Đối mặt với một biến cố lớn như vậy, mười tám Giáng Thần giả cuối cùng cũnghiện thân, thần sắc bình tĩnh không hề có chút kinh hoàng.Sở dĩ là vì vậy là bởi bọn họ không bị tổn thất lớn bao nhiêu.Tiên Sơn bị đánh vỡ giống như nhà cao tầng sụp đổ, một kiếm chém xuống làtan tành, cát bụi bị gió lốc cuốn đi mất tăm mất dạng.Thứ còn lại chỉ có mười hai lốc xoáy màu xám, bọn nó bay lơ lửng ở những nơikhông giống nhau, nhìn có vẻ rất cổ quái.Có ba lốc xoáy có màu nhạt đi rất nhiều, đặc biệt là cái ở giữa đã sắp bị tản đirồi, trông có vẻ như một đó hoa sắp mục nát thành bùn đất.Nếu như cảm nhận kỹ thì sẽ nhìn thấy được những mảnh vỡ ngọc phù của HộTâm kính ở bên trong, chỉ là bị mây mù xám xịt che lại mà thôi.Thánh Hoàng chú ý thấy giữa lốc xoáy và Thiên Phong thạch kia đều có mộtđường ống thoắt ẩn thoắt hiện.“Đó là thân hoa.”Giọng nói của Di vang lên kề bên tai.Hắn đứng sừng sững trên không, vốn không có ý đuổi cùng diệt tận.Nhưng khi nhìn thấy những lốc xoáy như nụ hoa dần dần mở ra, lộ ra từng cánhhoa.Sau đó lại giống như bị một cơn gió cuốn đi, cánh hoa bay phất phơ về phíanhững Giáng Thần giả.Ngoại trừ mười tám Giáng Thần giả có ngọc phù ra, Tả Tam và Hữu Thất trướcđó bị Thành ca thắng được ngọc phù cũng đã hiện thân.Khi cánh hoa đầu tiên chạm phải bọn họ, nó lập tức biến mất không dấu vết.Còn khí tức của những Giáng Thần giả kia thì lại trở nên mạnh lên rất nhiều.Theo đó từng cánh hoa nhập vào cơ thể, mỗi một người bọn họ giống như thayda đổi thịt, khí thế tăng mạnh.Thánh Hoàng tuy chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế nhưng cũng hiểu đâychính là thời kì mấu chốt của đối phương.Nàng nhìn Di ở bên cạnh mình một cái, có phần tò mò không biết vì sao hắncòn chưa ra tay.Cho dù những cánh hoa đó đã định thuộc về Giáng Thần giả, cũng có thể nhâncơ hội lúc bọn họ hấp thu mà trực tiếp công kích bọn họ chứ.Nhưng Di dường như không thèm làm điều đó.Hắn vẫn chắp hai tay sau lừng, đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn rảnh rỗi phổcập kiến thức cho Thánh Hoàng.“Hoa nguyên năng, đây chính là lí do bọn họ vẫn luôn ở đây.”Thánh Hoàng sớm đã nghe hắn nhắc đến nguyên năng rồi, nghe thấy thế thì nói:“Thiên Phong thạch thăng cấp nguyên năng của bọn họ?”“Phải, cũng không phải.”Di hờ hững nói: “Thiên Phong thạch vốn không có nguyên năng, cần có một nơiđể cắm rễ, tác dụng chủ yếu của nó là chuyển hóa và khống chế.Thánh Hoàng lập tức hiểu ra.“Ý của ngươi là, Thiên Phong thạch hấp thu năng lượng của pháp tắc thứ bamsau đó chuyển hóa thành năng lượng mà nguyên năng cần?”“Không.”Di phất tay áo phải, lắc đầu ngón tay.“Pháp tắc vốn cũng chẳng có năng lượng, sở dĩ pháp tắc mạnh là vì NguyênTiên giới mà nó ở vốn rất lớn.”“Thứ Thiên Phong thạch hấp thu chính là thế giới căn nguyên căn bản củaNguyên Tiên giới.”Một tâm thái trời sập cũng không kinh ngạc như Thánh Hoàng mà cũng khôngnhịn được tỏ ra vẻ bị chấn động.Bởi vì chuyện này quá lớn.Nếu như xem Nguyên Tiên giới là một con người, ví dụ như một tiên nhân, vậyvị diện này chính là cơ thể của hắn, pháp tắc thiên địa là đạo của hắn, ý chíThiên Đạo chính là ý thức của hắn…Mà thế giới căn nguyên chính là trái tim của hắn.Vị diện này khi vừa mới bắt đầu chính là phát triển từ thế giới căn nguyên màra.Không có nó, Nguyên Tiên giới hoàn toàn không thể tồn tại.Thiên Đạo cũng chỉ là lầu các không, giống như ý thức không có cơ thể, khôngmất bao lâu sẽ hoàn toàn tiêu vong.Hơn nữa căn bản sẽ không xuất hiện kỷ nguyên thứ tư nữa.Tất cả mọi thứ thế là kết thúc.“Bọn họ… sao có thể làm được chuyện này?”Trong tuyến thời gian Khương thành trải qua lần tranh đoạt Thần vị, dã tâm lớnnhất của Thánh Hoàng cũng chỉ là lấy Thiên Đạo về làm của mình, nàng chưatừng nghĩ đến việc sẽ hủy đi thế giới căn nguyên.