Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2462



Tiên Võ châu là nơi Di hạ lệnh nới lỏng.

Mà Thiên Lưu điện lại là đạo trường của Lẫm Đế.

Bởi vì quan hệ giữa Lẫm Đế và Phi Tiên môn, vậy nên khi liên minh Thần Đạo

bị công kích, nơi này được bỏ qua.

Nhưng mà hiện nay thần đạo yếu đi, trong phạm vi vượt qua năng lực của bản

thân, vậy nên chỉ có thể nhượng bộ.

“Tiên Võ châu bên kia còn chứa những Chính Thần của Thiên Cung năm đó,

mấy người này phải tiêu diệt mới được.”

“Đúng thế, đám người này ở thời trước mang trên mình thiên mệnh, là con cưng

của vị diện, nếu để đó không quản thì e sẽ gây ra hậu hoạn to lớn.”

“Nhưng mà nghe nói Vô Định Cổ Thánh ở Tiên Võ châu đó rất mạnh.”

Vô Định Cổ Thánh là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ở đây cũng chưa

từng ai thấy hắn ra tay, đối với thực lực của hắn chỉ biết qua lời đồn.

“Người này dù có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một Cổ Thánh.”

“Giỏi lắm cũng chỉ ở tầm Thánh Hoàng mà thôi.”

“Ta ngươi đều là chúa tể, pháp tắc gia trì, hơn nữa nhiều Cổ Thánh liên thủ như

vậy, muốn giết hắn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.”

“Không sai, Vô Định Cổ Thánh tốt nhất là nên thức thời, nếu không thì đừng

trách chúng ta diệt trừ luôn.”

Cứ như vậy, bọn họ chia thành hai con đường lần lượt giết đến Thiên Lưu cung

và Tiên Võ châu.

Con đường đến Thiên Lưu cung do Viên Mông và Tuyệt Dương chúa tể dẫn

đầu.

Sau khi bọn họ giết đến Thiên Lưu cung, Lẫm Đế vừa phản kháng vừa thông

báo cho Phi Tiên môn.

Sau đó đám người Kỷ Linh Hàm, La Viễn và Lâm Ninh nhanh chóng đến.

Nhưng đối phương đương nhiên không để yên, thậm chí còn chụp mũ cho Phi

Tiên môn tội cấu kết với liên minh Thần Đạo nữa.

Bởi vì Phi Tiên môn không có Cổ Thánh, bọn họ vốn không kiêng kỵ lắm.

Thời khắc quan trọng, đám người Bạch Vô Khải của Huyền tộc và Lâm Ninh

cuối cùng cũng bức lui được đám người này.

Nhưng mà hai bên vốn có quan hệ bằng hữu cùng trận doanh vì lần rạn nút này

mà hoàn toàn mất đi.

Còn con đường công kích đến Tiên Võ châu lúc mới bắt đầu đã áp chế mấy vị

Thiên Đế mà đánh, như một đám chiến thần vậy.

Sau đó, Vô Định Cổ Thánh cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Đầu tiên là khuyên đám người dẫn đầu gồm mười mấy Cổ Thánh như Thanh

Sắc, Nguyệt Ảnh Hoàng dừng tay, sau đó thì bị đám người này chế giễu cho

một phen, cảnh cáo hắn nhanh chóng cút đi, nếu không sẽ xử lí luôn.

Rồi sau đó nữa, cuối cùng Vô Định Cổ Thánh cũng đã ra tay.

Thanh mộc trượng vừa huơ, mười mấy Cổ Thánh, mấy trăm Thánh Tôn mang

theo đến xâm phạm không những bị ép đẩy ra khỏi Tiên Võ châu, thậm chí còn

bị đẩy lui ra khỏi Nguyên Tiên giới, bay vào trong loạn lưu hỗn độn.

Lần ra tay này dọa cho đám Tâm Đế, Hồn Đế và Huyết Đế một phen.

Đó là Cổ Thánh và Thánh Tôn đó, trước mặt người này lại như không có chút

sức đánh trả, khó tránh quá đáng sợ rồi.

Hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng mà.

Đây là thủ đoạn cấp bậc nào đây chứ?

Di cũng thua xa hắn nhỉ?

Nghĩ kỹ lại, năm ấy khi Lăng ở Tiên Võ châu, bọn họ lâu lâu còn đến gây

chuyện nữa.

Nếu lúc đó Vô Định Cổ Thánh ra taym bản thân nào còn mạng nữa chứ?

“Đa tạ tiền bối ra tay tương cứu.”

“Năm xưa nhiều lần mạo phạm, mong được bỏ qua.”

Qua lần nương nhờ này, bọn họ đều đã tâm phục khẩu phục người này, hoàn

toàn yên tâm ở lại đây.

Sau khi chúa tể của năm suối nguồn không dễ dàng gì mới quay lại được Tiên

Võ châu, kiêng kỵ trận chiến này vô cùng nên cũng không dám tiến công Tiên

Võ châu nữa.

Sau khi tất cả mọi người đều tản đi, Di lâu này không xuất hiện tự dưng đến

trước mặt Vô Định Cổ Thánh.

Sự hội ngộ giữa sản phẩm thất bại thứ ba và sản phẩm thất bại thứ hai giống

như bằng hữu cũ tương phùng.

Bọn họ vốn quen biết nhau.

