Ánh mắt Thượng Huyền Cổ Thánh và Bạch Tiêu đều nhìn sang Thu Vũ Tuyền.“Để hậu bối này trấn thủ đi.”Đại bản doanh đã bố trí pháp trận ẩn, tọa trấn ở đây đúng là nhàn.Không cần chủ động xuất kích, đối mặt với sự tập kích chưa biết trước của trọcma, sự nguy hiểm cũng giảm đi mấy lần.Theo như bọn họ thấy, thực lực của Thánh Tôn Thu Vũ Tuyền này yếu nhất,cũng chẳng mong gì nàng ra ngoài giết trọc ma, chi bằng để ở lại đây thôi.Đối với đề nghị này của bọn họ, Minh Tổ vốn không có ý kiến gì.Dù sao thì thử thách này cũng nhẹ nhàng giành chiến thắng, có sắp xếp saocũng được.Nhưng Bồ Trọng và Kính Tà lại lập tức phản đối.“Đùa gì vậy chứ?”“Là kẻ duy nhất ăn hôi ở đội chúng ta, lẽ nào lại để nàng ta nằm không hưởngthắng lợi?”“Trên đời này làm gì có chuyện hời dữ vậy chứ?”“Nàng cũng phải dốc sức.”Bọn họ nhìn chẳng ưa gì Khương Thành, nhìn Thu Vũ Tuyền cũng chẳng ưa gìmấy.Suy cho cùng thì thái độ khinh khỉnh của Thu Vũ Tuyền cũng đã đắc tội bọn họ.Hàng chân mày bạc của Thượng Huyền Cố Thánh khẽ nhếch lên.“Thực lực này của nàng có thể dốc được sức gì chứ?”Bồ Trọng liếc nhìn một phát, rất nhanh đã có chủ ý.“Hay là thế này, để nàng ra ngoài tìm trọc ma, sau đó dụ dỗ trọc ma về đại bảndoanh.”“Sáu người chúng ta ở lại đây chờ trọc ma dâng đến tận cửa chẳng phải sẽ tốthơn hay sao?”Nghe thấy kế hoạch này, đến cả Minh tộc hành sự trước nay chưa bao giờ sạchsẽ đến vậy cũng nhịn không được thầm thốt lên bốn chữ “đúng là vô sỉ” tronglòng.Để một Thánh Tôn ra ngoài tìm trọc ma là chuyện cửu tử nhất sinh đấy.Lại còn dụ dỗ trọc ma về, đây là chuyejn mà người có thể hoàn thành ư?Thượng Huyền Cổ Thánh và Bạch Tiêu Cổ Thánh còn muốn nói gì đó thì lạithấy Thu Vũ Tuyền không nói gì, trực tiếp cầm kiếm đi ra ngoài.Kính Tà hét lên nói: “Ngươi muốn đi đâu?”Thu Vũ Tuyền căn bản không để ý đến nàng ta.Tốc độ của nàng rất nhanh, không hề có chút do dự nào, chớp mắt đã biến mấttrong làn sương mù.Kính Tà cảm thấy rất mất mặt, nét mặt hiện rõ sự không vui.“Nhìn xem cái thái độ của nàng ta kìa.”“Ai không biết còn tưởng nàng ta là Cổ Thánh, chúng ta mới là Thánh Tôn nữađấy.”Mặt Minh Tổ không chút biểu cảm hỏi: “Nàng thế này xem như là chấp nhậnlời đề nghị khi nãy sao?”Bồ Trọng đắc ý nhún vai.“Không thì sao? Ngoại trừ chấp nhận ra nàng còn có sự lựa chọn khác à?”Thật ra hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, vốn còn tưởng Thu Vũ Tuyền sẽ chốnglại, lớn tiếng cự tuyệt cơ.Thật không ngờ lại nghe lời đến thế.“Vậy chúng ta thật sự thủ ở đây ư?”Hư theo bản năng nhìn bốn phía, rõ ràng không nhìn thấy Khương Thành nhưnglại có phần lo lắng không hiểu vì sao?“Chúng ta không thể chờ đợi ở đây mong chờ một Thánh Tôn được.”“Lỡ như nàng chết ở ngoài kia?”“Vì để chiến thắng, chúng ta buộc phải xuất động.”Hắn chẳng hề muốn thua.Lại càng tin tưởng năng lực tạo nên kì tích của Thành ca.Muốn thắng được người này thì phải cố hết mình.Nhưng những người khác lại không cảm thấy như vậy.Minh Tổ và Bạch Tiêu Cổ Thánh đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần rồi.Còn Bồ Trọng và Kính Tà tỏ vẻ thắng chắc rồi, không cần phải lo lắng.“Ngươi sốt ruột gì chứ, trận tỉ thí này có thời gian ba ngày lận mà.”“Cho dù Thánh Tôn vừa rồi chết ở bên ngoài, không mang về được trọc ma nàocũng không ảnh hưởng gì cả.”“Dù gì thì chỉ cần chúng ta giết được một trọc ma thôi cũng có thể thắng rồi,thời gian thoải mái mà.”“Ha?”Hư có hơi bị mấy người này chọc cho tức cười.Bọn họ lại tưởng Khương Thành không thể giết được một trọc ma nào ư?“Các ngươi khinh địch như vậy không sợ bị lật thuyền à?”“Nói thật cho các ngươi biết, thực lực của Khương Thành mạnh hơn bất cứ mộtai trong chúng ta rất nhiều lần.”