Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2464



Cái từ tay sai này khiến vẻ mặt của hai mươi Giáng Thần giả trở nên vô cùng

khó coi.

Bọn họ giống như bị chạm đến điều cấm kỵ trong lòng vậy.

“Thứ đáng chết.”

“Chết!”

Trận chiến không hẹn đã bộc phát.

Người đầu tiên phát động công kích không phải hai mươi Giáng Thần giả,

ngược lại là người đơn sức yếu như Di.

Đối với trận chiến này, Thánh Hoàng cũng không xem trọng mấy.

Bởi vì năm Giáng Thần giả năm ấy đã chế ngự được Di, nay đối mặt với hai

mươi người, thật sự không thấy được tỉ lệ thắng đâu cả.

Chỉ là nàng lúc này cũng chẳng rỗi đâu mà quan tâm đến đồng đội nữa, bởi

nàng cũng rơi vào vòng bao vây rồi.

Mặc dù đám Giáng Thần giả vừa rồi chẳng nói câu nào với nàng, nhìn có vẻ

như không để ý đến nàng, nhưng khi trận chiến thật sự nổ ra thì cũng phái ra cả

năm tên chuyên môn “chăm sóc” nàng nữa.

Thánh Hoàng không chút do dự mở thánh giới Nhân quả của mình ra.

Cả hai nguồn linh ý và đạo tâm cùng thúc động, vung tay đã ngăn kẻ địch lại

bên ngoài, ổn định tình thế.

Nhưng một giây sau, nàng đã phát hiện kiếm của Hữu Tứ đã xuất hiện sau lưng

mình rồi.

Đây là chuyện không thể nào tưởng nỗi.

Suy cho cùng thì thánh giới của Thánh Hoàng cũng đã mở ra rồi, trong lĩnh vực

ấy, nàng hoàn toàn chính là nữ hoàng.

Ai có thể lặng thầm vào lĩnh vực của nàng, thậm chí còn vượt qua phòng chắn

tiên lực như kiểu truyền tống mà giết vào người nàng chứ?

Dù chăng có là Di cũng không thể làm được việc này.

Mà chuyện càng không thể tưởng hơn lại càng ở đằng sau.

Thánh Hoàng biết một kiếm này không hề đơn giản như thế, bởi vì khí tức củ

năm người đối diện này không thua kém gì Cổ Thánh cả.

Nhưng khi nàng vừa né mặt này tránh mặt kia, chủ hồn cũng đột nhiên chấn

động.

Thanh kiếm vừa rồi lại xuất hiện trong hồn hải của nàng không chút đạo lí.

“Đây chính là nguyên năng.”

“Không thấy trở ngại, trực tiếp đưa sự vật khác đến bất cứ nơi nào?”

“Khiến công kích kiếm thuật biến thành công kích thần hồn?”

Nàng chưa bao giờ gặp phải kẻ địch như thế cả.

Chuyện này đương nhiên cũng chưa đủ để khiến nàng phải tiến thoái lưỡng nan,

suy cho cùng thì nàng cũng từng là thiên hoa bản của vị diện mà.

Khi nàng rơi vào khổ chiến, Di ở một bên khác đã đổi thanh kiếm trong tay.

Không sai, sau khi hắn vung tay ra một bộ kiếm đạo thập tứ trọng thì hắn đã đổi

sang đao.

Đám người Hữu Nhất không hề kinh ngạc.

Khi một “sản phẩm thất bại” như Di năm ấy được chế tạo ra vốn đã có thiên

phú dùng tất cả các binh khí rồi.

Hắn dùng đao cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng khi một đao của Di vung lên, bọn họ cũng không nhịn được thầm mắng

trong lòng.

Bởi vì uy năng của một đao này hoàn toàn không thua gì kiếm đạo thập tứ trọng

vừa rồi, thậm chí còn có phần hơn.

Hắn không giống Khương Thành vừa vung tay là nguyên thuật hơn ngàn trọng,

nhưng tất cả các căn nguyên đều được có trong một đao đó.

Là người quan trọng nhất trong thể hệ huyền văn, cấp bậc cảm ngộ quy tắc của

hắn vượt qua tưởng tượng của bất kì ai, sự hiểu biết và vận dụng với huyền văn

lại càng vượt khỏi một kẻ lười nhác như Thành ca.

Sau một đao, mười lăm Giáng Thần giả bao vây hắn đã có ba người ngã xuống,

bốn người bị thương phải lui.

Bọn họ bị đánh đến mức khó thở, thậm chí còn không có cơ hội sử dụng công

kích nguyên năng và đạo nguyên nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực của Di căn bản không phải ở tầng lớp hiện

ra bên ngoài.

Đám người Hữu Nhất lúc này cảm thấy bản thân đang đối địch với cả thế giới

chứ không phải chiến đấu với một sinh linh nữa.

Mà thế giới đó chính là Thứ Tiên giới.

Một đao kia của Di không những chất chứa sự ảo diệu vô cùng thâm sâu của

quy tắc mà đồng thời còn có được sự gia trì của thế giới đó nữa.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu, hóa ra lần trước Di đã che giấu thực lực.

Chả trách hắn căn bản không cần ra tay lúc mình hấp thụ cánh hoa nguyên

năng.

Với thực lực thật sự của hắn, năm Giáng Thần giả nắm trong tay ngọc phù khi

đó chắc toàn bộ đã bị hắn giết rồi.

