Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2453



Bồ Trọng và Kính Tà vốn còn muốn kéo dài thời gian thêm một chút.

Đối với bọn họ mà nói, trận tỉ thí này giống như chơi cho vui, căn bản không

cần phải phí sức.

Sở dĩ bảo Thu Vũ Tuyền đi dụ dỗ trọc ma cũng vì nhìn nàng chẳng ưa gì mấy

nên mới hãm hại nàng thôi.

Bây giờ xem ra mục đích này chắc đã đạt được rồi…

Nếu như còn không ra tay nữa thì Hư và Thượng Huyền Cổ Thánh e rằng sẽ rời

khỏi đội ngũ mất.

Hai người chỉ có thể không tình nguyện xách mông đứng dậy.

Bồ Trọng còn ở đó đánh giá thấp Thu Vũ Tuyền nữa kìa.

“Thánh Tôn đúng là không trông đợi được gì cả, chuyện dụ dỗ kẻ địch dễ dàng

như vậy mà cũng làm không được.”

“Chuyện được thì không có, phá hỏng chuyện thì lại dư sức.”

Kính Tà mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác mà oán tha.

“Phải đó, nàng có chết cũng không quan trọng, hại chúng ta chờ đợi ở đây hai

canh giờ vô ích mới có tội này.”

Lúc này, đến cả Minh Tổ không có dây mơ rễ má gì với Thu Vũ Tuyền cũng

nghe không lọt tai nữa.

“Đủ rồi, hai người các ngươi còn lèo nhèo nữa thì có thể cúp đuôi ở đây không

cần ra.”

“Gì mà đại bản doanh, căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Bỏ lại câu này, hắn là người đầu tiên bay ra khỏi đại bản doanh.

Cũng đã nói đến nước này rồi, sáu Cổ Thánh chỉ có thể cùng nhau hành động.

Sau khi bọn họ rời khỏi cứ điểm, rất nhanh đã gặp phải đợt tập kích của trọc ma.

Tuy đối diện chỉ có hai trọc ma nhưng sáu người chẳng hề dám có chút lơ là

nào.

“Cẩn thận.”

“Không được đơn đả độc đấu.”

“Chú ý phối hợp.”

Là Cổ Thánh, một mình gặp phải trọc ma mà muốn toàn thây rút lui vẫn rất nhẹ

nhàng.

Nhưng muốn giết thì đâu dễ được vậy.

Sáu người bọn họ có thủ đoạn vô cùng, nhưng khi đối mặt với trọc khi thì làm

gì có thủ đoạn nào trị được đúng bệnh chứ.

Chỉ có thể cọ xát từng chút.

Vừa phải phòng tránh trọc khí xâm nhập vào cơ thể, còn phải phòng tránh việc

trọc ma bỏ chạy, trận chiến này đối với bọn họ mà nói thật mất sức vô cùng.

Cả quá trình giống như đi trên dây, cẩn thận từng li từng tí khống chế sự cân

bằng.

Sáu người cũng bận bịu cả hai tiếng, cuối cùng mới giết được hai trọc ma.

“Phù!”

Bồ Trọng và Thượng Huyền không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõng.

“Xem như đã giải quyết được rồi.”

“Vẫn xem như là thuận lợi.”

Hư vừa khôi phục hồn lực vừa cảm khái nói: “Không ngờ sáu người chúng ta lại

phối hợp ăn ý đến vậy, còn nhẹ nhàng hơn trong tưởng tượng của ta nữa.”

Minh Tổ luôn đối đầu với hắn há mồm, giống như muốn cùng hát chung một vở

kích với hắn vậy.

Nhưng cuối cùng lại nuốt vào lại.

Trận liên thủ chiến đấu vừa ròi hai người giúp đỡ nhau mấy lần, bây giờ cảm

thấy thật phức tạp.

Bạch Tiêu Cổ Thánh cũng phấn chấn hơn.

“Có thể giết được hai trọc ma nhanh như vậy, hơn nữa còn không ai bị thương

xem như là một kỳ tích rồi.”

Rất nhanh sáu người đã phân chia thi cốt trọc ma, đó là tài liệu cửu giai vô cùng

quý báu đấy.

Trận chiến này sáu người thu hoạch được không ít.

Kính Tà sau khi cất xương cột sống to lớn vào trong không gian trữ vật cũng

không giấu được vẻ hài lòng.

“Một trọc ma đã có thể thắng, giờ xử được hai trọc ma, lần này các ngươi nên

yên tâm rồi ha?”

Hư và Thượng Huyền tỏ ý chả yên tâm chút nào cả.

“Chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm một lượt nữa đi.”

“Trận tỉ thí tổng cộng ba ngày, để cho chắc thì vẫn nên giết vài con nữa là

ngon.”

Minh Tổ và Bạch Tiêu gật đầu.

“Cả người trọc ma đều là bảo vật, khó có khi chúng ta tụ tập lại được với nhau,

cũng xem như là cơ hội rồi.”

Bồ Trọng và Kính Tà nghĩ một chút cũng tỏ ý tán đồng.

Cứ như vậy sáu người lại lần nữa xuất phát.

Mà lần này, bọn họ mới bay đến trước chưa bao xa thì đã chạm phải Thu Vũ

Tuyền.

Tuyền muội thật ra đã sớm hồi phục lại trạng thái rồi, chỉ là sau khi trận chiến

với trọc ma vừa rồi kết thúc, nàng lại có được cảm ngộ sau đó.

