển này, nơi đây chắc là sẽ xuất hiện sự tồn tại trên cả Cổ

Thánh.”

Nhưng sau khi bay một đoạn trong hành cung, bọn họ dần nhận ra có gì đó

không ổn.

“Sao ta lại có cảm giác Nguyên Tiên giới này có hơi hỗn loạn nhỉ?”

“Không phải cảm giác, mà là sự thật.”

Trên đường đi mặc dù tiên lực tràn đầy, căn nguyên sinh động, nhưng thỉnh

thoảng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng dòng nước đảo lưu, sao trời đảo

ngược.

Cũng ngẫu nhiên bắt gặp một vài tiên nhân xảy ra giao tranh, mặc dù cấp độ

không cao, nhưng đôi khi sẽ vung ra một số đòn tấn công không hiểu nổi.

“Tại sao lại như vậy?”

“Chẳng lẽ Thiên Đạo loạn rồi?”

“Ủa, sao ta lại nói ra cái từ Thiên Đạo này?”

“Đúng đúng, cứ như trước đó đã quên Thiên Đạo rất lâu rồi.”

Các đệ tử trò chuyện khiến Khương Thành nhận ra bên Tiên Mẫu hẳn là có

chuyện rồi.

“Không phải nữ nhân kia nói, Thiên đao bây giờ có đẳng cấp còn cao hơn vị

diện sao?”

“Lực khống chế Nguyên Tiên giới hẳn là phải mạnh nhất từ trước đến nay chứ.”

“Sao lại xuất hiện rối loạn?”

Hắn vừa nảy ra suy nghĩ này, phía trước lập tức nổ ra một trận đại chiến.

Trận chiến lần này quy mô tương đối lớn, song phương có mấy chục ngàn

người, hơn nữa còn có Thánh Tôn dẫn đội.

Khương Thành không có ý định tham gia, thế là dừng lại hành cung, dẫn theo

chúng đệ tử lên sân thượng quan sát.

Đám người quan sát một lúc, bàn bạc ầm ĩ.

“Lại là môn phái và tộc quần chiến nhau à?”

“Đúng là cứ tranh đấu mãi mà!”

“Tại sao ta lại có cảm giác mấy Thánh Tôn dẫn đầu đó ra tay mạnh hơn tưởng

tượng rất nhiều, cứ như là được trợ giúp vậy?”

“Có hơi giống năm đó ở Tiên sơn chúng ta được Ngũ Thần phù hộ ấy.”

Khương Thành xem kỹ một hồi, cũng không khỏi gật đầu đồng ý.

“Cả hai vị Thánh Chủ ở trên đều được Thiên Đạo gia trì.”

“Nhưng mà có vẻ như cũng không quá giống nhau, cứ như có hai Thiên Đạo

khác nhau vậy.”

“Chẳng lẽ Thiên Phong thạch lại lần nữa được sinh ra?”

Ngay khi hắn nảy ra suy đoán này, hai bên đang chiến đấu ở phía đối diện cũng

đã nhìn thấy họ.

Vì vậy, hai nhóm người không hẹn mà cùng dừng tay, ăn ý chào hỏi.

“Kẻ nào xem trộm ở đây?”

“Các ngươi là ai?”

“Người của bên nào?”

Khương Thành nhìn từ trên xuống dưới mấy vị Thánh Tôn hai bên, lại nhìn tiên

nhân đằng sau, trong lòng có hơi khó hiểu.

Chẳng phải ta nổi tiếng ở Nguyên Tiên giới lắm à, sao mấy người này nhìn thấy

ta mà như không biết vậy?

“Ta là Khương Thành.”

Mặc dù trước khi ra cửa đã yêu cầu các đệ tử khiêm tốn sửa đổi dung mạo,

nhưng bản thân hắn lại không thay đổi, muốn bao nhiêu phách lối thì có bấy

nhiêu.

“Khương Thành, người của Phi Tiên môn.” Hắn còn nhấn mạnh.

Thủ lĩnh hai bên thoạt đầu đều giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại:

“Vậy ngươi ủng hộ Vô Thượng Đạo Cực, hay là ủng hộ Phong Thiên giáo?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.