Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2500



“Chúng ta không thua đâu.”

Kỷ Linh Hàm nhìn mọi người xung quanh một vòng, rất muốn nói thẳng cho họ

biết Khương Thành đã trở lại.

Vì sợ tin tức bị lộ, đám Giáng Thần giả không xuất chiến nữa nên đành tạm thời

giấu đi.

Vả lại, dù nói ra tên Khương Thành thì cũng chưa thể làm mọi người tin vào

chiến thắng.

Quả nhiên, mấy lời này chưa đủ để mọi người tin phục.

Trong điện vẫn còn rất nhiều Chính Thần bất mãn.

“Ngươi nói có thể thắng là thắng được luôn à?”

“Ngươi dựa vào đâu?”

“Có át chủ bài sao? Đại chiêu? Hay binh khí?”

“Bằng một câu nói suông mà muốn bọn ta theo các ngươi lập đội cùng vào sinh

ra tử, đúng là hoang đường!”

Nếu không có sự đảm bảo từ Thành ca thì e rằng lúc này đám Kỷ Linh Hàm

cũng có phần lo lắng.

Suy cho cùng Cực Hoàng Chính Thần, Lạc Hoa Cổ Thánh, Thanh Sắc Cổ

Thánh đều là cao thủ hàng đầu, ai nấy đều có nội tình khó dò và cơ may phi

thường.

Xét thực lực, họ không thua kém Lâm Ninh và Kỷ Linh Hàm.

Nếu họ không gia nhập, đẳng cấp của đội ngũ này sẽ bị giảm sút mạnh.

Nhưng bây giờ đệ tử Phi Tiên môn biết tỏng mười một Cổ Thánh lập “đội

mạnh” chỉ là nguỵ trang, dùng để mê hoặc Giáng Thần giả mà thôi, vì vậy

không cần quan tâm thái độ của họ cho lắm.

La Viễn ngồi bên trái Kỷ Linh Hàm trầm giọng nói: “Hiện tại trận quyết chiến

đỉnh phong đã định, bất luận là phe Ngũ Thần chúng ta hay đối thủ Thánh miếu,

tất cả đều đang chuẩn bị cho nó.”

“Đây chính là sự thật.”

“Vậy nên trước mắt cần thảo luận cách đánh ra sao, chứ không phải có đánh hay

không.”

“Đánh thế nào?”

Tiên Đàm Cổ Thánh cười lạnh, trong tiếng cười nông nặc ý chế nhạo.

“Phi Tiên môn các ngươi đã tự tin đến vậy thì còn tìm bọn ta làm gì? Chính các

ngươi ôm hết việc là xong.”

Cực Hoàng Chính Thần giở giọng quái gở: “Đúng đấy, ta thấy chúng ta không

cần nhiều chuyện đâu.”

“Phi Tiên môn các ngươi giải quyết là được.”

Trước sự giễu cợt và bất mãn của họ, Kỷ Linh Hàm dứt khoát chẳng buồn để ý.

“Phi Tiên môn chúng ta do ta và Lâm Ninh xuất chiến, còn thiếu chín Cổ

Thánh.”

“Chư vị ở đây, ai muốn tham chiến hãy ghi danh gia nhập.”

Nhóm Cổ Thánh và Chính Thần vừa tỏ ý phản đối cùng cười lạnh.

Các đại lão như Tâm Đế, Nguyên Đế, Tinh Diệu Hoàng đều ra vẻ bình tĩnh ngồi

yên tại chỗ, không tỏ ý muốn tham gia, cũng chẳng bày thái độ phản đối.

Song ngoài những người này thì vẫn còn vài Cổ Thánh là đồng minh đáng tin

cậy của Phi Tiên môn.

Lam Đề là người đầu tiên đứng bật dậy.

“Tính một người là ta đi.”

Hiện tại nàng cũng đã là Cổ Thánh, là tộc trưởng Vu tộc, thực ực không thể coi

thường.

Ngay sau đó, bọn Mâu Vũ, Thương Linh, Minh Đồng, Băng Cực cũng lao nhao

đứng lên.

Nhìn Thương Linh đứng dậy, Thanh Long Đại Đế xưa nay luôn xưng danh đa

mưu túc trí cũng nhìn quanh quất, cảm thấy mình không thể không ra mặt.

“Thôi, bổn đế cũng điên một lần với các ngươi.”

Thấy hắn tham gia, Băng Phượng Cơ Dao mặt không đổi sắc đứng lên cạnh Kỷ

Linh Hàm.

Đến đây, mười một người đã gom được chín, thiếu hai vị cuối cùng.

Trong điện rơi vào không khí nặng nề lúng túng khó tả, dường như tất cả Cổ

Thánh còn lại không định đứng ra.

Nghĩ lại cũng đúng, dựa theo quy tắc giao hẹn, trận quyết chiến đỉnh phong kia

không có đường lui.

Đôi bên phải phân ra kẻ sống người chết, bằng không sẽ không chấm dứt.

Biết rõ là thua chắc, ai dám chủ động chịu chết?

“Không còn Cổ Thánh nào bằng lòng ghi danh sao?”

Ánh mắt Kỷ Linh Hàm từ từ quét qua mặt các Cổ Thánh và Chính Thần còn lại.

Những năm qua Tiên sơn phát triển rất nhanh, đặc biệt là Ngũ Thần không bàn

đến việc cất nhắc cân đối, nên Cổ Thánh còn đông hơn Nguyên Tiên giới khi

xưa rất nhiều.