Chỉ là hắn nhịn mà thôi.

Chính vì để lần này thuận lợi vào Giáng Thần đài, có được cơ hội tiêu diệt toàn

bộ Giáng Thần giả.

Di như hổ lạc vào đàn cừu, giết mọi người liên tiếp bại lui.

Mặc dù bọn họ có thực lực cấp bậc Cổ Thánh, còn có thủ đoạn không nói lí như

nguyên năng, nhưng vẫn không cản được hóa thân của một thế giới.

Mỗi một người bọn họ đều có ngọc phù.

Ngọc phù có thể hấp thu công kích, phản kích ngược lại đòn tương tự.

Lần trước khi Khương Thành chiến đấu với Tả Thập Nhất chính là đối đầu với

đạo của đối phương.

Nhưng công kích tầng lớp này của Di thì ngọc phù của bọn họ cũng chả là gì cả.

Vừa mới lôi ra, ngọc phù chấn động lên như bị điện giật, vừa hấp thu công kích

đã tiêu tán, suýt chút lại lần nữa làm chính bọn họ bị thương.

Trong thời gian một khắc, lại có thêm bốn Giáng Thàn giả chết dưới đao của Di.

Hai bên nhìn có vẻ không giống như đối thủ cùng tầng lớp, căn bản không nên

chiến đấu với nhau.

“Tay sai chính là tay sai.”

“Không có hắn dẫn dắt, các ngươi chả là quái gì cả.”

Tràn cười dài của hắn đâm sâu vào tất cả các Giáng Thần giả ở hiện trường.

Nhưng vào lúc này, bọn họ ngoại trừ khổ sở chống chọi ra cũng không thể làm

được gì khác cả.

Hữu Nhất hiểu bây giờ không thể bỏ chạy, nếu không sau khi cục diện đổ vỡ,

bọn họ sẽ chết càng nhanh hơn.

“Tập hợp lại.”

Bọn họ vừa lượn đi, cố gắng thu thập ngọc phù của bảy người vừa bị giết lại

vừa gọi những người khác.

Muốn chống lại sự công kích này, bọn họ chỉ có thể tập hợp tất cả các ngọc phù

lại, lại lần nữa hợp thành Hộ Tâm kính.

Kể cả năm người vây công Thánh hoàng, mười tám ngọc phù đồng thời hợp lại

với nhau.

Thoáng chốc một lưu quang lóe qua, một Hộ tâm Kính màu trắng bạc nghênh

gió mở ra, che chở mười ba Giáng Thần giả may mắn còn sống vào trong.

Còn về Thánh Hoàng ở kia, bọn họ đã không rảnh mà bận tâm đến nữa.

Công kích của Di lại lần nữa tiến đến.

Lần này hắn không thể giết chết được bất kì ai trong đó nữa, bởi vì tấm Hộ Tâm

kính kia giống như một mặt trời, không những hấp thu lấy công kích của hắn,

thậm chí đến bản thân hắn cũng bị hút lấy.

Vì để thoát khỏi lực hấp dẫn ấy, Thánh Hoàng không thể không thu lại thánh

giới, thu lại khí tức để tránh bị nó tiếp tục nhắm đến.

Nhưng Di thì lại không làm như vậy.

Hắn vẫn tiếp tục công kích, giống như vốn không lo lắng những công kích này

tiếp sau đó sẽ bị đánh ngược lại mình vậy.

Bởi vì sau khi Hộ Tâm kính này bị Khương Thành lấy mất ba mảnh thì đã có lỗ

hổng, vốn không phải ở trạng thái vẹn toàn.

Sự điên cuồng công kích của hắn cuối cùng cũng đã thu được hiệu quả.

Lại thêm hai Giáng Thần giả bị công kích xuyên qua lỗ hổng của Hộ Tâm kính

đánh vào, thân thể bị hủy diệt.

Chính vào lúc này, Hộ Tâm kính đột nhiên lóe sáng lên.

Công kích vừa được Di đánh ra đột nhiên phản kích ngược lại.

Công kích kinh thiên ấy thoáng chốc đã bao trùm lên người hắn.

Cho dù là Hữu Nhất hay là Tả Lục, tất cả các Giáng Thần giả đều nhìn chằm

chằm vào hứng đó, trong ánh mắt thậm chí còn có những tia máu đỏ.

“Chết!”

“Hắn phải chết!”

Sau khi con sóng kinh khủng đó dần tản đi, bọn họ không còn nhìn thấy bóng

dáng của Di, chỉ còn nhìn thấy mũ quan bay giữa không trung.

Còn chưa đợi đến khi bọn họ mừng rỡ thành tiếng thì trong mũ quan đó lại từ từ

hiện ra một bóng dáng.

Không phải là Di thì còn là ai nữa chứ?

“Sao lại như thế được?”

Tiếng hét chói tai của Tả Nhị vang lên, mang theo sự không cam tâm vô kể.

“Dường như các ngươi đã quên rồi, ta cũng có một thần khí.”

Di vô cùng thong thả lấy mũ quan lại, đội lại lên đầu mình, thậm chí còn chỉnh

lại một chút.

“Không thể tiếp tục như vậy được.”

Hữu Thất tâm còn chưa tĩnh lại, trong mắt dần dấy lên một quyết định.

“Chỉ có thể dùng chiêu đó thôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.