Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2498



Thật ra chúng đệ tử Phi Tiên môn chưa từng tiếp xúc với Giáng Thần giả chứ

đừng nói đến việc hiểu rõ đối phương.

Bắt bọn họ nghĩ ra một kế sách không tưởng, khiến tất cả Giáng Thần giả tụ lại

một chỗ, đúng là dồn người ta vào thế khó.

La Viễn cười kổ.

“Nếu có được một bảo vật có thể thu hút bọn hắn, khiến bọn họ hoàn toàn

không thể cưỡng lại thì tốt.”

“Với đẳng cấp của bọn hắn, thứ gọi là bảo vật là vô nghĩa, đúng không?”

“Đúng đấy, người ta bắt đầu âm mưu cướp lấy căn nguyên thế giới rồi, đâu có

bảo vật gì họ muốn mà không đoạt được?”

Nghe mọi người nói vậy, Khương Thành thực sự nghĩ tới một thứ bảo vật, chính

là ba mảnh ngọc phù nọ.

Đó chính là mảnh nhỏ từ thần khí Hộ Tâm kính, nếu lấy chúng ra thì đám Giáng

Thần giả chắc chắn sẽ rất khó chối từ.

Nhưng nếu thế thì các Giáng Thần giả sẽ nghi ngờ có bẫy, không thể đảm bảo

cả mười một tên cùng góp mặt.

Vả lại, dù có đến đông đủ và bản thân mình cũng tự tin giành thắng lợi thì cũng

không thể ngăn đối phương trốn đi khi thấy tình hình không ổn.

Trừ phi mình có thể diệt gọn trong một chiêu.

Nhưng đây lại là việc ngay cả Di cũng không làm nổi.

“Nếu có thể khiến bọn chúng muốn trốn cũng không thoát được thì tốt.”

Nghĩ đến đây, trong đầu Khương Thành dần nảy ra một kế hoạch.

“Các ngươi phái người đi báo tin cho đám Thánh miếu bên kia, nói rằng chúng

ta định tỷ thí theo đoàn thể đỉnh phong, mười một đấu mười một.”

“Chúng ta đại diện cho phe Ngũ Thần thiên Bia sẽ quyết chiến với phe Thánh

miếu bọn hắn.”

“Cuộc tỷ thí này sẽ do thiên địa pháp tắc làm chứng, không chết không dừng,

không thể rút lui giữa chừng.”

“Nếu môn ta thua thì Ngũ Thần Tướng sẽ hoàn toàn mất quyền kiểm soát Tiên

sơn.”

Hắn ngẫm lại một lượt, chỉ còn cách này.

Trước mắt bọn Minh Tổ, Hồn Tổ không thể trực tiếp can dự vào cuộc tranh đấu

ở Tiên sơn, nhưng bọn hắn có thể kết nối với pháp tắc thứ ba thông qua Thiên

Phong thạch.

Mượn quyền hạn của Thiên Phong thạch, điều động sức mạnh từ pháp tắc thứ

ba, bọn họ có thể làm ra rất nhiều điều khó tin.

Dù sao ở đây bọn hắn cũng được xem là nửa Thiên Đạo.

Năm ấy Tiên Mẫu thậm chí còn tổ chức được cuộc chiến tranh đoạt thần vị,

không khó để khiến Minh Tổ, Hồn Tổ và đám người Tổ chức tham gia đấu

trường đã vào là không rút lui.

Nghe đề xuất của hắn, các đệ tử Phi Tiên môn có phần khó hiểu.

“Chúng ta đại diện cho Ngũ Thần Thiên Bia?”

“Ngũ Thần Tiên sơn có chấp nhận chuyện này không?”

Giao kèo kiểu này một khi bị thiên địa pháp tắc can thiệp đều không phải

chuyện đùa, đến lúc ấy sẽ có hiệu lực.

Nếu Phi Tiên môn thua, bọn Minh Tổ và Hồn Tổ sẽ lập tức đánh mất quyền

kiểm soát Tiên sơn, từ đó không còn tư cách tranh đoạt với Thánh miếu.

Mọi người tự vấn trong lòng, nếu là mình nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng Khương Thành lại rất chắc chắn.

“Bọn họ sẽ nhận lời.”

Đám Minh Tổ và Hồn tổ đang nấp trong tối nghe rõ mồn một lời hắn nói.

Năm người đưa mắt nhìn nhau, lập tức bắt đầu tranh luận kịch liệt.

“Không được, chuyện này qua loa quá.”

“Ta không chấp nhận!”

“Đây là chủ ý của riêng hắn, tại sao Phi Tiên môn lại đại diện chúng ta để xuất

chiến?”

“Ta không yên tâm về kẻ khác, vận mệnh của mình phải do chính bản thân

quyết định!”

Trong nháy mắt, ngoại trừ Hư thì bốn người còn lại đều tỏ thái độ phản đối dữ

dội.

Điều này cũng bình thường thôi.

Nếu bọn hắn có thể xuất chiến thì họ sẽ không ngại va chạm.

Nhưng dù sao họ cũng không có lòng tin vào người ngoài.

Quan điểm của Hư trái ngược với họ.

“Chúng ta thiếu năng lực tham chiến trực tiếp, muốn đánh bại thánh miếu cũng

chỉ có thể mượn sức người khác.”

“Nếu lần này thắng, đám Giáng Thần giả kia sẽ chẳng còn một ai, làm một mẻ

khoẻ suốt đời đấy!”