“Hậu quả của việc xem thường hắn vô cùng nghiêm trọng.”Lời này của hắn nhận được sự tán đồng của Thượng Huyền Cố Thánh.“Không sai, người này tuyệt đối không được xem thường, vẫn nên dốc toàn lựclà tốt nhất.”Bồ Trọng căn bản không tin vào lời của bọn họ, chỉ xem như lời lớn tiếng hùdọa mà thôi.“Sáu Cổ Thánh đối mặt với một Thánh Tôn nhỏ nhoi mà phải dốc hết toàn lực?Các ngươi không sợ mất mặt nhưng ta sợ.”“Yên tâm đi, chúng ta thắng chắc rồi.”Khi bọn họ còn bất đồng ý kiến, Thu Vũ Tuyền rời khỏi đại bản doanh cuốicùng đã gặp phải trọc ma.Hơn nữa còn là hai trọc ma thất giai.Đối diện với đội hình này, nếu đổi thành những Cổ Thánh khác một mình đếncũng chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.Thực lực của trọc ma chỉ xuýt xoa Thánh Tôn, nhưng trọc khí thì khác.Nhưng Thu vũ Tuyền vốn không có ý rút đi, nàng càng không có ý định sẽmang hai trọc ma này về đại bản doanh.Từ lúc bắt đầu, nàng đã chuẩn bị việc dựa vào thực lực của bản thân để giảiquyết vấn đề rồi.Thánh giới của đạo Vô Đạo tản ra, nhưng mà trọc ma lại chẳng bị ảnh hưởng gì.Theo đó trong sương mù của kiếm đạo thập tứ trọng vạch nên vô số tinh hà, baotrùm lấy hai trọc ma đó.Kiếm đạo cắt trên người hai trọc ma vốn không phát ra nhiều tiếng.Chỉ sau hai giây ngắn ngủi, hai ngọn núi lớn trước mặt nàng đã trở thành cặn bã.Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.Chốc sau, cặn bã kia biến mất, hai trọc ma lại lần nữa xuất hiện không chútthương tổn nào.Thu Vũ Tuyền bình tĩnh thúc động căn nguyên kiếm mạnh mẽ.Mà lần này, căn nguyên đối diện với trọc mà như trâu đất xuống biển, không tạothành bất cứ sát thương nào.Dây dưa một hồi như vậy, hai trọc ma đã đến phạm vi mười trượng gần nàngrồi.Đối diện với một cục diện nguy hiểm như vậy, Thu Vũ Tuyền vốn không mất đisự bình tĩnh.Gương mặt xinh đẹp vẫn không mang chút cảm xúc nào, lạnh lùng như mộtcông cụ.Cơ thể của nàng đột nhiên có một làn ánh sáng huỳnh quang sáng lên.Ánh huỳnh quang đó nhìn có vẻ rất yếu ớt, nhưng khi hai trọc ma đánh đến cơthể nàng, móng vuốt sắc nhọn kia lại tự nhiên tan nát thành vô số đoạn.Nếu như Khương Thành ở đây, vậy hắn sẽ lập tức hiểu ra.Thu Vũ Tuyền đang sử dụng uy năng của Vô Đạo kiếm, chỉ có điều khônggiống với một kiếm chặt hai như bình thường, lần này nàng gần như đã thukiếm lại rất nhiều lần để hiệu quả của kiếm phủ quanh cơ thể mình.Lợi dụng Vô Đạo kiếm có lực công kích mạnh nhất trong số những Thiên Đạochí bảo mà thần kì tạo nên một lớp phòng ngự.Mà nàng khi làm tất cả điều này vốn không bị rơi vào trạng thái lạ thường nhưtrước kia, cũng không mất đi thần trí.Móng vuốt bị lớp huỳnh quang kia cắt đứt không còn sinh ra lại nữa.Thu Vũ Tuyền thở phào một hơi.Xem ra Vô Đạo kiếm vẫn có thể tiêu diệt được trọc ma.Trong thời gian sau đó, nàng mag theo tầng phòng ngự đặc biệt này xông đếnhai trọc ma.Đến được đâu, thân thể trọc ma tan nát đến đó rồi tiêu tán.Cả quá trình này không thể nói là nhanh, bởi vì phạm vi tầng ánh sáng huỳnhquang kia bao trùm quá nhỏ, hơn nữa hai trọc ma cũng có ý định chạy trốn,nàng phải tùy cơ chặn đường lui của bọn chúng.Cứ như vậy, sau hai canh giờ sau, nàng cuối cùng cũng giải quyết được hai trọcma.Sau khi thu lại tầng huỳnh quang đó, Thu Vũ Tuyền thở phào nhẹ nhõng.Trên trán nàng hiện lên những giọt mồ hôi, rõ ràng đã có hao phí nhất định.Nhưng chiến tích lúc này tạo ra của nàng đã được xem là kỳ tích rồi.Không kịp thì những tàn cốt trên mặt đất, nàng đã phải móc đan dược ra uống,ngồi thiền tại chỗ khôi phục trạng thái.Còn ở đại bản doanh bên kia, Hư và Thượng Huyền Cổ Thánh sau khi chờ cảhai canh giờ cuối cùng đã không thể ngồi yên được nữa.“Thế này thì lâu quá rồi.”“Nàng vẫn chưa trở về, xem ra đã gặp phải bất trắc rồi, chúng ta không thể lãngphí thời gian thêm được nữa.”