Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2442



Khương Thành nghe thấy lời bàn tán xung quanh, cũng nghe ra được Nguyên

Tướng cấp truyền thuyết khó triệu hoán biết chừng nào.

Hàng tỉ Tiên nhân Hoán Đình giới, bao nhiêu năm nay vô số người từng triệu

hoán, xuất hiện được cấp truyền thuyết trong số đó có thể đếm trên đầu ngón

tay.

Lần này mấy trăm người triệu hoán thì xuất hiện được bảy người, dễ nhận thấy

là điều không bình thường.

Cộng thêm vài trăm cấp điện đường đó, tỉ lệ vô hạn tiến gần con số không.

Nhưng lại cứ xảy ra chuyện này.

Nếu nói sau lưng không hề có nguyên nhân, Khương Thành không tin đâu.

Không bất ngờ thì đám Giáng Thần giả kia đã thao túng triệu hoán nguyên năng

trong bóng tối.

Còn về mục đích cũng rất đơn giản, chính là muốn lợi dụng vị diện quy tắc đặc

biệt như Hoán Đình giới để giết chết hắn.

Thành ca thì muốn chết, nhưng nhìn sơ thế trận đối diện, hắn cảm thấy nguyện

vọng này e rằng sẽ rất khó thực hiện.

Tuy nhiên, những người khác có mặt tại hiện trường không nghĩ như vậy.

“Ha ha ha ha!”

Đám người Ngọc Canh và Ngọc Lăng không còn sa sút tinh thần như vừa rồi,

mà tỏ ra vẻ hăng hái.

“Đúng là trời không tuyệt đường người.”

“Khương Thành, lần này thì phải coi thử ngươi còn sống được bao lâu!”

“Còn có cái gọi là kiếm chủ đại nhân của ngươi nữa, ta xí, thứ gì!”

“Một người cũng đừng hòng bỏ chạy, bắt hết!”

Mặc dù các trưởng lão của Vân Ly tông vừa mới triệu hoán, tiêu hao lượng lớn

nguyên khí, bọn họ vẫn cố chống đỡ cơ thể yếu ớt, chỉ huy môn đồ bao vây

những Tiên nhân ngoài kia.

Tinh thần kính nghiệp mang bệnh ra trận này, khiến các Tiên nhân vây xem bên

ngoài “Cảm động’ đến nỗi chửi như tát nước.

“Mẹ nó, sao các ngươi vây cả bọn ta lại chứ?”

“Bọn ta vô tội mà!”

“Người đối địch với các ngươi là Trường Sinh quán, chứ đâu phải bọn ta, bọn ta

chỉ là đến coi náo nhiệt thôi được chứ?”

“Vân Ly tông các ngươi muốn làm gì? Đây là muốn đối địch với tất cả người

sao?”

Ngọc Lăng chân nhân tỏ ra cuồng ngạo vênh mặt lên.

Nàng hững hờ nói: “Là thế thì sao?”

Bốn chữ đơn giản, lại khiến quần Tiên ngoài sân không thốt nên lời.

Cũng không thể trách Vân Ly tông quá hung hăng càn quấy, thật sự là trước mắt

cục diện này tốt tới mức không cho phép bọn họ khiêm tốn.

Bảy người cấp truyền thuyết, ba trăm mấy vị cấp điện đường, đây hoàn toàn có

thể quất roi thúc ngựa đấu đá lung tung ở Hoán Đình giới rồi, ai cũng không thể

ngăn cản nổi.

Thế trận triệt để phá vỡ thế thăng bằng vị diện này đối mặt hai cấp truyền

thuyết, không thể nói rằng ưu thế nằm ở ta, chỉ có thể nói là muốn thua cũng

khó.

Bọn họ hoàn toàn không cần phải che giấu nữa.

Ba trăm mấy cao thủ được triệu hoán ra, vào lúc triệu hoán có hiệu lực thì đã

hiểu quy tắc.

Bảy Nguyên Tướng cấp truyền thuyết xếp thành một hàng dài, đứng trước mặt

Ngọc Lăng chưởng môn.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Trông bọn họ cứ như Thần Long được cầu nguyện, rất có tư thế.

Ngọc Lăng chậm rãi ngắm hai mắt lại, hít một hơi thở sâu.

Khi nàng lần nữa mở đôi mắt ra, có vẻ như cả Hoán Đình giới đã nằm trong

lồng ngực của nàng.

“Giúp đỡ bọn ta thống nhất Hoán Đình giới!”

Nguyện vọng của nàng đã không còn giới hạn bởi giải quyết Thu Vũ Tuyền và

Khương Thành trước mắt nữa.

Dù sao mục tiêu này thật sự quá nhỏ, hoàn toàn có lỗi với lề lối của mình.

Sau khi ung dung tiêu diệt xong Khương Thành thì những Nguyên Tướng này

rời khỏi, chẳng phải quá lãng phí sao?

Khoé miệng của bảy Nguyên Tướng cấp truyền thuyết nhẹ nhàng nhếch lên,

giống như nghe được một câu nói không thể nào bình thường hơn.

“Ta tưởng chuyện lớn gì chứ.”

“Hoá ra chỉ vậy thôi ư?”

“Không thú vị, có thể thêm một ít tính khiêu chiến không?”

“Nhiệm vụ đơn giản như thế, sau cùng chắc nhận được rất ít quà tặng Thiên Địa

nhỉ?”

Bọn họ vừa nói, vừa dẫn theo ba trăm mấy Nguyên Tướng cấp điện đường bay

vào trong sân.

Chỉ trong chớp mắt thì Thành ca và Tuyền muội tử đã bị bao vây lại.