Ngoại trừ chín người đã ghi danh, trong điện vẫn còn hơn năm mươi cao thủ

cấp Cổ Thánh.

Tuy thần sắc của họ rất khác nhau nhưng không có ai đứng ra, trong lòng Kỷ

Linh Hàm không khỏi hơi thất vọng.

“Thôi, nếu mọi người không muốn thì cho lão hủ này đăng kí một vị trí.”

Thấy chưa gom đủ số Cổ Thánh, Mạc Trần và La Viễn không hẹn mà cùng

đứng lên.

“Vậy tính cả ta nữa.”

Xuỳ!

Có tiếng cười khẽ vang lên trong điện, chính là Cực Hoàng Chính Thần.

“Các ngươi mà xuất chiến?”

“Chỉ với hai người các ngươi, có tư cách tỷ thí với Giáng Thần giả chắc?”

Thực lực của Mạc Trần và La Viễn thuộc năm người đứng đầu Phi Tiên môn,

nhưng dẫu sao vẫn chưa đột phá cảnh giới Cổ Thánh.

Mà sức chiến đấu của Giáng Thần giả lại vượt xa Cổ Thánh bình thường.

Các cao thủ khác trong điện cũng lắc đầu bật cười.

“Chỉ là Thánh Tôn, thật là chẳng biết tự lượng sức.”

“Các ngươi đại diện phe Ngũ Thần xuất chiến, bản thân chịu chết là chuyện

nhỏ, mất thể diện mới là chuyện lớn.”

“Ta thấy Phi Tiên môn các ngươi điên rồi.”

Tuy bị khinh miệt ra mặt nhưng Mạc Trần và La Viễn không tức giận.

Hai người nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.

“Mất mặt hay không, chờ đánh xong rồi mới phán xét cũng chưa muộn.”

Thấy họ bình thản như vậy, có vẻ không hề lo lắng trước trận quyết chiến kia,

đám Tâm Đế, Huyết Đế, Khúc Vọng, Hoàn Thần không khỏi dao động.

Để đi được tới hôm nay, rõ ràng Phi Tiên môn không phải là một đám đần đồn

não rỗng tự tìm đường chết.

Mặc dù Kỷ Linh Hàm là người dễ kích động nhưng các đệ tử Phi Tiên môn

khác cũng sẽ không làm khùng làm điên với nhau đâu.

Vậy sự tự tin của nàng đến từ đâu?

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nảy ra một suy đoán, chẳng lẽ là tên

kia?

Nhớ tới loạt kì tích mà Khương Thành từng tạo nên trong quá khứ, Huyết Đế

cảm thấy mình cần phải tham dự cuộc vui.

“Khụ, hayb là hãy tính ta vào, được chứ?”

Đám Tâm Đế, Khúc Vọng cũng xôn xao bày tỏ thái độ.

“Ta thấy mình phải tham gia trận chiến này.”

“Lão phu bằng lòng gia nhập…”

Nếu là một lát trước đó, Kỷ Linh Hàm nhất định sẽ hân hoan nhận họ vào đội.

Nhưng bây giờ nàng chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt mà lắc đầu.

“Không cần nữa!”

“Bọn ta đã gom đủ mười một người, không phiền người khác góp sức nữa.”

Không đợi bọn Tâm Đế, Khúc Vọng nói thêm, nàng lập tức bay lên.

“Chư vị lặn lội đường xa mà đến, Phi Tiên môn ta ắt sẽ khoản đãi tận tình.”

“Nhưng lúc này đang là thời điểm chuẩn bị cho cuộc chiến, bổn chưởng môn

cần phải luyện phối hợp, không thể đích thân tiếp khách.”

“Chư vị xin cứ tự nhiên.”

Bỏ lại lời này, nàng dẫn Lâm Ninh và đám Lam Đề biến mất khỏi điện.

Bỏ lại bọn Cổ Thánh Chính Thần trong điện và một vài trưởng lão chấp sự của

Phi Tiên môn.

Trên đời không có bức tường nào không có gió lọt qua, chỉ sau một ngày ngắn

ngủi, danh sách thành viên tham gia phe Ngũ Thần được truyền ra ngoài.

Ngoại giới vốn không lạc quan về Phi Tiên môn, cho rằng họ làm thế nào cũng

chẳng kiếm được mười một người đấu với mười một Giáng Thần giả.

Lúc này, biết được danh sách mười một người, họ lại càng cảm thấy không đáng

tin cậy.

Toàn bộ Tiên sơn vì vậy mà nháo nhào cả lên.

“Phi Tiên môn điên rồi đúng không?”

“Có cả hai Thánh Tôn? Bọn họ định làm gì đây?”

“Chẳng lẽ định trông cậy vào đội hình ấy để giành thắng lợi?”

Song có một số người vẫn đoán Phi Tiên môn chắc hẳn còn đang giấu cao thủ

nào đó.

Bây giờ danh sách đã công khai, tất cả mọi ngươi đều cảm thấy mình lãng phí

cảm tình rồi.

“Ngay cả mười một Cổ Thánh cũng không gom đủ, các nàng lấy đâu ra gan

tham dự cuộc quyết chiến đỉnh phong?”

“Đừng quên trận chiến này là do các nàng chủ động đề xuất với Thánh miếu

nhé.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.