Thế là ngay lúc ấy, tổ đội của bọn họ lại hội tụ lại với nhau.

Nhìn thấy nàng, sáu Cổ Thánh bị dọa cho một trận.

Sau đó Kính Tà là người đầu tiên nhảy ra.

“Ngươi vậy mà vẫn còn sống ư?”

“Giỏi lắm, nhà ngươi lại dám trốn ở đây ư?”

Lời của nàng còn chưa kịp nói xong, bởi vì nàng đã nhìn thấy thi cốt trọc ma

vẫn còn chưa kịp thu dọn xong.

Nhìn thi cốt to lớn lặng im kia, Bồ Trọng vốn còn đang định hỏi tội Thu Vũ

Tuyền kia cũng phải há mồm chữ O, lâu thật lâu cũng chưa thốt lên tiếng được.

Ánh mắt Minh Tổ nheo lại, trong lòng là nỗi không thể tin được.

Những thi cốt này hắn có thể dễ dàng nhận ra là của trọc ma thất giai.

Vậy thì câu hỏi đây - Hai trọc ma này sao mà chết?

Thượng Huyền Cổ Thánh đánh giá Thu Vũ Tuyền một lượt giống như nhìn thấy

quỷ vậy.

“Không phải là do ngươi giết đấy chứ?”

Thật ra đây là một câu hỏi ngốc nghếch dư thừa.

Thử thách của cửa phá giới ngoại trừ đội của bọn họ ra thì chẳng ai có thể vào

được.

Trọc ma cũng đâu thể đi tự sát.

Mà sau khi sáu Cổ Thánh bọn họ vào trong, toàn bộ quá trình đều hành động

cùng nhau.

Vậy đáp án đương nhiên chỉ còn lại một người rồi.

Thu Vũ Tuyền không thèm quan tâm đến bọn họ mà tự mình bắt đầu thu dọn thi

cốt của trọc ma.

Gần mực thì đen, nhận được bao lần Thành ca hun đúc, nàng cũng vô cùng xem

trọng chiến lợi phẩm, tuyệt đối không thể để kẻ khác rớ tay vào.

Nếu như là mấy canh giờ trước, mấy Cổ Thánh chắc chắn đều phẫn nộ.

Bồ Trọng và Kính Tà không chừng sẽ trực tiếp ra tay trừng phạt một Thánh Tôn

bất kính với Cổ Thánh như thế, để nàng biết được sao là trời cao đất dày.

Nhưng mà giờ đây, bọn họ lại chẳng hề dám chút nào.

Một mình giải quyết hai trọc ma, đó là khái niệm gì chứ?

“Chuyện này là không thể nào.”

Kính Tà đột nhiên khua tay múa chân hét lên.

“Tuyệt đối không thể nào.”

“Nàng chỉ là một Thánh Tôn, trong đó nhất định có vấn đề.”

Nàng không thể nào chấp nhận một người bị bản thân xem thường lại lợi hại

hơn bản thân mình gấp mấy lần.

Nếu đổi thành một mình nàng gặp phải hai trọc ma, chuyện duy nhất có thể làm

được đó chính là bỏ chạy.

Không may còn có khi bị thương nữa.

Nhưng Minh Tổ, Hồn Tổ, Thượng Huyền và Bạch Tiêu đều không nhìn nàng

cái nào.

Bốn Cổ Thánh ngầm chú ý trên người Thu Vũ Tuyền, vốn không làm phiền

nàng.

Mãi đến khi nàng thu dọn xong, Hồn Tổ mới nhịn không được mà mở miệng.

“Tiếp theo, chúng ta nên làm gì đây?”

Bồ Trọng tự cho mình là kẻ dẫn đội trầm giọng nói: “Ta không mấy tin vào

chiến tích của nàng, trừ khi nàng…”

Lời còn chưa nói xong, vốn Cổ Thánh đã rời khỏi chỗ cũ, bỏ qua hắn một cách

hoa lệ.

Bởi vì người mà Hồn Tổ hỏi ý kiến là Thu Vũ Tuyền.

Nhìn thấy bốn Cổ Thánh không đánh phát nào đã trực tiếp ra sau nàng, mặt Bồ

Trọng trở nên vô cùng khó chịu.

“Há lại có lí này?”

Bị mất mặt, hắn tức đến run người.

“Bọn họ thà theo một Thánh Tôn cũng không muốn cùng tiến cùng lui với

chúng ta? Đúng là không biết điều.”

“Đúng là càng sống càng chẳng ra sao mà.”

Kính Tà cũng bực tức, lại vừa đố kị.

“Dù sao thì trận tỉ thí này cũng thắng rồi, bọn họ muốn phí hơi phí sức thì kệ

đi.”

“Chúng ta quay về.”

Nói xong, hai người lại quay về hướng đại bản doanh.

Còn về Thu Vũ Tuyền và bốn Cổ Thánh, rất nhanh lại gặp phải trọc ma.

Lần này chỉ gặp phải một con, Thu Vũ Tuyền căn bản không thèm chào hỏi đã

xông lên.

Thượng Huyền và Bạch Tiêu vốn còn định bày trận, nhưng Hồn Tổ và Minh Tổ

thì không hẹn mà cùng cản bọn họ lại.

“Xem trước đi đã.”

“Xem thử nàng giết trọc ma như thế nào.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.