“Ngươi cũng đã ra tay rồi, chuyện này hình như không phù hợp với những gì

ngươi nói là ở ẩn không màng thế sự năm xưa nhỉ.”

“Sao, cuối cùng cũng rung động rồi, muốn làm chút gì hả?”

Nghe thấy Di dõng mồm lên chế giễu, Vô Định mỉm cười.

“Nếu như ngươi muốn ta cùng tiến công Giáng Thần đài, vậy thì không cần

phải nói nữa.”

Một câu nói này đã nói rõ ý muốn đến đay của Di.

Không sai, đưa Lạc Tiên đảo đi chinh phục Nguyên Tiên giới vốn không phải là

mục tiêu của Di.

Thứ hắn muốn chính là tiêu diệt đám Giáng Thần giả.

Chinh phục Nguyên Tiên giới chỉ là để chèn ép pháp tắc thứ ba, làm yếu đi thế

lực của Giáng Thần đài mà thôi.

Còn bây giới đã là thời khắc có thể ra tay rồi.

“Tại sao lại không chứ?”

“Ngươi cũng chán ghét đám người kia không phải sao?”

“Sự tồn tại của bọn họ đối với ta và ngươi mà nói từ đầu đến cuối đều là tâm

bệnh, không thể nào có được sự giải thoát.”

Vô Định lắc đầu, tâm trạng trở nên ảm đạm.

“Sứ mệnh của ta đã kết thúc rồi.”

“Còn về bọn họ sau này thế nào ta chẳng quan tâm.”

Di cảm thán nhẹ một tiếng: “Cho dù bọn họ hủy diệt Nguyên Tiên giới thì

ngươi cũng không quan tâm sao?”

“Nếu như bọn họ thật sự làm được thì ta cũng không thể ngăn cản.”

Vô Định cũng cảm thán một tiếng.

“Ta không thể giết chết bất cứ sinh linh nào, không giúp được cho ngươi.”

“Càng huống hồ gì ngươi đã có được sự giúp đỡ của Khương Thành bằng đủ

loại thủ đoạn, hà tất gì phải lôi kéo thêm ta chứ?”

Tuy hắn chưa từng xuất sơn, nhưng lại nắm rõ mồm một mọi chuyện xảy ra ở

ngoại giới.

Khương Thành giết chết Tả Thập Nhất, vào Giáng Thần đài trông có vẻ chỉ là

chuyện tình cờ.

Nhưng trên thực tế lại là chuyện hiển nhiên.

Từ sau khi Phi Tiên môn bị lừa lên chuyến xe của Di, Khương Thành đã định sẽ

có cọ sát với Giáng Thần đài rồi.

Với năng lực của hắn chắc chắn cũng sẽ khiến đám Giáng Thần đài loạn nhào

lên.

Đây chính là thời cơ mà Di vẫn luôn chờ mong.

Hắn đến tìm Vô Định Cổ Thánh chỉ vì mong có được một đồng đội, như vậy thì

sẽ ổn định hơn chút.

Chỉ đáng tiếc, Vô Định chung quy vẫn không bằng lòng xuất sơn.

Thế là cuối cùng chỉ có Di và Thánh Hoàng, hai người xuất hiện ở Giáng Thần

đài.

Còn về Thánh Hoàng vì sao lại can dự vào chuyện này, chỉ là vì nàng có hứng

thú với Giáng Thần giả mà thôi.

Không giống với Thành ca lúc đến nhìn thấy biển hoa và hồ, thứ bọn họ nhìn

thấy chỉ là một Tiên sơn nằm ở một hòn đá lớn.

Cùng với đám Giáng Thần giả ngồi thiền trên các vị trí không giống nhau trên

Tiên sơn.

“Đó chính là Thiên Phong thạch?”

“Không sai.”

Di gật đầu, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi muốn thôn phệ Thiên Đạo để khiến

bản thân mạnh lên, chỉ dựa vào ý chí của bản thân thôi thì không thể làm được.”

“Nhưng khi có được sự giúp đỡ của Thiên Phong thạch thì lại có thể.”

Hắn trông có vẻ chẳng mong gì việc có được bảo vật tuyệt đỉnh Thiên Phong

thạch đó.

Suy cho cùng thì mục đích của hắn thật sự chỉ là đám Giáng Thần giả mà thôi.

Mục tiêu đầu tiên bị hắn nhắm đến lại không phải là bất cứ một ai trong đám

Giáng Thần giả, ngược lại lại là ngọn Tiên sơn đó.

Di giống như hiểu rõ ý nghĩa của ngọn Tiên Sơn đó với đám người này.

Khi kiếm rút ra chẳng chút động tĩnh gì.

Cả ngọn Tiên sơn lại rúng động, tách rời ra như thiên tai ập đến.

Vị diện to lớn tan nát.

Theo đó là sự vỡ toạc và hủy diệt của không gian.

Vô số âm thanh rạn nứt len lỏi mỗi ngóc ngách.

Khoảnh khắc Tiên sơn bị hủy giống như không gian bị nuốt mất vậy.

Vô số sinh linh từ trong đó lộ ra, nhưng bọn họ vốn không dừng lại ở Giáng

Thần đài bao lâu.

Mà như bị đại hồng thủy cuốn lấy, xông vào một vùng không gian, sau đó tự

dưng bị đưa đến Nguyên Tiên giới bên ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.