Sau đó nữa, lão giả dẫn đầu trong số bảy Nguyên Tướng đó trôi nổi ra ngoài,

trực tiếp đi đến trước mặt Thành ca khom lưng cúi chào.

“Khụ, sao ngươi chạy tới nơi này rồi?”

Khương Thành bĩu môi.

“Hoá ra ngươi cũng còn đang sống sao, ta cứ tưởng ngươi đã chết từ sớm rồi

chứ.”

Lão giả này chính là Hồn Tổ mất tích đã lâu - Hư.

Năm xưa Khương Thành chinh phục hắn tại hồn hải, một quãng thời gian sau

đó, Hư còn đi theo hắn trấn giữ Phi Tiên môn, xem như là người của mình.

Tuy nhiên trận chiến tranh đoạt thần vị lần đó, con cáo già này không tham gia.

Từ đó về sau thì Khương Thành cũng không còn gặp hắn nữa.

Sau đó hắn từng hỏi bên Vu tộc, tin tức nhận được là không biết từ lúc nào Hồn

tộc đã rời khỏi vùng hồn hải kia, hoàn toàn biến mất.

Thành ca thật sự không ngờ lại gặp được hắn tại nơi quỷ quái này.

“Hi hi, những năm đó khá nhiều biến cố, sau đó vô tình tiến vào một thế giới

thích hợp tu hồn, lập tức thì thu xếp ổn thoả lại.”

Hư xoa nhẹ hai tay hư ảo, cười tít mắt nói cạnh nói khoé.

“Năm xưa ngươi tham gia tranh đoạt thần vị, chắc chắn đã trở thành Chính

Thần rồi nhỉ?”

Khương Thành nghe thấy câu hỏi này của hắn thì biết hắn đã cắt đứt với thế

giới quá lâu, hoàn toàn không biết động tĩnh bên Nguyên Tiên giới.

“Đã khiến ngươi thất vọng, ca không trở thành Chính Thần.”

“Hả? Một người ưu tú như ngươi lại không làm được Chính Thần, điều này

cũng vô lý quá nhỉ?”

Trên miệng Hư nói như thế, thật ra trong lòng đang cười trên nỗi đau của người

khác.

Hắn nói bóng nói gió, chính vì dò la thực lực hiện tại của Khương Thành.

Dù sao, năm xưa hắn lựa chọn bám gót, chỉ vì Thành ca mạnh hơn hắn.

Bây giờ nhiều năm không gặp như vậy, thực lực của hắn đã nâng cao gấp khá

nhiều lần, cách nghĩ không giống nhau lắm.

Thế nhưng, vẫn chưa đợi Khương Thành nói thêm gì đó thì sáu Nguyên Tướng

cấp truyền thuyết đối diện không vui vẻ nữa.

“Tình hình gì đây?”

“Hồn thể kia, ngươi như vậy là muốn gia nhập bên hắn sao?”

“Nếu ngươi muốn như thế thì đừng trách bọn ta không khách sáo nữa!”

“Cẩn thận bọn ta tiêu diệt cả ngươi đấy!”

Đám người Ngọc Canh và Ngọc Lăng sau lưng càng nổi trận lôi đình.

“Ngươi là do bọn ta triệu hoán đến đây, tốt nhất hãy biết điều!”

“Đừng tự tìm đường chết, ngươi nên biết sứ mệnh của mình là gì chứ?”

Hư đối mặt thái độ thù địch của bọn họ cũng không đứng về phía bọn họ, cũng

không tỏ rõ quan điểm ủng hộ Thành ca.

Hắn trực tiếp bay ra cạnh sân.

“Khụ, Khương Thành và ta vẫn có một ít tình cảm qua lại, ta không thể ra tay

với bạn bè.”

“Nhưng bị hạn chế bởi quy tắc triệu hoán, ta lại không thể ra tay với người triệu

hoán.”

“Trận chiến này, vẫn mong hai bên các ngươi cho phép ta đứng ngoài cuộc.”

“Đương nhiên, ta mong các ngươi có thể bắt tay làm hoà…”

Thành ca âm thầm khinh bỉ, quả nhiên con cáo già này vẫn không tiết tháo y hệt

ngày trước, căn bản không được tính là người của mình thật sự.

Sau đó hắn nhếch mồm với Thu Vũ Tuyền.

“Để ta hay để ngươi?”

Tuyền muội tử sớm đã cất kiếm lại.

Nàng trực tiếp lùi ra sau lưng Khương Thành.

“Ta không hứng thú với bọn họ.”

Nàng không phải thật sự không hứng thú, chỉ muốn đứng một bên nhân cơ hội

quan sát, coi thử Khương Thành còn có chiêu lớn gì khác không.

Thành ca nhún vai, sau đó lần nữa rút Nhân Quả kiếm ra.

Hai câu trao đổi ngắn ngủi của hai người khiến ba trăm mấy người đối diện tức

quá bật cười.

Từng gặp người ngạo mạn nhưng chưa từng gặp người cuồng vọng như thế.

Sáu người cấp truyền thuyết bọn ta đánh hai người, các ngươi còn lùi lại một

người.

Ý gì?

Chê hai đánh sáu thắng một cách không hay ho, cảm thấy một chọi sáu mới

công bằng?

Cùng lúc thanh niên áo xám dẫn đầu mở ra thánh giới, còn giơ tay lên với năm

người còn lại bên cạnh.

“Các ngươi cũng lùi lại.”

“Một mình ta thì đủ rồi.”

Hắn nói xong cũng rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng Khương Thành.

“Có phải ngươi tưởng rằng ta chỉ là một Thánh Chủ không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.