Nghe thấy câu này, Di chẳng những không tăng cường thế công mà trái lại còndừng tay.“Ồ? Các ngươi vẫn còn tuyệt chiêu?”Hắn cực kì thích thú mà nhìn mười một tên Giáng Thần giả cuối cùng đang nấpsau Hộ Tâm kính, giống như hổ như sói đang nhìn bầy cừu.“Ta đây cũng muốn mở mang tri thức một chút, xin mời!”Khoé miệng hắn treo nụ cười mỉm, đó là thứ mà thực lực mang lại.Lúc này, năng lực của hắn trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.Trong khi đó, đám Giáng Thần giả trước mắt vừa vung tay kết ấn, vừa điềukhiển Hộ Tâm kính không còn trọn vẹn bắn xuống phía Thiên Phong thạch.Ngay khoảnh khắc thần khí va chạm với hòn đá nọ, đất trời đột nhiên chấn độngmãnh liệt, pháp tắc thứ ba vốn cuồn cuộn không dứt bỗng nhiên đóng băng ngaylập tức.Thậm chí đến cả sự tồn tại như Di cũng khẽ rung rinh.Dường như mọi thứ bỗng cùng đứng im.Mãi đến khi có một bóng dáng yểu điệu từ từ bay lên khỏi phiến đá thì tất thảymới sống động trở lại.Sức mạnh của pháp tắc thứ ba giống như một sợi tơ mảnh, lượn lờ quấn quanhcơ thể nàng.Nàng mặc bộ váy lụa mỏng màu trắng, dáng người thướt tha, mang theo ý vịhuyền diệu khó tả, làm người ta hoài nghi nàng có thể xuyên không bất cứ lúcnào, đến tận một vùng đất vô định.Dung nhan nàng xinh đẹp tới mức không thể tìm ra một chút tỳ vết.Gương mặt lãnh đạm để lộ nét trang nghiêm, thần thánh bất khả xâm phạm.Đôi mắt vô cảm kia tựa như ẩn chứa vạn đạo chi cực, thiên địa chi cơ, hoàn toànkhông thể tưởng tượng đó là thần thái mà chúng sinh có thể sở hữu.Thánh Hoàng không nhận ra nữ nhân này.Nhưng từ ngón tay ngọc đang cầm thanh phong lóng lánh dài ba thước, nàngvẫn cảm nhận được một làn khói lửa.Bởi lẽ mạch máu màu xanh trên mu bàn tay để lộ một loại sức mạnh không ănnhập với thần tính, mà đốt ngón tay có phần trắng bệch lại càng ẩn giấu sắc tháisâu trong nội tâm nàng.Di gọi tên nàng.“Thu Vũ Tuyền?”Trước đây hắn chưa từng gặp Thu Vũ Tuyền trực tiếp, nhưng đã biết đến nàngtừ lâu, thậm chí còn quan sát và nghiên cứu về nàng một lần.Song hắn thực sự không ngờ rằng Thu Vũ Tuyền sẽ xuất hiện ở đây, vào lúcnày.Tuyệt chiêu cuối cùng của đám Giáng Thần giả chính là nàng?Di không biết rằng cùng lúc này, có rất nhiều người khác cũng đang hô lên cáitên này.Thật ra Minh Tổ, Thượng Huyền Cổ Thánh, Hư – những người đang tham giakhiêu chiến ở cửa phá giới – đều ở trong không gian của Thiên Phong thạch.Đương nhiên, còn có cả Khương Thành.Trong thời gian qua, hắn vẫn luôn bận tiến hành thí luyện “con đường vàngkim”.Với hắn, đây chính là một trò chơi mở rộng địa bàn, song địa bàn càng lớn thìtinh lực hắn phải hao phí càng nhiều hơn nữa, không thể nằm qua cửa như lúcđầu.Lúc này hắn đã qua ba cửa, đỉnh cấp linh mạch không tăng là bao, vẫn chỉ làngũ giai.Tuy nhiên, địa bàn đã mở rộng ra mấy chục ngàn dặm, bên trong địa giới củahắn cũng xuất hiện linh thú tứ giai.Quan trọng nhất là đạo tâm của hắn đã tăng lên hai lần.Thậm chí Thành ca còn có dự cảm rằng bản thân mình đang cách cội nguồn đạonguyên không xa nữa.Trong khoảng thời gian thí luyện, Khương Thành cũng càng ngày càng khẳngđịnh suy đoán trong lòng mình – Lần thí luyện là để học được cách làm mộtThiên Đạo tử tế.