Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2443



Thật ra Khương Thành hiểu rõ, kẻ có năng lực giữ vững cảnh giới Thánh Chủ ở

Hoán Đình giới thì chí ít ở bên ngoài cũng phải là Thánh Tôn đỉnh phong, thậm

chí có thể là Cổ Thánh.

Nhưng như thế thì sao?

Đâu phải hắn chưa từng tiêu diệt Cổ Thánh?

Hắn chỉ thấy hơi khó hiểu, mấy tên cao thủ hàng đầu lạ mặt kia chui ra từ đâu

nhỉ?

Chẳng lẽ bọn họ cùng sống ở ngọn “Tiên sơn” của Giáng Thần đài?

Rốt cuộc Giáng Thần đài muốn làm gì?

Hắn nhếch mép, cố ý nói: “Đúng là ta nghĩ vậy đấy, nhìn đi nhìn lại thì ngươi

cũng chỉ là một tên Thánh Chủ nhỏ nhoi.”

Thanh niên áo xám ở đối diện cười nhạt.

“Xem ra ngươi không muốn được chết một cách thoải mái đây mà.”

Cảnh giới bình thường của hắn đúng là Cổ Thánh, hắn cũng thực sự đến từ ngọn

Tiên sơn này, nhưng mà là một thế giới khác mà thôi.

Có thể nói, mỗi ngọn cây mỗi tảng đá ở ngọn Tiên sơn thuộc Giáng Thần đài

này đều là một thế giới.

Đối với một cao thủ có cùng đẳng cấp với hắn, vượt sang một giới khác không

phải chuyện hiếm hoi.

Suy cho cùng, mỗi giới thuộc Tiên sơn đều áp dụng Thiên Đạo và pháp tắc thứ

ba của Nguyên Tiên giới, và bản chất thì đều nằm chung một thế giới.

Thân là một Cổ Thánh, dù có bị áp chế xuống cảnh giới Thánh Chủ ở Hoán

Đình giới thì trên thực tế hắn vẫn có sức chiến đấu mà Thánh Chủ không thể

sánh kịp.

Dù sao đạo nguyên của hắn vẫn còn đó.

Nhưng hiệu quả có thể phát huy sẽ trở thành một phiên bản phá sản thôi.

Đám người Ngọc Lăng và Ngọc Canh ở đằng sau khua tay, lớn tiếng rít gào

thúc giục.

“Giết hắn đi!”

“Mau giết hắn!”

Về phần năm tên Nguyên Tướng cấp truyền thuyết và ba trăm Nguyên Tướng

cấp điện đường còn lại, quá nửa đang khoanh tay trước ngực, làm bộ hóng kịch

vui.

Dưới bầu không khí như vậy, tên thanh niên áo xám phía đối diện mở thánh

giới.

Còn Khương Thành lại mở đạo hải.

Sau khi thấy đạo hải, thanh niên áo xám vui mừng.

“Bị triệu hoán đến một trận lớn thế này, ta cứ tưởng kẻ địch giỏi giang lắm

chứ.”

“Tốn bao thời gian, hoá ra ngươi chỉ là một Đạo Thần cấp cao?”

Ba trăm tên đứng sau lưng hắn cười ồ lên.

“Chính mình còn chẳng là Thánh Chủ mà dám chê chỉ là Thánh Chủ nhỏ nhoi?”

“Kiếm đâu ra khẩu khí ấy thế?”

“Sớm biết vậy thì để ta lên sàn còn hơn, giết gà bằng dao mổ trâu à?”

Tiếng cười của bọn hắn rất lớn, cũng rất càn rỡ, nhưng trưởng lão Vân Ly tông

và đám Tiên nhân đang vây xem lại chẳng dám cười hùa theo.

Bởi vì bọn họ mới vừa tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Khương Thành và

Thu Vũ Tuyền, biết được Khương Thành mạnh đến thế nào.

Nếu có quyền chỉ huy, Ngọc Lăng chân nhân chắc chắn sẽ không muốn thấy

bọn họ đấu một chọi một với Khương Thành.

Nhiều người thế thì cùng xông lên đi!

Ngay sau đó, nàng thấy tên thanh niên áo xám ngã xuống.

Cú ngã thình lình xảy đến, vô cùng dứt khoát.

Mọi người cẩn thận cảm nhận một hồi, thực sự không cảm thấy chút sinh khí

nào, lúc này mới không thể không thừa nhận rằng đối phương đã chết thật.

Xoẹt!

Tiếng tra kiếm vào vỏ của Khương Thành phá vỡ sự yên lặng chết chóc ở hiện

trường.

Điều đó chứng tỏ thanh niên áo xám đã chết trong tay ai.

Song, chẳng có mấy người trong số họ hiểu rõ điều này.

Đa số họ vẫn chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra.

Vừa rồi đã đánh nhau ư?

Sao lại không nhìn thấy quá trình nhỉ?

Dù sao thanh niên áo xám kia cũng là một Nguyên Tướng cấp truyền thuyết, cứ

như vậy mà bị giết ư?

Trái với họ, sáu tên Nguyên Tướng cấp truyền thuyết còn lại đã nhìn thấy cả

quá trình giao đấu.

Nhưng bọn hắn cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Cho dù cảnh giới bị áp chế thì đạo nguyên vẫn còn đó, thánh giới cũng vậy.

Tại sao lại bị giết chết một cách dễ dàng như thế?

