Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2558



“Không!”

Cho đến giờ phút này, những tiên nhân còn sót lại cuối cùng cũng cảm thấy có

gì đó không ổn.

“Cái gì thế này?”

“Không thể nào!”

Khi họ hét lên, ba nghìn người đã ngã xuống, bao gồm cả hai vị Thánh Tôn.

Dưới sự bao trùm của nguyên ám, họ không có sức mạnh để chống trả.

Không chỉ cảm tri bị che khuất, mà ngay cả sự vận động của tiên lực và hồn lực

trong cơ thể cũng giống như một con rắn không đầu.

Trong trường hợp này, họ hoàn toàn là những con cừu bị làm thịt, làm sao họ có

thể ngăn được đường kiếm của Lâm Ninh?

“Người này là Cổ Thánh!”

Sắc mặt của những Thánh Tôn còn lại thay đổi, phảng phất giống như những

sinh vật cấp thấp nhìn thấy sinh vật cấp cao, trong nháy mắt kinh hãi bao phủ

trên mặt.

Đá trúng sắt rồi.

“Dừng lại!”

“Có chuyện gì thì từ từ nói!”

“Trốn đi…”

Mấy người lần lượt đưa ra những phản ứng khác nhau, nhưng kết quả đều vô

ích.

Khi thấy Lâm Ninh dẫn đầu và giết chết hơn 3.000 người cùng một lúc, các đệ

tử còn sót lại của Phi Tiên môn vô cùng không hài lòng.

“Hay lắm, ngươi đây đúng là cướp mạng người!”

“Lâm Ninh, ngươi thật không nghĩa khí chút nào?”

“Đừng ăn một mình!”

Để tránh bị mất bất kỳ điểm hiệu suất nào, tất cả các đệ tử Phi Tiên môn xung

quanh đã lao vào chiến đấu.

Khương Thành phát hiện ra rằng căn nguyên quy tắc của nhóm đệ tử của hắn

thực sự đã vượt qua phạm vi quy tắc của Huyền Văn.

Chỉ là uy năng và quy mô vẫn chưa bằng căn nguyên thật sự.

Nhưng mặt khác, nguyên quy tắc của họ cũng mang lạc ấn cá nhân sâu sắc và

có nhiều suy nghĩ cá nhân hơn căn nguyên thuần túy.

Nếu nó thực sự phát triển, nó sẽ mạnh hơn một căn nguyên rất nhiều.

Bây giờ có hơn hai trăm Cổ Thánh và hơn 800 vị Thánh Tôn đang phục vụ hàng

chục ngàn vị Đạo Thần và Thánh Chủ, hai bên chỉ có bài Thánh Tôn tỏ ra rằng

bản thân thật sự không thể tiêu hóa nổi trận chiến như vậy.

Nhìn những đồng đội đồng hành xung quanh đã bị giết trong giây lát, rồi nhìn

vào “nguyên thuật” rõ ràng là mạnh mẽ một cách bất thường, họ hoàn toàn suy

sụp.

Nhóm người dữ tợn này từ đâu đến?

Ai có thể tập hợp nhiều Cổ Thánh như vậy cùng một lúc?

Nếu không phải hai bên đều có người đều bị giết, e rằng bọn họ đều sẽ cảm thấy

đối phương đã toàn lực ra tay.

Suy cho cùng, người duy nhất có thể tập hợp nhiều cao thủ hàng đầu như vậy

cũng chỉ có Phong Thiên giáo và Vô Thượng Đạo Cực mà thôi.

Đột nhiên, có người tỉnh lại.

“Đây đúng là Phi Tiên môn thực sự!”

“Là bọn họ, bọn họ chính là Phi Tiên môn…”

Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy đầu ong ong, ruột gan tái xanh.

Nếu những người này thực sự đến từ Phi Tiên môn, thì Khương Thành người

vừa mới nói chuyện với bọn họ, há không phải là thật sao?

Nếu biết Khương Thành thật sự đã xuất hiện, làm sao họ dám tự phụ?

Nhất định sẽ lập tức kính cẩn cầu kiến.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Lúc này, bọn họ ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có.

Chỉ có thể bị giết trong vài giây.

Lúc trước khi bọn họ khiêu khích chế nhạo, đệ tử Phi Tiên môn không hề có ý

muốn giết người.

Dù sao bây giờ bọn họ đều là những cao thủ hàng đầu, cho nên bọn họ xem nhẹ

sự ngu dốt, giễu cợt của những kẻ yếu này, chỉ coi đó là thế hệ trẻ ngu dốt, trừng

phạt một chút là được rồi.

Nhưng khi đối phương nói là bọn họ phải lựa chọn bên chiến đấu, hoặc là sẽ

phải chết, thì bọn họ đã không dự định khoan dung nữa.

Các đệ tử Phi Tiên môn nhiều lần chia lìa rồi lại gặp nhau, cũng từng trải qua vô

số gian khổ, không phải là những người mềm lòng.

Nếu như không phải cuối cùng Khương Thành giữ lại vài tên để hỏi chuyện thì

tất cả bọn trúng đã chết hết chỉ trong một giây rồi.

Bốn tên Thánh Tôn may mắn còn sót lại đã bị dọa cho hết hồn.

Khi giải đến trước mặt Khương Thành, đều không cần đám người Lạc Viễn và

Tần Sướng nói gì, đã lập tức quỳ rạp xuống.

“Khương Thành tiền bối tha mạng!”

“Vừa rồi bọn ta có mắt như mù, không nhận ra được tiền bối, bọn ta sai rồi…”

Khương Thành không thèm để ý đến sự cầu cứu của bọn họ.