Địa bàn mà mình ở tương đương với một vị diện nho nhỏ.Việc Thiên Đạo phải làm chính là không ngừng làm vị diện của mình lớn mạnhlà tránh để các vị diện xung quanh thôn tính.Nâng cao đẳng cấp của vị diện, làm cho sinh linh trong vị diện trở nên mạnhhơn, đồng thời vẫn phải bắt chước Thiên Đạo, không thể trực tiếp can thiệp vàkhông được lên tiếng.Thiên Đạo vô hình vô chất, đương nhiên đám linh thú kia sẽ không nhìn thấy,không tiếp xúc hay bắt gặp mình.Trên thực tế, cùng với việc địa bàn mở rộng, không ngừng dùng đạo của mìnhđể phân chia linh khí bên trong, bình ổn và cân đối các loại tình huống, sự hiểubiết và trình độ vận dụng đạo tâm của Khương Thành cũng vô thức tăng lênchóng mặt.Nói thẳng ra là hắn đang không ngừng tích lũy điểm kinh nghiệm.Trong thời quan qua, hắn cũng cảm nhận được sự dao động dữ dội ở vị diệnnày.Ngay sau đó, hắn phát hiện bầu trời bỗng như thuỷ tinh vậy, vỡ thành vô sốmảnh.Khi những “mảnh thuỷ tinh” biến mất giữa không trung, cảnh tượng hiện ratrước mắt hắn không còn là trời xanh mây trắng trước đó, mà là một không gianxa lạ đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.Bên trong không gian này là các khối lập phương không đều nhau, hoặc trôi nổi,hoặc chìm, màu sắc kích cỡ không giống nhau.Xung quanh các khối lập phương ấy, có thể thấy những đường nét thẳng tắpmảnh dẻ đan chéo dọc ngang.“Gì thế này?”“Đây chính là diện mạo thực sự của không gian thí luyện thuộc về ta ư?”Thật ra đây là phần bên trong của Thiên Phong thạch.Chỉ là sau một lần bị Giáng Thần giả đánh bằng Hộ Tâm kính thì nó đã phátsinh một vài dị biến.Rất nhanh sau đó, sự tập trung của Thành ca lại được đặt lên bầu trời vừa bịđánh vỡ tan.Qua “màn trời”, hắn thấy ở bên ngoài là Di và Thánh Hoàng, mười một tênGiáng Thần giả còn sống sót, cũng bắt gặp Thu Vũ Tuyền vừa mới lên sàn.Tuy chưa biết chân tướng ra sao nhưng chỉ cần ngẫm nghĩ đôi chút, hắn đã gầnnhư đoán được đại khái.“Cuối cùng Di cũng tấn công Giáng Thần đài rồi sao? Thánh Hoàng đang làmgì ở vũng nước đục này đây?”“Cả Thu Vũ Tuyền nữa, sao lại xuất hiện ở đó nhỉ?”Dĩ nhiên Thành ca rất muốn tham gia vào mấy vụ cao thủ tụ tập như này.Song hắn cũng hơi lo lo, ngộ nhỡ mình ra ngoài rồi không thể tiếp tục thực hiệncuộc lịch luyện “con đường vàng kim” thì sao.Nghĩ đến chuyện có thể dễ dàng đạt được hàng chục tỷ năm đạo, vả lại nếu sảnsinh ra đạo nguyên, có cơ hội trở thành Cổ Thánh thực thụ, hắn cảm thất lần nàymình nên đứng hóng hớt thì hơn.“Ít người thế này, cho dù ca có ra ngoài làm màu thì cũng chẳng có bao nhiêungười biết, cứ như áo gấm đi đêm.”“Sân khấu nhỏ, chẳng đáng để ca ra tay.”Giống như hắn, lúc này đám người Hư, Minh Tổ, Thượng Huyền cũng đã tỉnhlại sau chuyến lịch luyện của riêng mình, nhao nhao ngẩng đầu nhìn ngó.Song ngoài họ ta thì không ai cảm nhận được họ, căn bản không biết họ đangtập trung quan sát.“Các ngươi trông mong nàng sẽ đánh bại ta?”Đao trong tay Di được thu vào một cách thong thả.Hắn không phải kẻ khinh người, song sự chênh lệch giữa hắn và đối thủ trướcmắt thật sự khá lớn.Hắn biết Thu Vũ Tuyền có Vô Đạo kiếm.Nhưng vậy thì sao nào?Trước mặt cường giả ở đẳng cấp như hắn, Thiên Đạo chí bảo chẳng đáng để vàomắt.Đến cả Cổ Thánh còn chưa phải là kẻ địch ngang tầm hắn, cho dù Thu VũTuyền nghịch thiên thế nào thì nàng cũng chẳng thể ngăn được hắn chỉ bằng vàichiêu.Lúc này, điều khiến hắn hiếu kỳ lạ lại là một chuyện khác. Tại sao Thu VũTuyền lại đến chung với đám Giáng Thần giả kia, hơn nữa lại còn vui lòng giúpđỡ chúng?Hai bên có điểm chung nào sao?Thật ra Khương Thành đang bận “ngồi ghế VIP” hóng cuộc vui ở Thiên Phongthạch cũng rất tò mò về vấn đề này.Nhìn bóng lưng của Thu Vũ Tuyền, đám người Hữu Nhất đều cảm thấy an tâmhơn rất nhiều.Như thể bóng lưng mảnh mai kia có thể gánh vác mọi thứ vì bọn hắn.Nhìn Di bên đối diện, hắn nở nụ cười thần bí.“Thật ra ngươi cần phải biết nàng là ai.”Di hơi ngẩn ra, chợt mở to mắt một cách khó tin.“Nàng là người thứ tư?”Hữu Nhất gật đầu một cách đắc ý.“Đúng, nàng là người thứ tư, cũng là thần cuối cùng được tạo nên.”