Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2499



Mọi người đều hiểu Giáng Thần giả bên kia nhất định sẽ dốc hết toàn lực, phải

tạo nên một đội ngũ mạnh nhất.

Nhưng sau khi cẩn thận tính nhẩm toán tiểu học vài lần trong đầu, họ cảm thấy

có gì đó là lạ.

Trừ Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh của Phi Tiên môn còn mời thêm chín Cổ

Thánh, vừa khéo gom đủ mười một người.

Vậy bản thân Khương chưởng môn thì sao?

Không ra mặt à?

Đương nhiên Thành ca phải xuất chiến, song hắn không định lập đội chung với

các Cổ Thánh kia.

“Trước khi khai chiến, đối phương nhất định sẽ thăm dò danh sách tham chiến

bên ta, không biết rõ là không yên tâm tham gia.”

“Nếu biết ta có mặt, bọn hắn ắt sẽ nổi máu đa nghi.”

Không phải hắn đang khoe mẽ, đây chính là sự thật.

Giáng Thần giả xem trọng hắn chẳng kém Di, một khi biết hắn tham chiến, rất

có thể sẽ không tham gia nữa.

Đến lúc ấy chẳng phải trận tỷ thí đỉnh phong này chỉ là uổng công vô ích ư?

“Thế nên chúng ta phải lập một đội ngũ chính quy bình thường.”

Lúc này mọi người mới hiểu ra.

“Khương chưởng môn đúng là đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng!”

“Nhưng ngươi sẽ nhập cuộc kiểu gì?”

Thành ca chỉ lên đỉnh đầu, khẽ mỉm cười: “Ban tổ chức là người của ta, thêm

một đội vào cũng không khó mà?”

Mọi người bỗng cùng cạn lời.

Rất nhanh sau đó, tin Phi Tiên môn muốn lập đội để quyết chiến với Thánh

miếu được truyền ra ngoài, chỉ trong thời gian ngắn đã lan khắp Tiên sơn.

Biết tin, phản ứng đầu tiên của rất nhiều người là kinh ngạc.

Quả thật, kể từ khi Giáng Thần giả chính thức chiếm đóng Tiên sơn thành lập

Thánh miếu, Phi Tiên môn cũng trở thành kẻ thù số một của bọn hắn.

Để khống chế Tiên sơn hoàn toàn, không cho năm người Minh Tổ, Hồn Tổ

kiểm soát nơi đây, Thánh miếu vừa mới ra đời đã đi theo con đường thuận ta thì

sống, chống ta thì chết.

Lợi dụng đủ mọi thủ đoạn, không ngừng chinh phục thu nạp môn phái và tộc

quần xung quanh, nhét họ vào bên trong hệ thống nguyên năng của mình.

Dưới tình trạng này, tất nhiên sẽ có người phản kháng.

Phi Tiên môn phát hiện ra Tiên sơn đầu tiên, hơn nữa số Thánh Tôn còn đông

nhất, quan hệ với các tộc quần cũng tốt đẹp, hiển nhiên sẽ trở thành môn phái

hàng đầu trong việc chống đối Thánh miếu.

Cuộc tranh đấu giữa Tu Thần lưu và Tu Tiên lưu khi trước đã biến mất từ lâu,

cuộc chiến hiện tại là phe Thánh miếu với Ngũ Thần.

Sau khi chiếm đóng Tiên sơn, sáu suối nguồn và một vài Chính Thần còn sống

sót cũng quy thuận Thánh miếu, một số người lại đứng về phe Phi Tiên môn.

Ai cũng biết đây là một trận đại kiếp mới, trong tương lại đôi bên chắc chắn sẽ

phân thắng bại, một bên bại vong triệt để.

Giống như Tu Thần lưu ở Nguyên Tiên giới, tàn lụi khỏi vinh quang ngày xưa.

Nhưng chẳng ai ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

Tiên giới xuất hiện đại kiếp vô số lần, có lần này không kéo dài lề mề, có lần

nào không đánh nhau trận to trận nhỏ liên miên, kèm theo đủ loại ân oán, hục

hặc với nhau.

Cho đến lúc này, đại kiếp luôn phức tạp đến cực điểm.

Nhưng lần này nó lại đi đến hồi kết chỉ bằng phương thức quyết đấu đoàn thể,

cứ như một trò đùa.

“Chuyện này liệu có cẩu thả quá không?”

Mười một đấu mười một, rõ ràng chính là tập trung nhắm vào mười một Gíang

Thần giả.”

“Bên phe Ngũ Thần chiếm ưu thế ở số lượng Cổ Thánh và Thánh Tôn đông

đảo, thực lực tổng thể mạnh. Nhưng bàn về cao thủ đỉnh phong thì Cổ Thánh

vẫn kém Giáng Thần giả mà?”

“Đúng vậy, e là một trăm đấu một trăm thì Phi Tiên môn còn có chút phần

thắng, tại sao cứ phải là mười một chọi mười một?”

“Để nắm chắc chiến thắng, mười một Giáng Thần giả nhất định sẽ tham gia hết,

đánh một trận là xử lý hoàn toàn phe Ngũ Thần.”

“Bên Phi Tiên môn đào đâu ra mười một cao thủ có thể đánh thắng Giáng Thần

giả?”

Không ai nghi ngờ tầm quan trọng của trận quyết chiến này.

Dù thiên địa pháp tắc không làm trọng tài thì phe thua trận cũng sẽ vạn kiếp bất

phục.