“Bây giờ ta hỏi các ngươi trả lời.”

Bốn tên Thánh Tôn đang bận rộn dập đầu cầu xin vội vàng nói: “Nhất định,

nhất đinh rồi, bọn ta nhất định sẽ trả lời thành thật, chỉ cần là điều mà Khương

tiền bối muốn biết, bọn ta chắc chắn sẽ khai báo hết!”

“Thủ lĩnh của Phong Thiên giáo có phải là năm người Thiên Phong thạch đó

không?”

Bốn tên Thánh Tôn đang quỳ ngơ ra.

“Bọn ta chưa từng nghe qua Thiên Phong thạch, tổng đàn của Phong Thiên giáo

là Phong Thiên cung, hơn nữa không phải là năm vị thủ lĩnh mà là sáu vị.”

“6 tên? 6 tên nào?”

Bốn tên Thánh Tôn đó nhanh chóng kể ra đám năm người của Hồn Tổ, Minh Tổ

và Thượng Huyền Cổ Thánh, còn về người cuối cùng chính là Thánh Hoàng.

Nghe thấy tên của năm người đằng trước, Khương Thành đã khẳng định Phong

Thiên giáo chính là Thiên Phong thạch.

“Hóa ra hòn đá đó còn có thể biến ra hình dạng khác sao?”

“Hơn nữa Thánh Hoàng sao lại gia nhập với bọn chúng?”

Hắn lại hỏi tiếp: “Hai bên sao lại đánh nhau vậy?”

“Cái này, bọn ta cũng không rõ.”

Nhìn thấy dáng vẻ của Khương Thành khó hiểu, mấy người vội vàng lục lọi ký

ức, bổ sung thêm tất cả những chi tiết mà mình biết.

“Chỉ biết là Phong Thiên cung dường như xuất hiện chỉ sau một đêm, hơn nữa

bọn họ cũng có thể mượn dùng được sức mạnh của Thiên Đạo.”

“Mà khác biệt so với các thế lực đứng đầu trước đó, hình như chính là bản thân

có Thiên mệnh.”

“Hơn nữa Vô Thượng Đạo Cực cũng từ sau cánh gà nhảy lên trước, bắt đầu chỉ

huy các tông môn lớn đối phó với Phong Thiên cung.”

“Cảm giác mà bọn họ mang lại giống như là tự mình nắm giữ 1 nửa Thiên Đạo

vậy, không ai có thể hạ gục được ai.”

“Cho nên những năm nay, bọn ta đánh qua đánh lại không phân thắng thua…”

Lúc này, Mạc Trần ở phía sau đột nhiên hỏi: “Vô Địch Minh gì đó mà các ngươi

vừa nói trước đó lại là chuyện gì?”

Bốn tên Thánh Tôn hơi do dự một chút, sau đó một trên trong đó mới rụt rè nói:

“Vô Địch Minh, thật ra có quan hệ nhất định với Khương tiền bối và chư vị đệ

từ Phi Tiên môn ở đây.”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?”

Ấn Tuyết Nhi cau mày bước tới.

“Phi Tiên môn bọn ta những năm nay luôn không màng thế sự, không hóng hớt

chuyện từ bên ngoài, vậy mà vẫn muốn hắt nước bẩn lên người bọn ta sao?”

“Ngươi muốn chết sao?”

Tên Thánh Tôn đó vội vàng xin tha.

“Không có không có!”

“Ta nói đều là sự thật, không tin ngươi hỏi bọn họ xem.”

Ba người còn lại vội vàng bổ sung thêm nguyên nhân.

Hóa ra, sau khi Phong Thiên cung và Vô Thượng Đạo Cực đánh nhau, tốc độ

chiến tranh nhanh chóng lan ra cả Nguyên Tiên giới.

Rất nhiều tông môn và tộc quần nhân lúc đó nổi lên, gia nhập vào hai trận

doanh mới này, thử quật khởi thành một phe mới xu hướng chung này.

Nhưng cũng có rất nhiều người không muốn bị cuốn vào trong đại kiếp mới.

Chỉ là đối diện với đại cục, bọn họ muốn tránh né nhưng mọi chuyện đâu có dễ

dàng?

Lúc này, có người đã nghĩ đến Khương Thành và Phi Tiên môn.

Cũng chính khoảng thời gian đó, rất nhiều người đi tìm Đông Trúc đ.ảo, mong

muốn tìm được sự bảo vệ của Khương Thành, để bản thân có thể bảo toàn bên

ngoài đại kiếp.

Chỉ là đáng tiếc, bọn họ không hề tìm thấy.

Thế là một số người vì để tự bảo toàn, đã lựa chọn mạo danh Khương Thành,

mượn danh tiếng của hắn để trấn áp hai trận doanh lớn.

Ai mà biết sau khi danh tiếng của Khương Thành được tạo ra, rất nhiều người

đã chạy đến để dựa dẫm.

Vô hình chung, đã hình thành nên một Vô Địch Minh là trận doanh trung lập.

Do danh tiếng của Khương Thành rất tốt, người mạo danh hắn cũng càng ngày

càng nhiều.

Dù sao cũng đều là tiên nhân, thay đổi một chút dung mạo cũng không có gì

khó khăn.

Chỉ có điều cùng với xu thế khắp nơi đều xuất hiện Khương Thành ở Nguyên

Tiên giới, tên của hắn cũng dần dần không còn sức uy hiếp.

Cho nên lần này sau khi Khương Thành thật sự xuất hiện, đối phương chẳng hề

nghĩ ngợi gì mà nghĩ rằng đó là giả danh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.