Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2454



Đối với thực lực của Thu Vũ Tuyền, thật ra bốn người vẫn có sự hoài nghi.

Suy cho cùng thì chuyện một Thánh Tôn đánh tay đôi xử đẹp trọc ma thất giai

là chuyện hơi vô lí.

Dù cho có bày ra trước mặt cũng khó tránh việc nghi ngờ phải chăng đã sai ở

đâu đó rồi.

Mà chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, bọn họ không thể không sáng mắt ra.

“Kiếm đạo thập tứ trọng!”

“Thật không ngờ được nữ tử này!”

Bạch Tiêu Cổ Thánh cũng là một cao thủ dùng kiếm lập tức kinh hô lên.

Mà ngay sau đó, nhận thức của bốn người hoàn toàn bị lật đổ.

Cách đánh lần này của Thu Vũ Tuyền rất đơn giản, chính là cải tiến từ trận

trước đó.

Vừa mới bắt đầu sẽ lợi dụng kiếm đạo thập tứ trọng để làm rã cơ thể trọc ma,

nhưng không phải tan rã toàn bộ, mà cố ý giữ lại một phần.

Như vậy thì khi trọc ma tổ hợp lại cơ thể sẽ có một phương hướng rõ ràng rồi.

Nhân cơ hội này, nàng thúc động “vòng phòng ngự huỳnh quanh” của Vô Đạo

kiếm, men theo vết thương của trọc ma mà đánh.

Bay đến đâu, vết thương ở đó sẽ xuất hiện nhưng chỗ trống.

Bởi vì toàn bộ đều bị Vô Đạo kiếm phá hủy hoàn toàn.

Bộ phận bị tan nát sau khi hóa thành trọc khí, trong nhất thời không thể tổ hợp

lại được.

Đồng thời, trường kiếm của Thu Vũ Tuyền làm dấy lên những vòng tròn, tầng

tầng lớp lớp.

Trọc khí tản ra kia không còn chịu sự khống chế nữa, toàn bộ đều hội tụ nhanh

chóng về hướng nàng, giống như phong bạo bị thu hút qua vậy.

Những trọc khí bị thu hút qua sau khi chạm phải huỳnh quang quanh cơ thể

nàng thì như tuyết gặp phải mặt trời, nhanh chóng tiêu tan.

Hiệu suất cao hơn trận chiến trước đó nhiều.

“Còn có thể được như vậy ư?”

Bốn Cổ Thánh nhìn Thu Vũ Tuyền chiến đấu với trọc ma trên không trung, đột

nhiên lại có một cảm giác kính ngưỡng đại lão.

Mặc dù đối phương chỉ là một Thánh Tôn.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được sao nàng có thể làm được rồi.

“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

“Trọc ma hoàn toàn bị nàng khắc chế rồi.”

Minh Tổ lắc đầu, giọng điệu nghiêm khắc lại nói: “Không những trọc ma, thực

lực bình thường của nữ nhân này cũng không thua gì chúng ta.”

Cũng vào lúc này, trong sương mù có hai bóng dáng vút ra.

“Không hay rồi, lại có hai con nữa.”

“Chúng ta cũng lên.”

Nói là cùng nhau lên, nhưng tác dụng chính của bốn người bọn họ chính là ngăn

cản hai trọc ma kia để Thu Vũ Tuyền có cơ hội ra tay.

Từ giờ phút đó trở đi, bốn Cổ Thánh đã cam tâm tình nguyện làm bổ trợ rồi.

Tầm khoảng một canh giờ sau, toàn bộ ba trọc ma đã ngã xuống hết.

Về hiệu suất diệt quái này, Minh Tổ và Bạch Tiêu Cổ Thánh phải bái phục sát

đất rồi.

Khi Thu Vũ Tuyền dừng lại ngồi thiền hồi phục lại, bọn họ bất giác đứng hai

bên trái phải như hộ pháp hai bên.

Thượng Huyền Cổ Thánh cười nói: “Đến giờ chúng ta đã giết được bảy trọc ma

rôi, lần này thì ổn định cả rồi.”

Hắn đã chứng kiến thực lực của Khương Thành ở Vân Ly tông, vốn còn lo

Thành ca sẽ lội ngược dòng.

Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn yên tâm rồi.

Bảy trọc ma, bên kia chỉ có một người, không thể vượt qua được rồi.

Nhưng Hồn Tổ thì lại không cho là thế.

Là tên tùy tùng từng theo Thành ca, hắn lập tức nhảy ra.

“Bảy con? Ta dám cá tên kia giết được bảy mươi con cũng còn sống nữa kìa.”

“Ta hiểu hắn quá mà.”

“Hơi không để ý một chút là sẽ bị hắn tạo kì tích ngay.”

“Chúng ta không thể cứ vậy mà qua loa được.”

“Coi đó.”

Minh Tổ xưa giờ đằm tính cũng nhịn không được liếc xéo hắn một phát.

“Ngươi đúng là càng sống càng chẳng ra gì mà.”

Bạch Tiêu và Thượng Huyền cũng không cho là vậy.

“Lẽ nào hắn còn mạnh hơn cả người này ư?”

“Bên kia nếu có thể giết được bảy con thì ta sẽ trực tiếp ăn trọc ma luôn.”