Nếu mười một Giáng Thần giả tử trận, phe Thánh miếu đương nhiên cũng đi

đời.

Nếu đội ngũ mười một Cổ Thánh của Phi Tiên môn bị diệt sạch thì phe Ngũ

Thần sẽ như rắn mất đầu, sụp đổ tan tác.

Thứ mọi người hoài nghi chỉ là thực lực của liên minh cao thủ bên Ngũ Thần.

“Nghe nói trận quyết chiến này là do Phi Tiên môn chủ động khởi xướng.”

“Ta thực sự không hiểu Kỷ chưởng môn nghĩ gì.”

“Các nàng định làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự nắm chắc chiến thắng rồi?”

“Có đòn sát thủ hạ gục Giáng Thần giả ư?”

Những cuộc thảo luận và suy đoán tương tự lan tràn trong mỗi môn phái, mỗi

tộc quần, mỗi vùng hẻo lánh ở Tiên sơn.

Thậm chí Giáng Thần giả cũng âm thầm mở nhiều cuộc họp hội ý trong nội bộ.

Về phía liên minh Ngũ Thần, sau khi nghe tin quyết chiến từ Phi Tiên môn, rất

nhiều đại lão đã cấp tốc chạy qua ngay trong đêm.

Trong đó có kha khá người quen thân với Khương Thành.

Ví dụ như Mâu Vũ của Thiên Khu các, Lam Đề và Minh Đồng của Vu tộc,

Băng Cực, Cung Tình của Băng tộc, Thương Linh, Huyền Minh, Cơ Dao của

Yêu tộc.

Ngoài ra còn có một số “bạn cũ” từ trước như Huyết Đế, Tâm Đế, Nguyên Đế

từ Thiên Cung, cùng với chúa tể của suối nguồn thứ tư là Thanh Sắc, Tinh Diệu

Hoàng của Thiên tộc, những người từng đi theo hắn khi ở Lạc Tiên đảo như

đám Khúc Vọng, Hoàn Thần.

Ngoài họ ra vẫn còn một số người không hề quen biết.

Chẳng hạn như Cực Hoàng Chính Thần từng chạy trốn khỏi Nguyên Tiên giới

nhằm tránh sự truy sát của Di, còn cả những người từng sống ở Tiên sơn, cùng

đám người Lạc Hoa Cổ Thánh, Tiên Đàm Cổ Thánh từng giao du với bọn Minh

Tổ, Thượng Huyền.

Có thể nói cao thủ cấp Cổ Thánh Chủ động tới Phi Tiên môn đã vượt xa chín

người.

Nhưng sở dĩ họ tới đây không hoàn toàn là vì đều mong mỏi xin tự nguyện vào

đội.

Rất nhiều người tỏ ý bất mãn với trận quyết chiến đỉnh phong sau đây một

tháng.

Kẻ cầm đầu chống đối chính là Cực Hoàng Chính Thần.

Bốp!

Sau khi bước vào chính điện nghị sự, hắn lập tức vỗ mạnh lên bàn, tức giận quát

lớn: “Tại sao Phi Tiên môn các ngươi lại tự quyết định?”

Đám Thanh Sắc và Tiên Đàm cũng tỏ ý không hài lòng.

“Đây là chuyện rất quan trọng, vì sao không bàn bạc trước với bọn ta mà đã tự

quyết ngay?”

“Phi Tiên môn các ngươi không coi chúng ta ra gì đúng không?”

Thực tế thì không riêng bọn họ mà Nguyên Đế, Huyết Đế, Tinh Diệu Hoàng

cũng tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

“Vì sao lại muốn đấu một trận quyết định với họ?”

“Hiện nay vốn đâu phải thời cơ thích hợp.”

“Vả lại mười một đấu mười một hoàn toàn là lấy ngắn chọi dài, chọn đúng điểm

mạnh của kẻ địch.”

Kỷ Linh Hàm đã sớm đoán trước phản ứng của bọn họ.

Nàng đáp lại vô cùng gãy gọn dễ hiểu.

“Trận quyết chiến đỉnh phong này đã được Ngũ Thần ủng hộ.”

Đám người Cực Hoàng Chính Thần vốn đang nổi giận đùng đùng đành nuốt

mấy lời chỉ trích Phi Tiên môn trở lại.

Bởi vì Ngũ Thần tương đương với Thiên Đạo của Tiên sơn, đồng thời cũng là

chỗ dựa để bọn hắn chống đối Thánh miếu, ai dám công khai chỉ trích người ta?

Cực Hoàng chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Ta vẫn cảm thấy cuộc đấu này quá vội

vàng khinh suất.”

Bọn Thanh Sắc và Tinh Diệu Hoàng cũng cùng làm bộ nghiêm trọng mà gật

đầu tỏ ý đồng tình.

“Đúng đấy, hoàn toàn không thấy phần thắng phe ta ở đâu.”

“Các vị ngồi đây, ai có lòng tin đấu tay đôi thắng được một Giáng Thần giả bất

kì? Có sao?”

“Một khi thua, hậu quả sẽ không thể lường được.”

“Có thiên địa pháp tắc làm trọng tài, nhỡ thua trận thì Ngũ Thần sẽ không thể

can dự vào Tiên giới nữa.”

“Về sau chúng ta đấu với Thánh miếu thế nào đây, trực tiếp quy phục thì hơn.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.