Người duy nhất ở đây có thể nhìn thấu đầu đuôi chính là Thu Vũ Tuyền.

Bởi vì nàng cảm nhận được sự dao động của linh ý.

Nhưng nàng cũng chưa hiểu vừa rồi Khương Thành làm gì để tiêu diệt kẻ địch

trong chớp mắt.

Dẫu sao nàng cũng chưa từng nếm trải đại chiêu gồm ba mũi của Khương

Thành.

Linh ý trực tiếp tấn công hồn hải, phối hợp cùng thiên hồn đã đủ nghiền nát đối

phương, tiếp theo thánh lực chuyển hoá thành hồn lực, dứt khoát đè nát chủ hồn

của kẻ thù.

Loại đấu pháp này không đòi hỏi quá nhiều thanh thế.

“Xem ra hắn đúng là một tên Thánh Chủ nhỏ nhoi mà thôi.”

Câu này lại được nói ra thêm một lần, nhưng không ai dám cười vang nữa.

Vì bọn họ đã phát hiện mình mới là một trò cười.

Hoá ra cách biệt thực lực giữa các Nguyên Tướng cấp truyền thuyết thật sự rất

lớn.

“Ta thực sự không thể tiếp tục đứng nhìn nữa!”

Hư - kẻ vừa tuyên bố đứng trung lập khi nãy bỗng nổi điên mà vọt tới bên cạnh

Khương Thành.

Rồi hét lớn với ba trăm Nguyên Tướng phía đối diện.

“Nhiều người như vậy bao vây một cá nhân, có còn thể diện nữa không? Thật

sự khiến người ta phải khinh thường!”

“Dù phải liều mạng để làm trái quy tắc triệu hoán thì ta cũng muốn bảo vệ lẽ

công bằng một phen!”

Năm tên Nguyên Tướng cấp truyền thuyết ở đối diện đưa mắt nhìn nhau, tất cả

đều tỏ vẻ khinh bỉ trước sự sốt sắng của tên lươn lẹo kia.

Song, bọn hắn quả thực không dám tiến lên truy sát.

Khi nãy, tên thanh niên áo xám chết quá nhanh, quá vi diệu.

Nhìn mà chẳng hiểu chuyện gì, ai dám tiếp tục tuỳ tiện động thủ?

Hoàn thành nhiệm vụ triệu hoán, nhận được phần thưởng thiên địa là tốt, nhưng

trả giá bằng cả tính mạng thì lợi bất cập hại.

Thấy vẻ sợ sệt của họ, Hư càng mạnh miệng hơn.

“Ai? Còn ai nào?”

“Hôm nay ta để lại những lời này, ai dám động đến Khương Thành đại ca, chính

là muốn đối địch với Hồn tộc của ta, ta là người đầu tiên nói không!”

Hai tay Thành ca ôm lấy Nhân Quả kiếm, cố ý lùi lại đến gần bên Thu Vũ

Tuyền.

“Nếu ngươi hăng hái như vậy thì ta sẽ cho ngươi cơ hội ra tay để thể hiện.”

“Tiếp sau đây, ngươi hãy giải quyết đám người kia đi.”

Là thể linh hồn nên Hư không có mặt mũi, bằng không đã xanh mét rồi.

Hắn vội vàng bay tới bên người Thành ca, như hình với bóng.

“Đừng, vừa rồi ngươi ra tay quá nhanh, tất cả mọi người chưa nhìn thấy rõ.”

“Đừng ngại biểu diễn thêm chục lần, trăm lần, để mọi người cùng xem cho kĩ,

cho rõ ràng, coi như là thoả mãn óc tò mò của họ.”

“Dừng lại như thế sẽ làm họ tiếc nuối cả đời.”

Những lời này khiến ba trăm tên cao thru trước mặt nổi giận.

Thật là đáng ghét!

“Bọn ta tiếc nuối lúc nào?”

“Bọn ta không muốn xem chuyện gì vừa xảy ra!”

“Đúng thế, bọn ta thoả mãn lắm rồi, cũng hoàn toàn công nhận thực lực của vị

này!”

“Phải, tiếp theo đến lượt ngươi, chẳng phải ngươi muốn đấu với bọn ta ư?”

“Vậy thì lên đi!”

Hư đâu có gan một mình khiêu chiến nhiều người như vậy.

Bên kia vẫn còn năm Nguyên Tướng cấp truyền thuyết, bất cứ ai cũng có thể

đấu tay đôi với hắn.

Hắn chỉ có thể chọn cách cầu xin Thành ca giúp đỡ.

“Bọn họ khiêu khích ta, chính là không coi ngươi ra gì!”

“Xem ra vừa nãy ngươi chưa dạy dỗ đủ đô, căn bản chưa đánh cho chúng sợ.”

“Hơn nữa tư thế ra tay của ngươi vừa rồi rất oai hùng, ta chưa thưởng thức đủ

đã, ta vẫn chưa học hỏi được gì…”

Mấy lời tâng bốc của hắn làm Thành ca thấy rất thoải mái.

Nghĩ đến việc Hư từng trấn giữ Phi Tiên môn trong một thời gian ngắn, từng

giúp đám đệ tử của mình, Khương Thành không thể thấy chết mà không cứu.

“Nếu ngươi tò mò đến thế thì ta sẽ thỏa mãn ngươi một lần.”

Dứt lời, hắn nâng kiếm, trở lại trước đám người đối diện.

“Lần này ai trong các ngươi sẽ lên, hay là cùng lên tất?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.