“Chuyện tốt như vậy mà sao không đồng ý?”

Minh Tổ cười lạnh: “Được ăn cả, nhưng ngã thì sao? Chúng ta sẽ trắng tay

mất!”

Mốt quyền khống chế Tiên sơn, sau này họ chỉ có thể kiểm soát thế giới giả

tưởng bên trong Thiên Phong thạch, vậy chẳng có nghĩa lý gì.

Đó là kết quả khả quan nhất.

Có lẽ sau khi thua, thân phận thất tinh của họ cũng sẽ biến mất.

Hư không cho là đúng: “Có Khương Thành ở đó, thắng là chắc, các ngươi sợ

gì?”

“Nắm chắc phần thắng?”

Thượng Huyền Cổ Thánh lắc đầu.

“Ngươi tin tưởng hắn hơi quá rồi đấy, đừng quên lần này đối thủ sẽ là mười một

Giáng Thần giả, không phải mười một Cổ Thánh, lại càng chẳng phải mười một

Thánh Tôn.”

“Giáng Thần giả mạnh đến đâu, lần ấy chúng ta đều đã thấy.”

Lần đó Di tấn công Giáng Thần đài, bọn họ đã tận mắt chứng kiến năng lực

chiến đấu của đám Giáng Thần giả.

“Nói thật, Cổ Thánh bình thường đánh tay đôi cũng không phải đối thủ của bọn

hắn.”

“Huống hồ những năm qua đám Giáng Thần giả đã đánh cắp căn nguyên thế

giới, chắc chắn thực lực cũng tăng mạnh rồi, quỷ mới biết hiện nay đã đạt cảnh

giới đáng sợ đến đâu.”

“Dù là Khương Thành thì trận chiến này cũng chẳng có chút hy vọng thắng

nào.”

Vì bốn người kia thống nhất tỏ thái độ phản đối nên Hư không thể thuyết phục

được.

Khương Thành đang ở trong điện Phi Tiên môn tuy không nghe thấy cuộc tranh

luận nhưng cũng biết năm người kia có thể nghe được cuộc nói chuyện của hắn.

Đợi hai phút không có ai đáp lại, hắn ngẩng đầu, giơ một ngón tay lên.

“Cho các ngươi một ngày suy nghĩ.”

“Qua một ngày, nếu các ngươi không chấp nhận thì sau này chính các ngươi sẽ

đối phó với Thánh miếu, bọn ta không liên quan nữa.”

Chúng đệ tử Phi Tiên môn cùng nghệch mặt ra.

Âm thầm ngẫm lại Ngũ Thần là “Thiên Đạo” của Tiên sơn mà, sử dụng giọng

điệu như ra tối hậu thư thế này hình như không thích hợp lắm?

Ba phút sau, bọn họ bỗng thấy trên đỉnh điện toả ra quầng sáng ngũ sắc.

Ở giữa quầng sáng là hai mươi hai lệnh bài từ từ đáp xuống.

Mười một lệnh nài trắng, mười một lệnh bài đen.

Mọi người gần như vừa nhìn đã hiểu.

Đây là bằng chứng tham gia trận đoàn chiến, màu trắng đại diện cho phe Thánh

miếu, màu đen là phe Ngũ Thần.

Ngũ Thần thực sự chấp nhận!

Các đệ tử tỏ vẻ được mở rộng tầm mắt, sống nhiều năm như vậy như đây là lần

đầu tiên thấy có thể thẳng thừng ra lệnh “Thiên Đạo” phối hợp với mình.

“Không hổ là Khương chưởng môn!”

“Thân phận này, uy danh này, đến thiên Đạo cũng phải nể mặt.”

Nghe một loạt câu ca tụng, Khương Thành vung tay áo.

“Tạm thời không nên tiết lộ tin ta trở về ra ngoài, tránh để đám Giáng Thần giả

do dự.”

Kỷ Linh Hàm và La Viễn gật đầu chắc nịch.

“Bọn ta biết rồi.”

Ba ngày sau, đệ tử được cử đi truyền lời mang tin tức trở lại, bên phía Thánh

miếu đồng ý tham gia cuộc đấu đỉnh phong.

“Một khi thua, họ sẽ không thể can thiệp vào Tiên sơn nữa, bởi vậy họ cũng

không dám sơ suất, toàn bộ mười một Giáng Thần giả nhất định sẽ đích thân

xuất chiến.”

Kỷ Linh Hàm hỏi: “Vậy bên ta sẽ phái ai xuất chiến?”

Chúng đệ tử đồng loạt nhìn về phía Thành ca, ánh mắt mọi người nóng rực như

lửa, muốn được kề vai sát cánh với Khương chưởng môn.

Thành ca vốn không xem trọng việc chọn tuyển thủ.

Dù sao trong trận quyết chiến này chắc chắn chính hắn sẽ là người tiêu diệt toàn

bộ đối thủ, đồng đội là ai cũng giống nhau.

Nhưng ngẫm lại, hắn đảo mắt, lại có chủ ý mới.

“Thế này đi, các ngươi công khai với bên ngoài, tung tin cuộc quyết chiến đỉnh

phong ra ngoài.”

“Hãy nói hai vị Cổ Thanh của Phi Tiên môn là Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh sẽ

xuất chiến, còn cần chín Cổ Thánh nữa.”

“Muốn tham gia, mau mau đến đây ghi danh.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.