Hư rất muốn nói chuyện này thật sự chưa chắc đâu.

Nhưng lúc này Thu Vũ Tuyền cũng đã điều chỉnh xong, lần nữa nhấc kiếm lên.

“Đối phó Khương Thành tuyệt đối không được lưu tình, nếu không chúng ta sẽ

thất bại không còn nghi ngờ gì nữa.”

Cùng một lời nói, đổi thành nàng nói thì lại rất có sức thuyết phục, Minh Tổ và

Thượng Huyền, Bạch Tiêu hoàn toàn không có ý phản bác.

Thế là ngày tiếp theo, đội của bọn họ nhờ có Thu Vũ Tuyền công kích, bốn Cổ

Thánh kiềm chế, tiếp tục không ngừng tìm kiếm trong sương mù.

Thời gian trôi nhanh, thời hạn ba ngày vút cái đã qua.

Hôm nay, Khương Thành vừa thu hoạch xong mấy trọc ma cảm thấy có một lực

hấp dẫn từ bốn phương tám hướng đến.

Thời khắc tiếp theo, hắn đã bị truyền tống ra ngoài giữa quảng trường.

Nhìn ra xa, bốn bề vẫn còn mây mù bao bọc, đúng là chỗ lúc nảy.

Nhưng nơi đang ở lúc này còn có bảu cái cửa khác nhau nữa.

Mấy cái cửa này đứng chót vót mình nó ở bảy chỗ khác nhau, nhìn một phát là

biết trước sau trái phải cửa ngay, chênh lệch hẳn.

Nhưng mà Khương Thành cũng biết những cửa này chắc chắn có huyền cơ.

Bảy người Minh Tổ, Thu Vũ Tuyền cũng được truyền tống đến đây.

Nhìn bảy cái cửa, đám người Bồ Trọng và Kính Tà cũng coi như có hiểu biết,

biết đó là bảy hướng khác nhau mà những người sau đó sẽ vào tham gia thử

thách.

“Thế nào hả, chúng ta tổng cộng đã giết được bao nhiêu con?”

Hai người bọn họ ba ngày nay vẫn ở mãi trong đại bản doanh, chẳng đi đâu cả

nên còn chưa rõ chiến tích.

Sau Khi Thượng Huyền Cổ Thánh nhìn sang Thu Vũ Tuyền bằng ánh mắt bái

phục vô kể, lúc này mới từ từ giơ năm ngón tay lên.

“Năm con?”

Kính Tà còn có hơi không hài lòng.

“Khi chúng ta chia nhau ra đã giết được bốn con rồi, thời gian hai ngày sau mà

các ngươi chỉ giết được một con ư?”

Bạch Huyền Cổ Thánh như nhìn tên ngốc, thờ ơ nói: “Là năm mươi con.”

“Cái gì?”

Bồ Trọng và Kính Tà kinh ngạc.

“Năm mươi con?”

“Ôi trời, lại nhiều như thế ư?”

“Thế này sao lại làm được?”

Minh Tổ ngạo mạn nói: “Có Thu đại nhân ở đây, làm chuyện gì cũng không lạ

cả.”

“Hai người các ngươi ngày sau tốt nhất là tôn kính nàng một chút, nếu không

thì hậu quả tự chịu.”

Bồ Trọng và Kính Tà lóe lên vẻ phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã che đậy lại.

Bọn họ có thể tu đến Cổ Thánh đương nhiên không phải kẻ ngốc.

Từ thái độ của bốn người Minh Tổ và Thượng Huyền có thể nhìn thấy bọn họ

hoàn toàn phục Thu Vũ Tuyền rồi.

Thực lực của nữ tử này e rằng thật sự không dễ trêu vào.

Trêu vào không được Thu Vũ Tuyền nhưng lại muốn tìm lại thể diện, hai người

chỉ có thể chuyển mục tiêu đến Khương Thành.

“Ha, còn tưởng ngươi chết trong đó rồi chứ.”

“Thế mà còn sống để trở ra ư, xem ra ngươi cũng biết giữ mạng lắm.”

Kính Tà nhìn hắn một cách kì dị hỏi: “Không biết bọn ta có vinh hạnh được

nghe chiến tích vĩ đại của ngươi không?”

Thành ca căn bản không tức giận, ngược lại chỉ nhếch mép.

Sau đó hắn cũng giơ tay lên, nhưng mà chỉ giơ lên hai ngón.

“Hai con?”

Bồ Trọng bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.

“Ha ha ha, ngươi vậy mà cũng có thể giết được hai trọc ma thất giai ư?”

“Không phải nổ đó chứ?”

“Ngươi mà cũng có thực lực đấy ư?”

Thành ca cười tươi lắc đầu.

“Không phải hai con.”

“Lẽ nào lại là hai mươi con?”

Kính Tà cười khinh miệt một tiếng: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ư?”

“Ta tin.”

Hồn Tổ nhảy ra.

“Ta tuyệt đối tin.”

Trong lòng tên này đang thấy đã lắm, lẽ nào lại thắng Khương Thành trong trận

tỉ thí, hận không thể hát vang lên nữa kìa.

Chỉ có điều nghĩ đến thực lực của Khương Thành lại không dám thể hiện rõ ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.