Đương nhiên, đó là chuyện vốn không thể làm được.“Thế giới căn nguyên không phải được Thiên Đạo và pháp tắc thiên địa bảo vệsao?”“Đó chắc là thứ tồn tại trung tâm nhất, bất cứ ai cũng không thể chạm đến đượcnhỉ?”Thế giới căn nguyên không giống với Huyền giới, còn có hóa thân là A Linh,thế giới căn nguyên của Nguyên Tiên giới chưa từng hiện thân bao giờ.Di nhìn những cánh hoa không ngừng nhập vào trong những Giáng Thần giả đó,thần sắc cơ bản không hề thay đổi.Hắn đến Giáng Thần đài không phải vì sứ mệnh vĩ đại là giải cứu Nguyên Tiêngiới, mà là vì để bản thân mình có thể có được sự giải thoát.Là một “sản phẩm thất bại”, hắn không muốn nhìn thấy bất cứ một Giáng Thầngiả nào tiếp tục sống để tránh thế gian này còn có sự tồn tại có thể ràng buộcmình, chỉ có vậy thôi.“Thiên Phong thạch rất đặc biệt.”Hắn chầm chậm nói: “Bản thân nó tuy vốn chẳng có uy năng gì cảm nhưng nócũng không thể bị hủy hoại, nó có thể cắm rễ ở bất cứ nơi nào như một hạtgiống không sợ môi trường khắc nghiệt vậy.”“Chỉ cần cho nó một vùng đất để dựa vào thì nó có thể đơm hoa kết quả.”Thánh Hoàng bừng tỉnh ra.“Vậy nên Nguyên Tiên giới trở thành chất dinh dưỡng của nó, cuối cùng thì cóngọn Tiên Sơn kia? Rồi sau đó lại thành toàn cho đám Giáng Thần giả?”“Không sai.”Di gật đầu.“Đối với bất cứ một vị diện nào mà nói, Thiên Phong thạch chính là sự uyhiếp.”“Nhưng nó vốn không có cơ hội để tiếp cận thế giới căn nguyên.”“Thiên Đạo và pháp tắc thứ ba quả thực đang bảo vệ hạch tâm của thế giới, lạithêm vào Bà Sa Ngọc Nhân cũng luôn không lơ là cảnh giác, nó chỉ có thể hấpthụ chút ít năng lượng bên ngoài, không có cách nào tiến thẳng đến hạch tâm.”“Mãi cho đến lần trước, đạo ấn của những Chính Thần rót vào một ít sức mạnhtrong Thiên Phong thạch, nó vì thế mà lừa được sự cản trở của Thiên Đạo, thậtsự tiến vào thế giới căn nguyên…”Thánh Hoàng xem như đã hiểu ra được liên minh Thần đạo năm đó đã đồng ýđiều kiện gì rồi.Hóa ra Giáng Thần đài thật sự chất chứa một âm mưu kinh thiên động địa.Không phải vì để khống chế đám Chính Thần kia, mà là vì để có thể rút đượcmệnh mạch của Nguyên Tiên giới.“Khi đó tại sao ngươi lại không ngăn cản bọn họ?”Di nhún vai: “Thứ nhất, liên minh Thần đạo sẽ không nghe theo ta. Thứ hai, khiđó ta không thể sang đó được, xuất hiện thì sẽ bị Thiên Đạo giết.”“Thứ ba, ta không quan tâm.”Thánh Hoàng không biết hắn không quan tâm là không quan tâm sự sống chếtcủa Nguyên Tiên giới hay là không quan tâm đám Giáng Thần giả sẽ trở nênmạnh bao nhiêu nữa.Hoặc có lẽ là có cả hai.mà cũng vào lúc này, hai mươi Giáng Thần giả cũng đã hấp thụ xong hoàn toànnhững cánh hoa đó.Nhìn Di ở phía đối diện, hai mươi người cũng chẳng có gì gọi là lớn lao.Khi trong tay nắm ngọc phù, mỗi người cũng tế ra binh khí của mình.Lòng bàn tay phải từ từ hiện ra một tinh thể có đến mấy trăm mặt, cũng khôngbiết là bảo vật gì.Mỗi lần tinh thể đó xoay, Thánh Hoàng có thể cảm nhận được đối diện mìnhnhư có từng cặp mắt khác nhau vậy, trông quỷ dị vô cùng.“Thật ra bọn ta biết ngươi và Khương Thành là cùng một bọn, sớm đã chờngươi đến đây nạp mạng rồi.”Tả Ngũ cười lạnh nói: “Vừa rồi không ra tay sẽ trở thành sai lầm lớn nhất cuộcđời này của ngươi.”Tả Thập nắm chặt loan đao trong tay, nói một cách cay nghiệt: “Một tên phảnbội như ngươi cả đời này chỉ là một sản phẩm thất bại mà thôi.”“Cho dù ngươi không đến tìm bọn ta, bọn ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”“Nói xong chưa?”Di nhếch mép, hắn vốn không có ý định đấu võ mồm.“Đám tay sai các ngươi cũng nên lên đường rồi.”